Chương 1312 Khổng Dịch Hiến Mạng
Máu tươi văng tung tóe, chảy xuống trên người, nhưng Khổng Dịch vẫn không dừng chiến phủ lại.
Bảo vệ nhân tộc là sứ mệnh đã được khắc sâu trong linh hồn. Ngày xưa là thế, bây giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
"Ầm!" Chiến phủ rực lửa như đang rít gào, kết giới được hình thành từ tràng hạt bị chém cho lắc lư kịch liệt.
Thấy vậy, hóa thân Đông Hoàng lại kết ấn, mấy tia sấm sét đánh xuống, bắt đầu đánh trúng người Khổng Dịch liên tục.
Thực ra hắn ta chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của Khổng Dịch.
Trước kia, cho dù Nhân Hoàng đều biến mất thì tám vị Nhân Tổ hợp sức cũng từng gây thương tích cho một vị Tiên Đế khác là Thái Thượng.
Trên thực tế, điều khiến hắn ta rung động chính là sự cứng cỏi của Khổng Dịch.
Sau trận chiến tam giới ngày xưa cũng thế, kéo lê thân thể trọng thương dẫn dắt tộc nhân chạy thoát ra ngoại vực, thà chết chứ không chịu quy hàng. Sau này gặp phải bản thể của hắn ta đuổi giết cũng vậy, chưa bao giờ chịu thỏa hiệp, cho dù con đường đằng trước có khúc chiết đến mấy thì Khổng Dịch cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ cuộc.
Nhưng đúng vào lúc hắn ta cho rằng Khổng Dịch đã sớm trở thành quá khứ thì người này lại trở về.
Vẫn cứng cỏi như ngày xưa, vẫn không chịu thỏa hiệp như trước kia. Tinh thần bất khuất vẫn còn đó.
Bao nhiêu khó khăn vẫn chưa thể làm bào mòn góc cạnh của hắn ta. Hắn ta vẫn là Khổng Dịch của ngày xưa, cho dù hiện giờ chiến lực đã sớm không còn mạnh mẽ như xưa, song tinh thần của hắn ta vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Giờ phút này, bị sấm sét đánh trúng liên tục, thân hình Khổng Dịch run rẩy, máu chảy ướt đẫm cả người, lực lượng tấn công kết giới phong ấn cũng càng ngày càng yếu ớt.
Thấy vậy, Đông Hoàng Thái Nhất lại nở nụ cười.
Cho dù ngươi cứng cỏi đến mấy thì cũng có ích lợi gì đâu, cuối cùng vẫn kiệt sức thôi.
Đúng lúc này, hắn ta bỗng quay đầu nhìn nơi xa, khu vực đằng trước vị trí của người chơi.
Lửa cháy, hừng hực che trời lấp đất, nhuộm đỏ nửa bầu trời, khiến mắt hắn ta nhói đau.
Lúc này, thân thể của các chiến sĩ cổ nhân tộc đang bốc cháy, thân xác dần dần bị ánh lửa đốt trụi, để lộ linh hồn màu lam ngưng kết.
Đối mặt với chiến đoàn ánh sáng được hình thành từ hai viên tràng hạt, trong tình huống không thể địch lại, các chiến sĩ cổ nhân tộc quyết đoán từ bỏ thân xác, đốt cháy linh hồn…
Khi ánh lửa lụi tắt, trên chiến trường chỉ còn lại những bóng người trẻ tuổi.
Dáng vẻ giơ cây giáo tràn đầy ý chí giống như ngày xưa, thời đại phồn thịnh một thời của nhân tộc.
"Các ông bạn, ta xin nói lời từ biệt với các ngươi ở đây. Chúc cho nhân tộc chúng ta trường tồn không bao giờ lụn bại!" Chúc Sơn quay sang nhìn các chiến hữu.
Từ bỏ thân xác, những người bạn lâu năm trở nên rất trẻ trung trong mắt Chúc Sơn, dáng vẻ giống hệt như thời còn trẻ của họ trong trí nhớ, giống như quay về ngày xưa.
Đó là thời đại không thể quay lại, cũng là thời kỳ phồn thịnh của nhân tộc khiến ông mãi vương vấn.
Khi đó, họ đại biểu cho thế hệ trẻ, đồng thời cũng là tương lai của nhân tộc.
Nhưng hiện giờ, những người đứng sau lưng họ mới là tương lai. Còn họ chỉ là một đám người già sắp mục rữa mà thôi. Điều họ có thể làm chính là thiêu đốt lực lượng cuối cùng, bảo vệ tương lai của nhân tộc cho đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng.
"Huhh!" Mấy trăm cây giáo giơ lên cao, giẫm chân xuống mặt đất, khơi dậy từng vòng gợn sóng trong không khí.
Cái giá phải trả của đốt cháy linh hồn chính là vĩnh viễn tan biến. Song không một ai trong số họ hối hận mà ngược lại còn nở nụ cười.
Khi chiến đoàn ánh sáng xông tới, các chiến sĩ cổ của nhân tộc trong trạng thái linh hồn màu lam cũng đều bay lên cao nghênh đón chúng.
Trong lúc chém giết, linh hồn của Chúc Sơn dẫn đầu bị ánh sáng lần lượt đâm xuyên qua, càng ngày càng mỏng manh, song ông vẫn xông lên đằng trước.
Bởi vì ông là Nhân Tổ.
Đó không phải là danh hiệu, mà là sứ mệnh và trọng trách mà ông phải gánh vác.
Khoảnh khắc ánh sao hội tụ, linh hồn của ông bị xé rách triệt để, Chúc Sơn mới gào thét câu nói cuối cùng trong đời: "Nhân tộc bất diệt!"
"Huhh!" Hơn trăm chiến sĩ cổ đồng thanh hét lên, cung kính tiễn đưa vị Nhân Tổ này.
Người khai sáng của nhân tộc đã qua đời, những người còn lại tiếp tục xông pha chiến đấu.
Cảnh tượng này khiến người chơi rung động sâu sắc, đồng thời cũng khiến Lục Vô rung động.
Lúc trước Bắc Minh cũng thế, lựa chọn đấu tranh với trời vì hắn, giúp hắn thoát khỏi nguy cơ khi thần ấn hiện lên. Sau này Đông Nhạc Đại Đế cũng vậy, lựa chọn gánh chịu sai lầm mà hắn mắc phải, còn vì thế mà trả giá một dải pháp tắc…
Giờ đây, các chiến sĩ cổ của nhân tộc cũng thế. Cho dù thiêu đốt linh hồn thì cũng muốn bảo vệ hậu duệ của nhân tộc.
Suốt quãng đường, Lục Vô phát hiện tuy rằng mình phải gánh vác trọng trách, nhưng trên đường đi lại có rất nhiều "Người lạ" thắp sáng con đường phía trước cho hắn bằng cả sinh mạng của họ.