← Quay lại trang sách

Chương 1351 Lời Hứa Của Khổng Dịch

Thấy vậy, sắc mặt Huyền Mạc hết sức khó coi. Sau khi thoát khỏi đòn tấn công của Lục Vô, hắn ta bèn giơ tay bóp chặt cổ Lục Vô, kéo hắn đáp xuống dưới, đè đầu hắn xuống mặt đất, kéo lê ra một rãnh đất dài mấy nghìn mét.

Đè xuống đất ma sát – Thật!

Thấy cảnh tượng này, một số người chơi đang quan sát NPC mới không khỏi nhe răng trợn mắt, theo bản năng cảm thấy đau đớn thay cho Lục Vô.

Lúc này, trong kênh chat:

"NPC kia tội nghiệp ghê. Thật sự không cần giúp đỡ hả?"

"Emmmm…. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng phải nói rằng NPC này thật mất mặt, quả thực là khiến thiên tai chúng ta mất hết sĩ diện!"

"Nhà phát hành đang làm gì vậy? Sao lại phái NPC gà mờ thế tới? Tăng độ khó lên à?"

"Tụi bay biết cái gì! Chắc NPC này được phái tới chuyên môn chịu đòn, tức là thu hút hỏa lực. Biết MT không? Chính là nó đó!"

"Vậy là được rồi, cho nên chúng ta cứ tiếp tục phá nhà đi, đừng quan tâm tới ổng. Tụi bay không thấy ổng bị đánh ra nông nỗi này mà vẫn còn khỏe khoắn à? Cho nên chẳng có vấn đề gì đâu!"

⚝ ✽ ⚝

Nghe lén những người chơi tán gẫu trong kênh chat, mặt Lục Vô tràn ngập dấu chấm hỏi.

Đây chính là lý do mà chúng bay ngang nhiên không tới giúp đỡ hả?

Không thấy tao đã thảm tới mức này rồi sao?

Lục Vô tức giận bắt đầu vùng vẫy, chuẩn bị cho Huyền Mạc một bài học nhớ đời.

Hắn lập tức bật ngửa ra sau, bật! Bật! Bật!

Nhưng Huyền Mạc lại không hề nhúc nhích, tiếp tục bóp cổ hắn kéo lê…

Sau khi giãy giụa một lát, Lục Vô bỏ cuộc.

Ta quá khó khăn!

Lúc này, Huyền Mạc bỗng dừng tay, lại giơ chân đá vào mặt Lục Vô, sau đó bay lên trời, đưa mắt nhìn thành thị còn đang bị những người chơi phá phách.

Trong lòng hắn ta tràn ngập nôn nóng, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian trên người Lục Vô. Cho nên hắn ta lập tức xoay người, chuẩn bị xông về phía những người chơi.

Thấy vậy, Lục Vô nhảy bật lên, quyết đoán nhào lên người Huyền Mạc.

Tuy rằng bố mày yếu thật đấy, nhưng mày đừng hòng bắt nạt đám nhóc con của tao!

Bị ôm lấy đùi, Huyền Mạc không khỏi rùng mình, một quầng sáng màu vàng hiện lên quanh người, đánh bay hai tay của Lục Vô ra, sau đó lại đạp hắn bay ra ngoài.

"Gào!" Lúc này, Lục Vô đã không còn bận tâm tới mặt mũi nữa, lại càng không muốn làm màu, chỉ muốn khiến cho tên khốn kiếp này mệt chết thôi.

Hắn lại níu kéo Huyền Mạc mà không quan tâm tới dáng vẻ.

"Cút đi!"

Huyền Mạc nổi giận bắt lấy Lục Vô, đánh một trận tới tấp vào đầu hắn.

Lục Vô rất đau, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn còn chịu đựng được, chết cũng không chịu thả tay ra, quyết tâm mệt chết thằng khốn này.

Thấy đánh mãi mà Lục Vô vẫn không chết, Huyền Mạc nổi giận.

Nắm tay của hắn ta biến thành kim quang ập xuống như mưa, không ngừng đấm khắp người Lục Vô.

Thực tế Lục Vô rất muốn tiếp tục kiên cường, nhưng cuối cùng vẫn cất tiếng kêu thảm thiết.

Quần thể người chơi: "…"

Giờ khắc này, họ chỉ muốn nói rằng NPC này thật mất mặt!

Đối lập với NPC "Dịch" trong chiến dịch xuyên thế giới lần trước, cho dù mất đầu vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, lại nhìn thằng cha rõ ràng là da dày như tường thành đánh mãi mà không bị xước một vết nào, thế mà vẫn kêu la oai oái, những người chơi không nhịn được che mặt.

Sao nhà phát hành chết tiệt lại phái thằng cha mất mặt như thế đến đây?

⚝ ✽ ⚝

Dưới trận hành hung bằng tốc độ ánh sáng, đầu của Lục Vô cũng biến thành ảo ảnh lắc lư qua lại.

Thật sự đau hết chỗ nói!

Chẳng qua Huyền Mạc có đấm nhanh đến mấy thì cũng không đuổi kịp skill "Nạp tiền hồi máu" của Lục Vô.

Ngoài gây cảm giác đau đớn ra thì nắm đấm của hắn ta chẳng có tác dụng gì đối với Lục Vô.

Cảm nhận được tốc độ vung nắm đấm của Huyền Mạc càng ngày càng chậm, Lục Vô cảm thấy có lẽ cơ hội phản kích đã đến.

Vẻ mặt của hắn dần dần trở nên dữ tợn.

Lúc này, Huyền Mạc bỗng dừng lại, tung một cú đấm thật mạnh đập Lục Vô lún xuống mặt đất, sau đó chỉ hai tay xuống bên dưới, nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng sóng tiên pháp khổng lồ tấn công mặt đất.

"Ầm!"

Mặt đất rung chuyển mãnh liệt, một cái hố sâu không thấy đáy xuất hiện trên mặt đất.

Sau khi bị đập lún xuống dưới lòng đất, Lục Vô đã từ bỏ giãy giụa, lặng lẽ leo lên miệng hố.

Đánh nhau tới bây giờ, hắn hầu như chỉ bị chôn dưới đất, cho nên chỉ cần làm quen là được. Lục Vô tự an ủi mình như thế.

Huyền Mạc thở hổn hển, lúc này lại quay đầu nhìn về phía thành thị đang bị phá hủy, chuẩn bị tiến lên giúp đỡ phe mình.

"A ha!" Lúc này, Lục Vô bay vọt lên từ trong hố sâu, lại xông về phía hắn ta với vẻ mặt kiêu ngạo.

Huyền Mạc lập tức xụ mặt, cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp đổ, nhưng chỉ có thể bị động nghênh chiến.

Giờ phút này, Lục Vô chỉ có một ý tưởng, đó chính là mi có thể phá hủy thân thể của ta, nhưng không thể chinh phục tinh thần kiên cường như sắt thép của ta.