← Quay lại trang sách

Chương 1314 Nhân Hoàng Xuất Hiện

Huhh!"

Ảo ảnh Toan Nghê hiện lên sau lưng Lục Vô, nhào tới bóng người ngã xuống đất theo Lục Vô.

"Ầm!" Mặt đất bị hóa thân Đông Hoàng va đập lún xuống sâu. Lục Vô cũng kịp thời xông đến, từng cú đấm giáng xuống như mưa, không ngừng đấm trúng mặt của hóa thân Đông Hoàng.

Máu tươi văng ra, nhưng Lục Vô lại hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, không ngừng đấm mặt của hóa thân Đông Hoàng khiến khuôn mặt hắn ta máu me be bét.

Suốt chặng đường, Lục Vô vẫn luôn cảm thấy mình là phế vật, không gánh vác được trọng trách. Nhưng vẫn có hết người này tới người khác che chở trước mặt hắn, trở thành người bảo vệ trên con đường của hắn, thậm chí còn vì thế mà trả giá tính mạng.

Hắn không hiểu tại sao họ lại làm thế. Rõ ràng bất cứ ai trong số họ đều có thể làm tốt hơn mình, tại sao lại bắt mình phải gánh vác sứ mệnh này?

Theo lời Bắc Ly thì hắn cần thiết phải bước lên con đường này, những người khác đều không được, nhưng chưa bao giờ nói rõ lý do.

Lục Vô không hiểu, càng căm hận sự vô dụng của mình, cảm thấy mình không xứng gánh vác trọng trách ấy!

Nhất là sau khi thấy Khổng Dịch và các chiến sĩ cổ của nhân tộc chết trận, lệ khí bị chôn sâu trong lòng Lục Vô rốt cục bùng nổ.

Hắn có tư cách gì mà lại khiến các tiền bối đó phải trả giá sinh mạng, chỉ vì bảo vệ bí mật của hắn, nói cách khác là bảo vệ bản thân hắn.

Những cú đấm chứa đựng phẫn nộ điên cuồng đấm vào gương mặt khiến người ta căm hận kia.

Cũng vì hắn ta mà chiến đoàn Băng Quỷ nguyện trung thành với kiếp trước của mình bị vẫn lạc. Cho dù hắn ta chỉ là phân thân, nhưng cũng khiến người ta căm hận không kém.

"Ahhhh!"

Lục Vô hét lên, liên tục đấm hóa thân Đông Hoàng, cuối cùng bóp cổ hắn ta nhấc bổng lên, đấm một phát vào ngực khiến hắn ta bay ra ngoài.

"Khụ khụ… Thì ra ngươi chỉ có hơi thở của Nhân Hoàng chứ không có thực lực Nhân Hoàng. Hóa ra ta đã nhầm rồi!" Sau khi rơi xuống đất, hóa thân Đông Hoàng lảo đảo đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, mỉm cười nhìn Lục Vô.

Lục Vô không tiếp lời, từng bước đi về phía hóa thân Đông Hoàng, nắm tay vẫn còn dính vết máu.

"Ngươi biết không? Lúc trước để dụ dỗ Thiếu Hạo đến đây, đồng thời giữ chân hắn ở đây, ta còn để lại một quân át chủ bài. Không ngờ cuối cùng quân át chủ bài lại phải dùng cho ngươi. Nhưng cũng đáng giá, trên người của ngươi có hơi thở của Nhân Hoàng, tiềm lực còn đáng sợ hơn Thiếu Hạo!" Dứt lời, hóa thân Đông Hoàng khẽ giậm chân, một luồng lực lượng tức khắc được rót xuống mặt đất.

"Chỉ tiếc rằng ta cũng phải vẫn lạc chung với ngươi ở đây. Tuy rằng ta chỉ là hóa thân, song cũng từng nghĩ tới tương lai của mình. Thật là tiếc nuối!" Nhìn Lục Vô đứng trước mặt mình, hóa thân Đông Hoàng cười hạo.

Lúc này, mặt đất bỗng rạn nứt, dung nham liên tục phun trào.

Rung chuyển càng ngày càng mạnh, dường như thế giới này đang nghênh đón thời khắc tận thế, gió bão gào thét, sấm rung chớp giật.

Đây chính quân át chủ bài mà hóa thân Đông Hoàng để lại cuối cùng, đồng thời cũng là bước cuối cùng mà bản thể căn dặn.

Nếu khi đến đây, Thiếu Hạo đã mạnh tới mức không thể địch lại thì hãy lôi kéo hắn ta chết chung đi!

Hóa thân Đông Hoàng nghe theo mệnh lệnh của bản thể, tốn vô số tinh lực bố trí kết giới, đồng thời cũng để lại một viên tràng hạt do bản thể ban cho ở bên trong hành tinh.

Giờ phút này, cảm ứng được lực lượng của hắn ta, tràng hạt chứa lực lượng cường đại của bản thể sắp phá hủy hành tinh này.

Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn ta cũng không muốn đi đến bước này. Nhưng bây giờ, hắn ta đã không còn cách nào khác, bởi vì không còn lực lượng để chiến đấu với Nhân Hoàng không đủ mạnh này.

Nếu kiểu gì cũng chỉ còn đường chết thì hãy để Nhân Hoàng chôn cùng hắn ta đi!

Lại nói tiếp, làm thế thì hắn ta vẫn kiếm lời. Suy cho cùng thì mình chỉ là hóa thân, còn đối phương lại có tiềm lực trở thành Nhân Hoàng thực sự…

Nhìn vẻ điên cuồng trên mặt hóa thân Đông Hoàng, Lục Vô bóp chặt cổ hắn ta, dần dần nhấc bổng lên.

"Chỉ có một mình ngươi chết thôi, còn ta sẽ dẫn dắt nhân tộc san bằng thiên giới!"

"Ha ha ha… Ngươi trốn được chắc? Thế giới này đang sụp đổ đấy, với thực lực của ngươi thì trốn không được đâu. Ở lại đây với ta đi, có ngươi chôn cùng, ta sẽ không cô đơn!" Hóa thân Đông Hoàng cười cuồng loạn, nhìn Lục Vô bằng ánh mắt đầy điên rồ.

Lục Vô không đáp lời mà tát một phát lên mặt hắn ta, sau đó lại thêm một phát nữa trong vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta.

"Chát! Chát! Chát!"

Cảm nhận được đau đớn trên mặt, hóa thân Đông Hoàng muốn nổi giận, song nghĩ đến vị "Nhân Hoàng" trước mắt này sắp chôn cùng mình, hắn ta vẫn cười to.

Có trút giận thì cũng ích lợi gì đâu? Cuối cùng vẫn phải chết chung với mình ở đây.

Lúc này, mặt đất nhanh chóng sụp đổ, lún xuống, dung nham mặc sức phun trào. Sao Lãng Du đã trở nên cực kỳ bất ổn, cứ như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.