Chương 1362 Đông Hoàng Tan Biến
Cho nên trong tình huống này, thông qua cuộc họp, cao tầng của Huyễn Ngư tộc đã quyết định sẽ làm một chuyện quan trọng khiến bộ tộc người chơi biết rõ thành ý của Huyễn Ngư tộc bọn họ!
Vì thế, họ dời mắt về phía thế lực của thương hội Hoàng Tuyền cách bộ tộc người chơi gần nhất.
Đó chính là thương hội chiến tranh Mutter!
Đối với thế lực mới quật khởi này, Huyễn Ngư tộc cũng từng tìm hiểu, có thể coi là thế lực mới rất có tiềm lực.
Nhưng so với thế lực của bọn họ đã chiếm cứ hải vực Thôn Phệ nhiều năm mà nói thì vẫn thua xa, thậm chí không thuộc cùng một tầng lớp.
Cho nên trận chiến này, họ nhất định phải chiến thắng.
Lòng tin tuyệt đối bắt nguồn từ thực lực!
Bây giờ sắp đến gần đảo Tân Mạt, họ chậm rãi ngoi lên mặt nước, vây lưng phá sóng bơi đến, bắt đầu tiến về phía trước.
Đúng lúc này, một người xuất hiện dưới ánh trăng trên không trung mặt biển. Gã ta phất tay mở một quyển trục ra, khẽ thì thào gì đó, sóng to gió lớn lập tức nổi lên trên mặt biển, cuốn theo vô số chiến sĩ Huyễn Ngư tộc bay lên cao.
Thấy người nọ, Yến Mạch hoàn toàn không cần đoán cũng biết thân phận của gã ta.
Cầm "Hải Thần Xá" đại biểu cho thương hội chiến tranh, ngoại trừ hội trưởng Hải Vương của thương hội chiến tranh Mutter ra thì còn có thể là ai!
Mà người này cũng chính là mục tiêu của hắn ta. Dùng đầu của người này để nộp đầu danh trạng cho bộ tộc người chơi!
Nghĩ đến đây, Yến Mạch há miệng cất tiếng thét dài, sóng âm tức khắc truyền vào tai các tộc nhân, thế là vô số chiến sĩ Huyễn Ngư tộc nhảy lên mặt nước.
"Hãy khoan! Chúng ta không oán không thù, tại sao các người lại đến xâm phạm?" Thấy quân đoàn Huyễn Ngư tộc khổng lồ ngoi lên mặt nước, Hải Vương vội cất Hải Thần Xá đi, sau đó cất lời hỏi.
Nhưng Yến Mạch hoàn toàn không muốn nói nhiều lời với Hải Vương.
Giết ngươi còn cần lý do sao? Cá lớn nuốt cá bé mà thôi!
Lúc này, thân hình của hắn ta cũng nhảy lên mặt nước, dưới ánh trăng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ gai thép trong tay, biến thành vô số ảo ảnh đâm thẳng về phía Hải Vương.
Thấy vậy, trong lòng Hải Vương thật sự khó hiểu, song vẫn vung vòng sáng tử vong nghênh đón.
"Keng!"
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Yến Mạch bị đánh rơi xuống biển. Nhưng lúc này, xung quanh Hải Vương lại xuất hiện mấy người, thậm chí Hải Vương cũng không biết họ đã lén lút đi đến bên cạnh mình như thế nào.
Bây giờ gã ta có muốn tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi. Trước ngực, sau lưng của gã ta đồng thời bị đâm thủng, máu tươi màu lam văng tung tóe.
"Huhhh!" Vào lúc nguy cơ, lực lượng tử vong trong cơ thể Hải Vương bùng nổ, muốn hất bay mấy người bên cạnh.
Nhưng điều khiến gã ta hoảng sợ là lực lượng tử vong va chạm vào thân thể của mấy người xung quanh mà chỉ khiến lớp vảy trên người họ run rẩy, vô hình trung hóa giải thế tấn công này.
"Chết đi!" Lúc này, tiếng cười lạnh truyền đến, tộc trưởng Huyễn Ngư tộc bỗng nhiên đâm gai thép vào cổ Hải Vương.
"Cứu quốc chủ!" Đúng lúc này, đám người Hắc Thúy đến nơi, đồng thời ra tay tung ra một tia sáng màu lam đập trúng thân thể của tộc trưởng Huyễn Ngư tộc.
Đối mặt với đợt tấn công này, thân hình của tộc trưởng Huyễn Ngư tộc trầm xuống, lớp vảy trên người lại rung chuyển đánh tan sóng năng lượng đánh trúng người mình.
Hải Vương cũng quyết đoán bắt lấy cơ hội này, cắn răng tông trúng tộc lão Huyễn Ngư tộc đứng gần đó, tạo ra một lỗ hổng rồi xông ra ngoài.
Sau khi lao ra khỏi vòng vây hội hợp với đám người Hắc Thúy, Hải Vương phẫn nộ quay lại nhìn tộc trưởng Huyễn Ngư tộc và các tộc lão nói: "Chúng ta có ân oán gì à?"
Nghe thấy lời này, tộc trưởng Huyễn Sát của Huyễn Ngư tộc nở nụ cười dữ tợn.
"Cần lý do à? Ta chỉ muốn giết ngươi mà thôi!" Dứt lời, Huyễn Sát vung gai thép lên khiến máu tươi dính trên đó rơi xuống.
Nghe vậy, sắc mặt Hải Vương trở nên vô cùng tối tăm.
Từ lúc giao thủ vừa rồi, gã ta đã phát hiện mình không phải là đối thủ của người này. Bây giờ vấn đề lớn hơn nữa là cường giả như thế lại có tận bốn người. Nếu chiến đấu chính diện thì họ sẽ không hề có chút phần thắng nào!
Lúc này, lại có năm người ngoi lên mặt nước. Đó chính là năm tộc lão khác của Huyễn Ngư tộc còn chưa ra tay.
Giờ khắc này, Hải Vương không khỏi chửi thầm trong lòng.
Mười cường giả như thế thì còn đánh cái búa. Ý tưởng liều mạng chiến đấu một trận trong đầu Hải Vương tức khắc biến mất.
"Chư vị, ta nghĩ có lẽ giữa chúng ta đã có một sự hiểu nhầm nào đó rồi. Hơn nữa các ngươi phải biết rằng ta là thành viên thương hội chiến tranh do thương hội Hoàng Tuyền khâm định. Các vị nên nói thẳng ý đồ đến đây đi, nếu thật sự là hiểu lầm thì ta sẽ không so đo đâu!" Tuy rằng miệng nói là sẽ không so đo, song trong lòng Hải Vương đã chửi đổng lên.
Thương tích đầy mình thế này thì không so đo cái búa ấy!