Chương 1309 Khổng Dịch Bất Khuất
Màu đỏ như ngọn lửa không ngừng va đập thế giới bị quầng sáng ngũ sắc bao phủ. Thấy cảnh này, những người chơi bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng não nề.
Họ muốn tham dự chiến đấu, cùng chém giết kẻ địch với NPC này. Song kết giới đỏ rực lại cản trở bước chân họ.
Đối mặt với hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất, thực tế Khổng Dịch biết mình còn chưa khôi phục toàn bộ chiến lực nên khó lòng chiến thắng.
Nhưng hắn ta vẫn không hề lùi một bước.
Sau lưng hắn ta là niềm hy vọng tương lai của nhân tộc, đồng thời cũng là ngọn lửa phục hưng còn sót lại của nhân tộc. Hắn ta không thể lùi bước.
"Huhh!" Chiến phủ cháy hừng hực chém vỡ quầng sáng, bổ trúng lớp phòng ngự được hình thành từ ba viên tràng hạt xoay xung quanh hóa thân của Đông Hoàng.
Tràng hạt tức khắc run rẩy mãnh liệt. Nhưng Khổng Dịch vẫn cầm chặt chiến phủ, cắn răng kiên trì, cho dù bị chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ đau nhói, nhưng vẫn không chịu buông tay.
"Khổng Dịch, đầu hàng thiên giới chúng ta thế nào? Thiên giới chúng ta vẫn còn giữ lại hậu duệ của nhân tộc các ngươi. Trở thành lãnh tụ của họ cũng chưa chắc không phải là một con đường tươi sáng!"
"Hừ, kẻ phản bội thì sao xứng được gọi là nhân tộc. Chúng đã là con chó của thiên giới rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi làm vua loài chó hay sao? Đừng làm nhục ta!" Lúc nói chuyện, cánh tay Khổng Dịch trầm xuống, áp chế hạt tràng run rẩy kịch liệt.
Thấy Khổng Dịch vẫn không hề có ý định quy hàng như trước kia, Đông Hoàng Thái Nhất thở dài. Hắn ta phất tay, bảy viên tràng hạt còn dư quanh người thoát ly, bay về phía sau lưng Khổng Dịch, cũng chính là kết giới màu đỏ ngăn cản người chơi tiến lên.
"Đông Hoàng!" Thấy vậy, khóe mắt Khổng Dịch như muốn nứt toác ra. Hắn ta lập tức xoay người xông về phía bảy viên tràng hạt kia.
Bởi vì hắn ta biết rõ những người chơi là hy vọng và tương lai của nhân tộc, cho nên hắn ta không thể trơ mắt nhìn họ bị Đông Hoàng bóp chết.
Thấy Khổng Dịch lao đi, hóa thân của Đông Hoàng không khỏi mỉm cười, khẽ búng ngón tay. Bảy viên tràng hạt tức khắc kết nối thành một chuỗi, biến thành một thanh kiếm Thất Tinh, bỗng bay ngược lại đâm vào cổ Khổng Dịch.
Phập!
Máu văng tung tóe.
Đầu của Khổng Dịch lập tức bay lên cao.
Lần này Khổng Dịch trở tay không kịp, bị kiếm Thất Tinh đâm xuyên qua cổ, chém đứt đầu.
Thấy cảnh này, những người chơi phẫn nộ gào thét, trái tim không kìm được run rẩy. Họ không muốn trơ mắt nhìn người khác chiến đấu vì mình.
Họ cũng muốn được chém giết cùng nhau, chiến đấu cùng nhau.
Những người bị trói trên cột đá cũng cất tiếng rống bi phẫn.
Người đang chiến đấu ấy là người khai sáng của họ, tướng quân của họ, đồng thời cũng là người bảo vệ của nhân tộc!
Nụ cười trên môi Đông Hoàng nhanh chóng cứng đờ.
Cho dù không có đầu thì người kia vẫn đứng sừng sững ở đó, thân hình như một ngọn núi cao nguy nga, chưa bao giờ dao động.
Ngọn lửa thiêu đốt trên chiến phủ đỏ rực vẫn mãnh liệt như trước. Chiến phủ trong tay hắn ta chém về phía trước, bổ trúng một viên tràng hạt.
Chiêu thức này cũng khiến Đông Hoàng trở tay không kịp.
"Rắc!"
Kiếm Thất Tinh giải thể, tràng hạt dẫn đầu vỡ tan thành vô số đốm sáng, tan biến không còn bóng dáng.
Khổng Dịch không dừng tay lại, nhát thứ hai được chém ra ngay sau đó.
"Rắc!"
Viên tràng hạt thứ hai vỡ tan.
Cho dù mất đầu thì đã sao? Ta là Nhân Tổ, người bảo vệ của nhân tộc, cho dù chết thì cũng không thể xóa bỏ dấu vết trên người ta!
Hình Thiên dù mất đầu vẫn vung chiến phủ, tinh thần kiên nghị vẫn trường tồn!*
Theo truyền thuyết Trung Hoa, Chiến Thần Hình Thiên là một trong những vị ma thần thuộc phe Xi Vưu. Trong trận chiến với Hoàng Đế Hiên Viên, Hình Thiên vì sơ sẩy nên bị Hiên Viên Đế chặt đứt đầu. Tuy nhiên oán khí của Hình Thiên lại lớn đến mức dù đã mất đầu nhưng vẫn vung chiến phủ chiến đấu. Cuối cùng, Cửu Thiên Huyền Nữ buộc lòng phải can thiệp vào thì mới khiến Hình Thiên gục ngã.
Chiến phủ trong tay Khổng Dịch lại bừng cháy mãnh liệt, chém vỡ viên tràng hạt thứ ba…
Giờ khắc này, hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất sợ ngây người.
"Huhh!"
Tuy không có đầu, song dường như Đông Hoàng Thái Nhất vẫn nghe thấy Khổng Dịch ngửa đầu lên trời rít gào.
Chiến ý bất khuất vẫn chưa từng tan biến khi đã mất đầu mà ngược lại càng kiên định hơn, giống như bóng dáng đứng ở đó.
Giờ khắc này, tinh thần đến từ Nhân Tổ Khổng Dịch làm xúc động tất cả người chơi ở đây.
"Huhhh!" Những người chơi không nhịn được ngẩng đầu lên trời thét gào theo tiếng hét không có âm thanh ấy.
Các chiến sĩ nhân tộc bị giam cầm cũng điên cuồng hò hét. Trong đầu họ nhớ lại rất nhiều chiến sĩ nhân tộc đã từng chiến đấu đẫm máu, cuối cùng lại bị chôn vùi trong dòng lịch sử.
Tuy rằng giờ đây họ chỉ còn lại thân thể tàn tạ, nhưng họ vẫn khao khát lực lượng, khao khát được chiến đấu theo Nhân Tổ.
Cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng trong lòng họ, một giây vinh quang ấy chẳng khác nào vĩnh hằng.