← Quay lại trang sách

Chương 1338 Lục Vô Tỉnh Ngộ

Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy cường giả cấp thần linh trong trạng thái trọng thương.

Cho dù đứng trước mặt vị thần linh bị thương nặng này thì hơi thở bao la của hắn ta vẫn khiến Yến Mạch không nhịn được run rẩy. Dường như có một biển máu xuất hiện trước mắt hắn ta, còn hắn ta thì biến thành một cây bèo trôi lềnh đềnh trong biển máu, cứ như thể sẽ bị sóng lớn đập nát bất cứ lúc nào.

Yến Mạch vừa rung động tột độ, lại vừa lo sợ bất an, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Lúc này, hắn ta nảy sinh một suy đoán.

Bộ tộc người chơi có thế lực hùng mạnh cỡ này, bây giờ lại dám khiêu khích thương hội Hoàng Tuyền, có phải đồng nghĩa với việc họ đang mưu đồ lật đổ thương hội Hoàng Tuyền, thay thế vị trí của nó hay không?

Hiện tại hắn ta tiến đến điều tra trên lập trường nghiêng về phía thương hội Hoàng Tuyền, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ cực kỳ đáng sợ.

Tìm cách sinh tồn giữa hai thế lực lớn, kết cục chính là bị nghiền nát một cách triệt để, cả chủng tộc cũng sẽ bị hủy diệt!

Càng nghĩ càng sợ, Yến Mạch hít sâu một hơi, xoay người đi về phía cổng thành.

Hắn ta không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Trước khi đến đây, hắn ta vốn tưởng rằng lần này là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng không ngờ lại là chuyện phiền toái. Đã tận mắt chứng kiến "chân tướng" đáng sợ nhường này, trong lòng Yến Mạch vô cùng thấp thỏm.

Nếu khiến bộ tộc bị cuốn vào chiến tranh thì hậu quả khó mà tưởng tượng. Hắn ta cần thiết báo tin tức này cho tộc trưởng biết trước tiên.

Trong trường hợp thực sự bùng nổ trận chiến tranh bá hải vực giữa bộ tộc người chơi và thương hội Hoàng Tuyền, hắn ta chỉ mong sao Huyễn Ngư tộc sẽ đứng trên lập trường trung lập, né tránh thật xa, tuyệt đối không thể bị cuốn vào bên trong, lại càng không thể bị hiểu lầm rằng họ đứng về phía thương hội Hoàng Tuyền.

Nếu bộ tộc người chơi rất yếu thì không sao. Nhưng sự thật chứng minh rằng bộ tộc người chơi chẳng những không yếu mà còn mạnh đến đáng sợ. Sao hắn ta có thể trơ mắt nhìn Huyễn Ngư tộc bị hủy diệt chỉ vì chuyện này chứ!

Phải mau chóng trở về mới được!

Trên đường vội vàng đi về, Yến Mạch bỗng dừng bước.

Một người đang đi ở cách đó không xa. Mỗi tay của người này lại xách một bầu rượu, đi một bước, uống hai ngụm…

Yến Mạch chưa từng tận mắt gặp người này bao giờ, song hắn ta lại nhớ như in khuôn mặt của nàng.

Đó là một bức tranh chân dung được treo trong nhà thờ tế tổ quanh năm. Mỗi ngày hắn ta đều sẽ tiến vào đó quỳ lạy dưới sự dẫn dắt của tộc lão, sao lại không quen cho được!

Giờ khắc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Yến Mạch chính là: "Giả! Chắc chắn là giả! Nàng đã chết từ lâu rồi, chẳng qua là trông giống nhau thôi, đừng sợ!"

Lúc này, Hải Nguyệt đang dạo phố bỗng quay sang nhìn Yến Mạch, khiến hắn ta sợ tới mức run bắn người.

"Người của Huyễn Ngư tộc!"

Nghe thấy cô gái trước mặt nói toạc lai lịch của mình, Yến Mạch suýt nữa sợ tới mức khóc lên. Rõ ràng mình đã ngụy tranh rất kĩ rồi, sao nàng lại có thể phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?

Nghĩ đến đây, hắn ta vội quay sang nhìn xung quanh, may mà không có người chơi nào chú ý tới hắn ta.

Lúc này, Hải Nguyệt tiến lên mấy bước, say lờ đờ nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: "Tộc trưởng Huyễn Thứ của các ngươi còn sống không?"

Những lời này lại khiến Yến Mạch hết hồn. Chẳng lẽ suy đoán của mình đã trở thành sự thật rồi?

Huyễn Thứ là tổ tiên của Huyễn Ngư tộc bọn họ, đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Yến Mạch cũng chỉ nghe các tộc lão kể lại lịch sử của bộ tộc mà biết đến vị tộc trưởng này thôi.

Người mà ngày xưa tổ tiên Huyễn Thứ tùy tùng chính là cô gái trong bức tranh được treo trong nhà thờ tế tổ!

Chẳng lẽ cô gái này thật sự là Nữ Đế của Minh Hải Quốc thời kỳ bá chủ? Một giả thiết hoang đường xuất hiện trong đầu Yến Mạch.

Theo suy nghĩ của Yến Mạch, nhân vật huyền thoại Nữ Đế đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi, có lẽ ngay cả thi thể cũng đã bị phân hủy hết, sao có khả năng còn sống được?

"Ngài là?" Yến Mạch bối rối, nhỏ giọng dò hỏi.

"Tổ tiên Huyễn Thứ của các ngươi đã từng tháp tùng ta!"

Một câu kinh người. Cho dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, tuy vậy khi nghe thấy câu này thì Yến Mạch vẫn giật mình.

"Nếu ngươi là con cháu của người quen cũ thì hãy mau chóng rời đi, đừng để lộ thân phận!"

"Sao ngài lại ở đây?" Yến Mạch không nhịn được hỏi.

"Đi mau, nếu bị phát hiện thì ta không cứu ngươi được đâu. Thậm chí bộ tộc của ngươi cũng sẽ bị liên lụy!" Hải Nguyệt trừng hắn ta, nói.

Yến Mạch vô cùng bối rối, vội gật đầu, nhanh chóng ra ngoài thành.

Lúc này, Yến Mạch hoàn toàn không còn ý định điều tra nữa mà chỉ muốn nhanh chóng trở về trong tộc để báo tin. Nếu được thì cả bộ tộc dứt khoát rời khỏi hải vực Thôn Phệ luôn để khỏi bị vạ lây.