← Quay lại trang sách

Chương 1271 Đàm Phán

Có điều cuộc đàm phán về phương diện phân phối ích lợi của hai bên vẫn chưa đến hồi kết.

Lúc này, Hải Vương và đám Cổ Ngữ ngồi vây quanh lửa trại trên bờ biển, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm túc.

"Thịt sắp chín rồi!" Lúc này, con cún nghiêm túc nhìn đồ ăn trên giá nướng nói.

Thấy tất cả mọi người đều không nhúc nhích, con cún nói tiếp: "Hay là ăn xong rồi bàn tiếp đi. Tôi hơi đói bụng rồi, các anh không ăn thì tôi ngại không dám xuống tay đâu."

Hải Vương và đám Cổ Ngữ đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn gật đầu.

Vì thế, mọi người ngồi thành một vòng tròn bắt đầu dùng bữa. Trong lúc đó, đám Cổ Ngữ chia sẻ rượu Mộc Linh đặc sản của Bắc Kỳ cho Hải Vương, còn Hải Vương cũng lấy rượu Hải Linh - đặc sản của Mutter, trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng hòa bình.

Nhưng sau khi ăn xong, một đợt đàm phán mới lại bắt đầu, chỉ trong chớp mắt bầu không khí đã trở lại căng thẳng như ban đầu.

Hai bên cãi nhau theo lý lẽ, nói ra lý do của mình.

Lý do của Hải Vương chính là, gã ta là người vạch ra kế hoạch cướp bóc lần này, đồng thời cũng là người khởi xướng, mới lấy bốn phần thì tuyệt đối không thể được. Hơn nữa trong kế hoạch này, gã ta cũng phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn, cho nên cần thiết lấy sáu phần, không thể thương lượng nữa.

Về phía người chơi, đám Cổ Ngữ lấy cớ nhiều hơn.

Lý do gì cũng dùng được hết.

Ví dụ như sau lần cướp bóc này, bọn tôi chắc chắn sẽ có rất nhiều tộc nhân phải chết, đến lúc đó cũng cần tiền trợ cấp chứ đúng không?

Ví dụ như số lượng người chơi chúng tôi rất khổng lồ, sau khi phân phối thì chỉ còn lại rất ít, cho nên mới phải lấy nhiều hơn một chút.

Đủ mọi lý do thuận miệng nói ra, khiến Hải Vương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Nói đến lúc tức giận, con cún lại đưa ra phương án bỏ phiếu quyết định.

Vừa công bằng vừa ngay thẳng, cực kỳ dân chủ!

Đương nhiên, Hải Vương sẽ không ngu xuẩn đến mức đồng ý.

Nếu thật sự muốn bỏ phiếu quyết định thì Hải Vương cảm thấy mình kiểu gì cũng phải kéo quân Mutter đến rồi mới bỏ phiếu.

Lúc này gã ta chỉ có một thân một mình, còn đối diện có mười mấy người, bỏ phiếu cái búa!

Từ thói vô liêm sỉ của bộ tộc người chơi có thể thấy, họ thậm chí có thể bỏ phiếu thành mình chỉ có một phần, còn họ chín phần cũng nên!

Tóm lại hai bên kiểu gì cũng không chịu đồng ý vấn đề phân phối ích lợi, không chịu thoái nhượng cho nhau, đến cuối cùng hình thành cục diện trợn mắt nhìn nhau.

Lúc này, Diệp Tuyết Nhi nghiêm túc lên tiếng: "Hải Vương lão đại, tôi biết anh muốn nhanh chóng tăng thực lực, cũng biết anh rất có ý chí cầu tiến. Nhưng anh cũng phải nói đạo lý chứ đúng không? Chúng ta đều là người quen, cứ tiếp tục kiểu đó thì cũng không ổn. Hay là thế này đi, anh nhượng ra một phần, coi như bộ tộc người chơi chúng tôi nợ anh một nhân tình!"

"Không được, các người nhượng ra một phần, coi như ta nợ các ngươi một nhân tình đi!" Hải Vương trợn trắng mắt, từ chối ngay lập tức.

"Gì á? Nhân tình của bộ tộc người chơi chúng tôi chẳng lẽ không đáng giá sao?" Con cún không nhịn được đập móng, trừng Hải Vương nói.

"Ngươi là Bạch Mị mà sao cứ thích tự xưng là bộ tộc người chơi vậy? Ăn ở lâu với bộ tộc người chơi nên quên mất mình thuộc chủng tộc nào rồi à?" Hải Vương khinh thường nhìn con cún.

Nghe vậy, con cún như bị sét đánh.

Chuyện này vẫn là nỗi đau trong lòng anh ta, bây giờ bị chọc trúng vết thương, con cún không nhịn được nhe răng làm bộ "hung dữ".

Có điều đối mặt với Hải Vương, anh ta vẫn kìm nén xúc động nhào lên chém giết một trận, dù sao cũng đánh không lại.

Thấy con cún giận dữ mà không thể làm gì được, Hải Vương không nhịn được nở nụ cười: "Thôi, cứ đàm phán tiếp thì cũng chẳng có ích lợi gì. Hai bên đều lùi một bước, chia năm năm thế nào?"

Đối mặt với đề nghị chia năm năm, đám Cổ Ngữ vẫn ra vẻ như mình lỗ to, im lặng một lúc lâu mới gật đầu biểu thị đồng ý.

Đối với thói "tham lam" của bộ tộc người chơi, Hải Vương coi như được tăng trưởng kiến thức.

Gã ta cảm thấy nếu mình không nhắc tới đề nghị chia năm năm thì mấy gã này còn có thể tiếp tục dây dưa với mình cho đến hết cuộc đời.

"Vậy thì quyết định thế nhé. Ta về trước để tiếp tục thu thập tình báo. Chờ đến lúc đó ta sẽ phái người tới báo cho các ngươi về lộ trình cụ thể của thuyền buôn!" Dứt lời, Hải Vương đứng dậy, triệu hồi vòng sáng chết chóc, nhảy lên đó rồi cùng vòng sáng lao đến chân trời.

Đàm phán chính thức kết thúc. Ngoài con cún, đám Cổ Ngữ để nở nụ cười.

Tuy rằng lúc đàm phán với Hải Vương luôn mồm nói bộ tộc người chơi sẽ phải chết rất nhiều người trong trận chiến này, tổn thất nặng nề.

Nhưng trên thực tế có tổn thất cái gì đâu. Đối với họ nói, vụ cướp này chính là làm ăn không cần vốn, chỉ lời chứ không lỗ.

Bây giờ chiếm được năm phần lợi ích, thực tế mọi người đều rất thỏa mãn.