← Quay lại trang sách

Chương 1367 Chiến Thắng Cuối Cùng

Vốn dĩ ông chỉ cần mang theo thủ cấp của Hải Vương đến chứng minh rằng mình đã đứng trên mặt đối lập với thương hội Hoàng Tuyền là đủ rồi. Nhưng bây giờ ông không thể chứng minh được bất cứ điều gì, cho nên chỉ có thể kể lại chuyện đã trải qua mà thôi.

Nói xong, Huyễn Sát lại không nhịn được thở dài.

Nghe Huyễn Sát kể xong, Lưu Sách trợn mắt há hốc mồm, con cún đứng bên cạnh thậm chí còn kinh ngạc đến mức đứng lên bằng hai chân.

Giờ phút này, cuối cùng những người chơi cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Thì ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ lần chơi khăm trong khoảng thời gian trước đó.

Có điều đến phần sau nghe nói Huyễn Ngư tộc muốn tiêu diệt Hải Vương, vẻ mặt của những người chơi vô cùng phấn khích.

Nhất là khi nghe thấy Hải Vương bị đâm xuyên qua cổ, trong lòng những người chơi đều hơi nhói đau, thậm chí có người còn mắt đỏ hoe.

Bọn này khổ cực nuôi dưỡng ba năm, chứng kiến rau hẹ Hải càng lớn càng khỏe mạnh, thế mà ông lại suýt nữa làm thịt gã ta trong âm thầm lặng lẽ, đúng là đồ vô liêm sỉ!

Nói xong, Huyễn Sát ngẩng đầu lên, muốn xem thử phản ứng của đám người Lưu Sách như thế nào.

Trong suy nghĩ của ông, sau khi biết Huyễn Ngư tộc bọn họ đã làm nhiều cỡ đó để bày tỏ thành ý của mình, cho dù bộ tộc người chơi không cảm thấy sung sướng thì ít ra cũng nên khách sáo mấy câu mới đúng.

Nhưng sự thật là ông lại thấy từng đôi mắt đầy phẫn nộ.

Người chơi nào đó thậm chí còn tức run cả người, nhìn ông bằng ánh mắt như thể muốn ăn sống nuốt tươi.

Huyễn Sát: "???"

⚝ ✽ ⚝

Thấy quần thể người chơi phẫn nộ, Huyễn Sát rất là mờ mịt, không rõ rốt cuộc tại sao lại như thế.

Ông bỗng nhiên ý thức được rốt cuộc mình đã sai chỗ nào, lập tức nói ngay: "Đối với chuyện lần trước phái tộc nhân tiến đến âm thầm điều tra, ta thật sự cảm thấy…"

Nhưng đúng lúc này, Lưu Sách lại ngắt lời Huyễn Sát, hỏi: "Tình trạng hiện giờ của Hải Vương ra sao rồi?"

Thấy vẻ mặt Lưu Sách có vẻ khẩn trương, Huyễn Sát kinh ngạc, lập tức nói ngay: "May mắn chưa chết. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi giúp tộc chúng ta cứu Yến Nhi thì ta nhất định sẽ dâng thủ cấp của hắn bằng hai tay…"

Lưu Sách: "…"

Vừa dứt lời thì biểu cảm của quần chúng vây xem càng phấn kích hơn.

"Tui muốn đập bể đầu ổng ghê!"

"Đừng cản tui, để tui đá chết ổng cho!"

"Dâng hai tay á? Thế thì không phải là tên trộm ăn cắp rau củ trong vườn mà chúng ta trồng trọt vất vả, sau đó cười hì hì tặng cho chúng ta làm quà sao? Vô liêm sỉ!"

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, có rất nhiều người chơi không khống chế được muốn xông lên đấm cho Huyễn Sát một phát để ông ta tỉnh táo lại.

May mà Hải Vương không chết, không thì những người chơi chắc chắn sẽ cho Huyễn Sát chôn cùng gã ta. Không đúng, là cho cả Huyễn Ngư tộc đều làm bạn với Hải Vương trên đường xuống suối vàng.

Thấy vậy, Lưu Sách vội mở kênh giọng nói trấn an những người cảm xúc kích động. Không thì gã thật sự sợ đám người chơi không sợ trời không sợ đất này trực tiếp nhào tới.

Dù sao lần này Huyễn Sát cũng mang theo "thành ý" đến đây, hơn nữa không biết thì không có tội, quan trọng hơn hết là bây giờ Hải Vương vẫn rất an toàn.

Sau khi tốn nước bọt ổn định cảm xúc của quần thể người chơi, Lưu Sách quay sang nhìn Huyễn Sát nói: "Ông nói Huyễn Ngư tộc các ông rất coi trọng truyền thừa đúng không?"

Huyễn Sát gật đầu: "Đúng thế."

"Vậy ông có biết tổ tiên của Hải Vương, xứ Mutter cũng từng là một phần tử của Minh Hải Quốc thượng cổ, đã từng làm việc cho Nữ Đế giống như Huyễn Ngư tộc các ông không?" Nói rồi, sắc mặt của Lưu Sách trông rất kỳ lạ.

"Cái… Cái gì?" Huyễn Sát không khỏi trợn tròn mắt.

"Hầy, ông nên tìm hiểu về lịch sử một chút thì tốt hơn. Ngày xưa Mutter được Nữ Đế coi trọng hơn cả Huyễn Ngư tộc các ông đấy. Thế mà ông lại không biết Hải Vương chính là hậu duệ của Mutter!" Dứt lời, Lưu Sách không nhịn được thở dài.

Giờ khắc này, gã cũng phải dở khóc dở cười.

Tuy rằng Huyễn Ngư tộc luôn mồm nói là coi trọng truyền thừa, coi trọng tổ tiên, bởi vì Nữ Đế nên mới đầu quân cho bộ tộc người chơi. Nhưng trên thực tế, họ lại ra tay cay độc với Hải Vương cũng là hậu duệ của Minh Hải Quốc cùng nguồn cội với họ, hơn nữa còn suýt giết chết Hải Vương nữa chứ.

"Họ hàng" kiểu gì lạ lùng vậy!

Thấy Huyễn Sát trợn mắt há hốc mồm, Lưu Sách suýt nữa muốn cho ổng một tràng pháo tay.

"Chuyện này… Ta thật sự không hay biết!" Huyễn Sát rất là xấu hổ.

Chín tộc lão của Huyễn Ngư tộc đứng sau lưng ông thấy vậy thì cũng không nhịn được che mặt.

Trước mặt bộ tộc người chơi nói rằng bộ tộc mình coi trọng truyền thừa cỡ nào, thế mà lại bị người chơi biết chân tướng nói cho mình biết mình vừa "đâm" phải hậu duệ của đồng đội trên chiến trường của tổ tiên thời thượng cổ. Cảm giác này thật sự là… Không cách nào miêu tả nổi.

Nhìn Huyễn Sát xấu hổ muốn giấu mặt đi, lửa giận trong lòng Lưu Sách tắt ngóm: "Bây giờ nói xem điều kiện để gia nhập bộ tộc người chơi của các ông là gì đi!"