Chương 1373 Tiếng Hét Cuối Cùng
Bắt đầu ngạo kiều rồi chứ gì!
"Hải Vương, tôi không muốn cằn nhằn với anh nữa đâu, mau thả người ra cho tôi, thả xong bọn này rời đi ngay!" Lưu Sách cũng không nhịn được trợn mắt lên.
"Các ngươi bị chúng lừa rồi. Đồ ngu! Thả người ra thì chúng ta đều phải chết!" Dứt lời, Hải Vương còn cảnh giác nhìn đám Huyễn Sát nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Tộc nhân của các ngươi còn nằm trong tay ta, nếu ta chết thì hắn cũng không sống được đâu!"
Lưu Sách: "…"
Huyễn Sát: "…"
Tuy rằng Lưu Sách rất thông cảm cho tâm trạng của Hải Vương lúc này, nhưng gã vẫn muốn đấm cho Hải Vương một phát.
Ý ông là sao hả? Trong mắt ông bộ tộc người chơi bọn này đều là lũ ngốc chắc?
Đây là suy nghĩ khốn kiếp mà một cọng rau hẹ nên có hả?
"Hải Vương, anh nghe tôi nói rõ từ đầu đến cuối đã được không? Nếu họ thật sự muốn giết anh thì cần gì phải lộ ra chân diện mục!" Lưu Sách không nhịn được nói tiếp.
Nghe vậy, Hải Vương ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi quá căng thẳng nên không kịp suy nghĩ. Bây giờ ngẫm lại, Lưu Sách nói cũng có lý đấy chứ.
Nếu như họ thật sự muốn giết mình, bây giờ đã vào cung điện gặp mình rồi, họ hoàn toàn có thể tiềm hành đến bên cạnh mình, giết chết mình bằng một chiêu duy nhất.
Thế mà bây giờ vẫn còn đứng đây nói chuyện với mình, rõ ràng là không bình thường chút nào!
"Ngươi nói đi, ta nghe. Nhưng bảo ta thả người thì không có cửa đâu!" Hải Vương hừ lạnh.
Lưu Sách gật đầu, bất đắc dĩ quay sang chỉ vào Huyễn Sát nói: "Trước tiên giới thiệu một chút, anh cũng biết người này rồi đấy, là Huyễn Sát – tộc trưởng của Huyễn Ngư tộc ở hải vực Thôn Phệ, trước đó có chút hiểu lầm với anh!"
"Hiểu lầm á?" Nghe thấy hai chữ hiểu lầm, Hải Vương tức giận đến mức run rẩy cả người.
Cái hiểu lầm đó khiến mình suýt nữa mất mạng đấy nhé.
Hiểu lầm này thật sự là đủ tàn nhẫn đấy!
"Khụ khụ… Hải Vương, tôi hiểu tâm trạng của anh. Chờ tôi kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho anh thì anh sẽ hiểu thôi!"
Lưu Sách rất xấu hổ. Gã cũng biết mình gọi vụ ám sát hôm đó là hiểu lầm thì cũng không thỏa đáng chút nào. Nhưng gã vẫn tiếp tục nói: "Chuyện là thế này, hôm đó Huyễn Ngư tộc đến hải vực Khuê Long, hơn nữa còn tấn công thế lực của anh là vì họ chuẩn bị… Chuẩn bị lấy thủ cấp của anh làm quà gặp mặt khi gia nhập vào bộ tộc người chơi chúng tôi." Nói xong lời này, Lưu Sách cười lúng túng.
Còn Hải Vương thì trợn tròn cả mắt.
Lần này, gã ta lại cảm thấy lũ người chơi ngu si ngày nào cũng vui vẻ này thật sự bị Huyễn Ngư tộc lừa rồi.
Nói thế mà cũng tin được á? Ta còn nói ngày mai ta sẽ dẫn dắt cả quốc gia đầu quân cho bộ tộc người chơi các ngươi đấy, các ngươi tin không?
Nhìn Lưu Sách, Hải Vương không biết nên nói gì bây giờ. Bởi vì hiện tại gã có thể khẳng định rằng bộ tộc người chơi đã bị Huyễn Ngư tộc lợi dụng rồi.
Tiếp xúc với bộ tộc người chơi ba năm nên Hải Vương cũng hiểu biết đại khái về thực lực tổng thể của bộ tộc người chơi, chỉ mạnh hơn quốc gia biển Mutter của mình một chút mà thôi. Tuy nhiên nếu so sánh với thế lực đứng đầu hải vực Thôn Phệ là Huyễn Ngư tộc thì vẫn thua xa.
Trong mắt Hải Vương, cường giả đầu quân cho kẻ yếu chính là chuyện vớ vẩn.
Tuy rằng bộ tộc người chơi vẫn luôn sáng tạo kỳ tích, nhưng lần này gã ta không bao giờ tin đâu.
Bởi vì chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Trừ phi Huyễn Ngư tộc đều là lũ thiểu năng!
Nhìn Hải Vương, Lưu Sách đoán được gã ta đang nghĩ gì. Gã bèn thở dài, quay lại nói với Huyễn Sát: "Các ông ra ngoài trước đi. Cứ yên tâm, tôi sẽ dẫn tộc nhân của các ông ra!"
Huyễn Sát cũng đang đần mặt ra.
Bây giờ ông cũng đã thấy được bộ tộc người chơi cùng với quốc gia biển Mutter và Hải Vương có quan hệ không hề ít.
Nghĩ vậy, ông bỗng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
Rất có khả năng Hải Vương chính là "quân cờ" mà cao tầng của bộ tộc người chơi cài vào thương hội Hoàng Tuyền.
Cho nên bộ tộc người chơi âm thầm che giấu lực lượng, gần đây lại không ngừng ra tay với thương hội Hoàng Tuyền, quả nhiên là có âm mưu gì đó đối với thương hội Hoàng Tuyền!
Bây giờ nghe Lưu Sách nói vậy, Huyễn Sát gật đầu với vẻ mặt phức tạp, sau đó phất tay dẫn theo chín vị tộc lão đi ra ngoài cung điện.
Thấy vậy, Hải Vương quyết đoán ra hiệu cho Lan Hô Sam bằng ánh mắt. Lan Hô Sam cũng lập tức cất bước đi ra ngoài cung điện.
Sau khi mọi người đều rời khỏi cung điện, Hải Vương nhìn Lưu Sách, giận dữ nói: "Đồ ngu, bị lừa mà còn không biết. Không hiểu tại sao bộ tộc người chơi của các ngươi vẫn còn sừng sững đến tận bây giờ mà còn chưa bị tiêu diệt. Theo ta thì đáng lý các ngươi đã sớm chết vì ngu ngốc rồi mới đúng!"
Lưu Sách: "…"
Gã suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chịu đựng không đấm cho Hải Vương một phát, nhưng vẫn chụp tấm ảnh lại, chuẩn bị dùng làm meme.