Chương 1315 Sự Phẫn Nộ Của Nhân Hoàng
Trong cảnh tượng tận thế này, Lục Vô đấm vào mặt hóa thân Đông Hoàng từng cái một.
Nhưng hóa thân Đông Hoàng lại cười điên cuồng.
Sắp chết rồi, chút nhục nhã ấy có là bao. Cảm giác bóp chết tương lai của nhân tộc thật đúng là tuyệt vời!
Lúc này, Lục Vô bỗng ném hắn ta xuống đất.
"Đánh đi, đánh tiếp đi, muốn chạy à? Ngươi không có cơ hội đâu! Cùng nhau bị hủy diệt chung với hành tinh đi! Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác đâu!" Đông Hoàng nằm trên mặt đất cười điên loạn.
"Kẻ sắp chết là ngươi chứ không phải là ta. Không biết ngươi lấy đâu ra tự tin nữa, đúng là một phân thân đáng buồn. Ở lại đây chôn cùng với các chiến sĩ cổ của nhân tộc chúng ta đi!" Dứt lời, Lục Vô nhìn hóa thân Đông Hoàng bằng ánh mắt thương hại, thân hình biến mất tại chỗ theo làn gió.
Giờ khắc này, hóa thân Đông Hoàng còn đang cười điên cuồng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Hắn ta giãy giụa đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, lại không tài nào tìm thấy bóng dáng Lục Vô.
Thậm chí hắn ta còn phát hiện quân đội nhân tộc vừa rồi còn ở trong kết giới cũng đã biến mất hết.
"Sao lại thế được? Sao có thể như thế được? Ta không tin!"
Trời sập đất nứt, dung nham nuốt chửng thân thể hắn ta, nhưng hắn ta vẫn không rõ tại sao lại như thế.
Mãi đến lúc chết, nụ cười trên mặt hắn ta biến mất, chỉ còn lại nỗi hoảng sợ, chết không nhắm mắt…
⚝ ✽ ⚝
Về đến không gian thần khí, Tiểu Bắc Ly vội đi đến bên cạnh Lục Vô như thể muốn an ủi hắn, nhưng không biết nên nói như thế nào. Cô nhóc chần chờ một lát rồi nói: "Anh cứ tin vào bản thân mình. Anh bắt đầu lại từ đầu nên còn đang trong giai đoạn trưởng thành. Anh không thể bị thay thế, cũng chỉ có mình anh mới có thể làm đến bước cuối cùng!"
Nghe vậy, Lục Vô mỉm cười, vừa xoa đầu Bắc Ly vừa gật đầu.
Tuy rằng chưa bao giờ biết chân tướng, song hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Tiểu Bắc Ly.
Cũng như những người chơi không hề hay biết chân tướng, sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ nói cho những người chơi biết chân tướng.
Cứ tiếp tục đi tới, trên đường có niềm vui có buồn bã có tuyệt vọng, song trên đường đi, Lục Vô lại học được một loại tinh thần từ các tiền bối đi trước.
Cho dù đằng trước có muôn vàn gian khổ thì cũng không bao giờ bỏ cuộc!
Nhưng bây giờ, trong lòng Lục Vô lại tràn ngập đau xót.
Cái chết của Khổng Dịch, cái chết của các chiến sĩ cổ nhân tộc đã không thể vãn hồi.
Để bảo vệ người chơi, họ đã lựa chọn thiêu đốt linh hồn của mình.
Mặc dù Tiểu Bắc Ly có năng lực chữa trị mảnh vỡ linh hồn, nhưng giờ đây linh hồn của họ đã sớm bị đốt cháy hết, không để lại chút dấu vết nào…
Thân là thế hệ trước của nhân tộc, họ đã hoàn thành sứ mệnh bảo vệ con cháu cho đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
⚝ ✽ ⚝
Bấy giờ, trên diễn đàn của năm server, những người chơi đang bàn tán kịch liệt về nhiệm vụ viễn chinh hôm nay.
Lúc các chiến sĩ cổ nhân tộc chết trận, không hiểu sao trong lòng họ lại tràn ngập tức giận và buồn bã.
Chiến dịch xuyên thế giới lần này khiến họ rung động sâu sắc.
Dù vậy, vẫn không có ai biết rằng người chơi đứng đầu bảng điểm Giả Kim Thuật Sư sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Sự xuất hiện của hắn ta giống như phù dung sớm nở tối tàn, phát sáng rực rỡ trong giây phút ngắn ngủi nhưng bóng dáng dẫu đã mất đầu thì vẫn kiên định vung chiến phủ lại in sâu vào lòng những người chơi, không thể xóa nhòa.
Tinh thần Khổng Dịch thể hiện trước khi chết chính là di sản mà hắn ta để lại cho Lục Vô và những người chơi.
Loại tinh thần này sẽ được kế thừa.
Hình Thiên dù mất đầu vẫn vung chiến phủ, tinh thần kiên nghị mãi trường tồn!
Hắn ta là Nhân Tổ, không phụ cái tên này!
⚝ ✽ ⚝
Một đêm dài trôi qua, ông Khổng phát hiện con trai còn chưa rời giường, bèn đi vào phòng của Khổng Dịch.
Thấy đèn tín hiệu trên cabin game còn phát sáng, ông Khổng thở dài, tiến lên ấn nút nhắc nhở trên cabin.
Trong lúc chờ đợi, cửa cabin chậm rãi mở ra.
Khổng Dịch xoa đầu đứng dậy, quay sang nhìn ông ba đứng bên cạnh, bỗng nở nụ cười ngọt ngào, đứng dậy nhào vào lòng ông.
"Con làm sao vậy?" Ông Khổng rất kinh ngạc.
Trước kia Khổng Dịch không quá thân thiết với ông, có vẻ ông cụ non quá đáng, hoàn toàn không giống học sinh tiểu học tám tuổi, suốt ngày bày ra tư thế trầm ngâm đau khổ.
Cho nên lúc này Khổng Dịch khiến ông cảm thấy hơi khác thường.
"Con nhớ ba thôi mà!" Tiểu Khổng Dịch dụi đầu vào lòng ông, sau đó ngẩng đầu nhìn ông nói.
Nghe vậy, ông Khổng xoa đầu Tiểu Khổng Dịch.
"Ba đã nấu bữa sáng cho con rồi đó, mau ăn đi, sắp tới giờ đi học rồi!"
"Dạ!" Khổng Dịch chui ra từ lòng ông, nhảy nhót xuống lầu.
Lúc này, ông Khổng không nhịn được lắc đâu, không hiểu sao ông lại cảm thấy Khổng Dịch có một sự thay đổi khác thường nào đó, có vẻ như trông giống trẻ con hơn.
Lúc ăn sáng, Khổng Dịch ngày xưa im lặng kiệm lời giờ lại chủ động bắt chuyện với ba, hơn nữa còn vỗ ngực cam đoan sẽ học hành chăm chỉ, lần nào cũng giành được hạng nhất trong lớp, khiến ông Khổng vui mừng cười ha ha…