Chương 1350 Bàn Tay Của Nhân Hoàng
Sao bảo lần này tới lượt tao thể hiện mà!
Dường như mỗi lần hắn ra tay thì đều sẽ bị Huyền Mạc biết trước, né tránh rồi lại đánh Lục Vô một trận tới tấp.
Trong trận chiến đấu nghiêng về một phía này, Lục Vô bị đè xuống đánh, hoàn toàn không thể ngóc đầu dậy được.
May mà hồn lực không ngừng rót vào cơ thể, liên tục chữa trị thương thế nên lúc nào Lục Vô cũng trong trạng thái full HP.
Những người chơi muốn hồi máu thì còn phải mua thuốc từ Thương Thành. Nhưng Lục Vô hoàn toàn không cần làm theo bước đó, trực tiếp lấy hồn tệ trữ tồn trong kho là được.
Đồng nghĩa với việc dùng auto hack full máu gần như ăn gian.
Cho nên đối với hắn mà nói, vết thương đều tương đương với không hề hấn gì.
Tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy thật sự uất ức!
Bọn người chơi chó má kia đâu? Thấy bố mày bị đánh mà không tới giúp đỡ à?
Đậu phộng, thằng khốn nhà mày dám đá mặt bố, chờ mày mệt tới mức nằm bệt, bố nhất định phải đập bể đầu mày!
⚝ ✽ ⚝
Ngoại vực, sao Ngọc Nát.
Tòa thành thị đứng sừng sững qua bao năm tháng dài lâu, vào giờ khắc này đã phải nghênh đón "thời khắc" rực rỡ của nó.
Tiếng phát nổ, tiếng hò hét, tiếng cười điên cuồng, vô cùng ồn ào.
Phá hủy còn đang tiếp tục. Giờ khắc này, chỉ một chữ duy nhất có thể miêu tả tâm trạng của những người chơi, đó là: Phê!
Mỗi khi phá hủy nhà cửa thì trong đầu sẽ hiện lên nhắc nhở "Điểm phá hủy +N" cùng với chiến công tương ứng mà mình đạt được, đều cho những người chơi động lực vô cùng tận.
Có điều những người chơi phê thì phê, song người nào đó lại khó chịu hết sức.
Theo diễn biến kịch bản của Lục Vô thì khi người tu luyện "Nhân Hoàng Giám" là mình xuất hiện thì sẽ lập tức ra tay áp đảo tứ phương, gây dựng hình tượng chiến thần hùng vĩ sắt thép trong lòng những người chơi, khoanh tay đứng ngạo nghễ trên không trung trong những lời thán phục "NPC này đỉnh vãi chưởng"…
Nhưng sự thật lại nghiệt ngã đến mức khiến Lục Vô nghẹt thở.
Sau khi ra sân khấu, hắn chẳng những không giết được một mống nào mà ngược lại còn bị đánh tới hoàn toàn không thể ngóc đầu dậy được!
Nhìn Huyền Mạc sử dụng tiên pháp, thỉnh thoảng lại xông tới đạp mình mấy phát, Lục Vô hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật là mất mặt, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa!
Lục Vô không cam lòng muốn đứng dậy lần nữa. Lúc này Huyền Mạc bỗng thoắt cái xuất hiện trước mặt hắn, lại đá một phát vào mặt, đạp đầu hắn lún vào trong đất.
Tiếp đó là tiên pháp, vô số linh kiếm ập đến, liên tục đâm xuyên qua người Lục Vô một cách tàn nhẫn.
Lục Vô: "…"
Tuy rằng mọi thương tích trên người Lục Vô đều sẽ hồi phục lại như ban đầu trong vòng chưa đầy một giây.
Nhưng mà thật sự đau lắm. Những người chơi còn có hệ thống đóng kín cảm giác đau, nhưng bố lại không tạo ra một cái cho mình!
Thực ra thì sự tự tin của Lục Vô bắt nguồn từ việc hắn đã từng chứng kiến rất nhiều trận chiến vượt cấp. Ví dụ như Ngạo Kiếm, ví dụ như Tiểu Mặc bé Bưởi, thậm chí là lúc trước La Tu cấp Bán Thần mà cũng có thể hạ gục thần linh thiên giới Phù Bảo.
Nhưng tại sao đến lượt mình thì lại không làm được?
Mình tu luyện "Nhân Hoàng Giám" mạnh nhất tam giới kia mà! Theo cốt truyện như trong tiểu thuyết thì không phải mình sẽ chiến đấu vượt cấp thuận lợi như ăn cơm uống nước hay sao?
Tại sao mình lại không đánh thắng hắn ta được chứ?
Trên thực tế, trước khi Lục Vô dẫn dắt những người chơi xuyên thế giới đến đây, Tiểu Bắc Ly đã từng nói với hắn rằng kỹ xảo chiến đấu cần rèn luyện trong thời gian dài, chỉ có thể tiến bộ trong những trận chiến đấu liên tục. Cho nên lần đầu tiên chiến đấu với người khác, hắn phải chuẩn bị tâm lý trước…
Những lời này linh nghiệm ngay lập tức.
Lục Vô xoay người trong không trung không hề kỹ xảo, đấm đá lung tung, hoàn toàn chính là một con gà mờ trên chiến trường.
Ngoại trừ lúc bị đánh giỏi chịu đòn một chút, kêu lớn tiếng một chút thì hoàn toàn không thấy bất cứ điểm đặc biệt nào khác.
Lục Vô không cam lòng, hét một tiếng nhổm dậy, tung vương bát quyền xông về phía Huyền Mạc.
Thấy Lục Vô xông tới, trong lòng Huyền Mạc cũng tràn ngập rung động.
Trên thực tế, theo Huyền Mạc thấy thì phương pháp chiến đấu của Lục Vô quá trắng trợn, chẳng những không có chiêu ngầm nào mà toàn thân còn đầy sơ hở, hoàn toàn là một cái bao cát.
Song chỗ đáng sợ cũng chính là cái này. Hắn thật sự là một cái bao cát.
Không tài nào đánh chết được!
Ban đầu Huyền Mạc cho rằng người này có thể chất đặc thù, có vẻ giỏi chịu đòn, chỉ cần cứ tiếp tục tấn công theo kiểu này thì thân thể của hắn nhất định sẽ không chịu nổi chiến đấu như thế. Nhưng dần dà, Huyền Mạc đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Thấy Lục Vô vẫn còn tấn công một cách đầy sức sống, Huyền Mạc cảm thấy hơi nhọc lòng, song vẫn giơ chân lên đá cho Lục Vô lại rơi xuống mặt đất.
"Xem mày có mệt chết không, hừ!" Sau khi ngã xuống đất, Lục Vô nổi giận, lại đứng dậy xông về phía Huyền Mạc.