← Quay lại trang sách

Chương 1310 Trận Chiến Sinh Tử

Thấy Khổng Dịch vẫn tràn đầy sức chiến đấu, ý cười trên mặt hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất cuối cùng cũng biến mất, trở nên hết sức âm trầm.

Hắn ta vươn tay thao túng ba viên tràng hạt quanh người, chia hai viên ra bắn về phía Khổng Dịch, hội tụ với bốn viên còn lại, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn xung quanh Khổng Dịch, không ngừng xé rách khe hở không gian, muốn bao vây Khổng Dịch.

Đối mặt với trói buộc, thân hình mất đầu của Khổng Dịch bắt đầu vung chiến phủ, muốn đột phá vòng vây.

Nhưng trong lúc nhất thời, hắn ta không có cách nào phá vỡ vòng vây do sáu viên tràng hạt hình thành.

Lúc này, viên tràng hạt cuối cùng lại bay về phía người chơi dưới sự điều khiển của Đông Hoàng Thái Nhất. Sau khi đến gần tấm chắn màu đỏ, nó tan biến thành vô số bóng người màu trắng, bắt đầu tấn công tấm chắn.

Đối với Đông Hoàng mà nói, Khổng Dịch không thể sống sót, mà hậu duệ của nhân tộc lại càng không thể sống sót.

Bởi vì tiềm lực của nhân tộc là vô hạn. Có quá nhiều chiến lực của nhân tộc lưu lạc ở ngoại vực như thế này thì sớm muộn gì trong tương lai, chúng cũng sẽ ngóc đầu trở lại.

Có lẽ đến lúc đó sẽ có nhiều Khổng Dịch hơn nữa, thậm chí sinh ra Nhân Hoàng mới!

Thấy cảnh này, những người bị giam cầm trên cột đá vô cùng khao khát lực lượng.

Họ sẵn lòng trả giá tính mạng để bảo vệ những người con cháu này. Nhưng thân hình của họ đều đã mục rữa, lấy đâu ra lực lượng chiến đấu.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu họ.

Đó là giọng nói của Lục Vô.

Bắc Ly đã cường hóa đường hầm không gian. Tuy rằng Lục Vô có thể huy động hồn lực, nhưng vẫn không thể truyền tống người chơi trở về cùng một lúc.

Giờ đây nguy cơ đã ập đến, vì thế hắn cất tiếng hỏi các chiến sĩ nhân tộc ấy: "Ngươi có nguyện ý thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng để bảo vệ tương lai của nhân tộc chúng ta không?"

Câu trả lời của họ rất thống nhất.

"Chiến!"

Hồn lực khổng lồ được rót vào người các chiến sĩ theo đường hầm.

Tuy rằng số hồn lực này không thể mang tất cả người chơi trở về cùng một lúc, nhưng vào lúc này, nó lại châm chiến ý bị vùi lấp trong cơ thể của những người chiến sĩ cổ xưa.

Lực lượng khổng lồ tràn ngập trong cơ thể khiến họ lại đạt được sức chiến đấu một lần nữa. Giờ phút này, họ gào thét giãy thoát khỏi xiềng xích phù văn, xông tới những bóng người màu trắng vừa đột phá tấm chắn màu đỏ.

Trận chiến này còn chưa kết thúc đâu!

Họ không có linh hồn mạnh mẽ như Khổng Dịch.

Hồn lực không ngừng rót vào khiến linh hồn vốn đã rạn nứt của họ gần như vỡ tan. Song họ lại phấn khởi dị thường, bởi vì đây đúng là điều mà họ mong muốn.

Vào thời khắc này, hơn trăm thân thể rách mướp va chạm với bóng người màu trắng, khiến chúng biến thành từng đốm sáng vụn vặt, hình thành tấm chắn mới ngăn cản những bóng người kia xâm nhập, đồng thời đẩy lùi chúng.

Thấy vậy, những người chơi cũng đều gào thét muốn xông lên.

Giờ đây, tuy rằng tấm chắn màu đỏ đã bị phá vỡ, song tấm chắn mới lại đột nhiên xuất hiện cản đường những người chơi.

Lần này là kết giới do hơn một trăm lão binh bố trí.

"Tại sao?" Một người chơi đứng đằng trước phẫn nộ hét về phía đám lão binh.

Lúc này, một ông lão tóc bạc phơ, thân thể rách mướp tàn tạ bỗng quay về phía những người chơi, nở nụ cười.

Ông chỉ vào người chơi đứng trước, cất lời hỏi: "Nói cho ta biết, chức nghiệp của ngươi là gì?"

Người chơi bị gọi tên lập tức trả lời: "Người chơi!"

Ông lão lắc đầu, lại nói: "Chức nghiệp thật sự của ngươi!"

"Giáo viên!" Không biết sao, người chơi kia lại buột miệng nói nghề nghiệp trong hiện thực của mình.

"Thế còn ngươi?" Ông lão lại chỉ vào một người hỏi.

"Học sinh!"

"Còn ngươi?"

"Kế toán!"

⚝ ✽ ⚝

Lão binh đó cười lắc đầu rồi xoay người nhìn phía trước, hét lên: "Các ông bạn, nói cho bọn hậu bối nghe chức nghiệp của chúng ta là gì?"

"Huh! Chiến sĩ!" Chỉ còn lại hơn trăm người, nhưng lại ngưng tụ chiến ý bất khuất hơn cả trăm vạn hùng sư.

Đây chính là câu trả lời của họ, cũng là lý do tại sao họ lại không cho bọn hậu bối tham dự chiến đấu.

Nhìn vô số bóng người màu trắng lại hội tụ đằng trước, các chiến sĩ cổ của nhân tộc này đều lộ vẻ hào hứng.

Từng cây giáo được ngưng tụ trong tay họ, chờ đợi khoảnh khắc kẻ địch đến gần.

Giờ phút này, họ chính là tấm khiên chắc chắn nhất cho những người chơi ở đằng sau, tạo thành phòng tuyến bằng cả tính mạng.

"Các ông bạn, hãy nhớ kĩ khoảnh khắc này, nó sẽ đi theo các ngươi đến đoạn đường cuối cùng, cho đến khi mọi thứ kết thúc!"

Ông lão thân hình rách mướp nói rồi tiến lên một bước, dẫn dắt các chiến sĩ nhân tộc xông lên cao, nghênh đón bầu trời đầy sao.

"Nhân tộc bất diệt!" Tiếng hét vang lên từ trong miệng ông lão. Nhất thời hơn trăm người đồng thời hét lên.

Lúc này, một chiếc kèn rơi xuống từ trên không, va chạm vào tấm chắn đằng trước.

Sau khi phân tích, những người chơi mới phát hiện thì ra tên của ông lão kia là "Chúc Sơn".