← Quay lại trang sách

Chương 1372 Phần Thưởng Vinh Quang

Lưu Sách gật đầu, dẫn theo đám người Huyễn Sát cất bước vào cung điện của Hải Vương.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Lưu Sách bước chân vào tòa cung điện này.

Hồi trước, lúc kiến quốc thì tòa cung điện này đã có sẵn rồi. Có điều bây giờ đồ trang trí trong cung điện càng lộng lẫy hơn hồi đó rất nhiều, do đó có thể thấy được thế lực của Hải Vương cũng đã nhanh chóng phát triển trong mấy năm qua.

Từ một thế lực ngoại lai đến từ hải vực Vọng Hư ban đầu bị các thế lực bản thổ của hải vực Khuê Long bài trừ, đến bây giờ trở thành bá chủ của hải vực Khuê Long. Những người chơi đều tận mắt chứng kiến sự phát triển vượt bậc của Hải Vương.

Sau khi đi qua mấy hành lang, Lưu Sách gặp được Hải Vương.

Lúc này Hải Vương mặc trường bào màu lam mềm mại, sắc mặt tái nhợt đứng trong cung điện. Vùng da non mới kéo trên cổ gã ta chứng minh chỗ đó đã từng bị thương nặng.

"Hải Vương lão đại, lâu quá không gặp!" Thấy Hải Vương, Lưu Sách cười ha ha chào hỏi.

Hải Vương không nhịn được trợn mắt tỏ vẻ khinh thường.

Gã ta không xa lạ gì đối với Lưu Sách, nhớ rõ người này luôn đại biểu bộ tộc người chơi đàm phán với phe mình.

Lần gặp mặt trước đó vẫn là lúc bàn bạc về kế hoạch cướp bóc đá Lửa Băng bên bờ biển, còn từng uống rượu với nhau, cho nên cũng coi như là người quen.

"Tìm ta có chuyện gì?" Hải Vương nhìn Lưu Sách hỏi.

"Tìm anh đòi một người!" Lưu Sách lập tức nói thẳng mục đích của mình.

"Đòi ai?" Hải Vương hoang mang, không hiểu ý đồ của Lưu Sách là gì.

"Yến Mạch!"

"Yến Mạch là ai?" Hải Vương kinh ngạc hỏi lại.

Lưu Sách: "…"

Lưu Sách suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn đám người Huyễn Sát nói: "Hiện nguyên hình đi!"

Nghe vậy, Huyễn Sát và chín vị tộc lão Huyễn Ngư tộc đều kinh ngạc, nhìn Lưu Sách rồi lại nhìn Hải Vương. Tuy rằng không hiểu tại sao Lưu Sách lại nói vậy, nhưng họ vẫn nghe lời Lưu Sách, thân hình vặn vẹo biến hình.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Hải Vương, chỉ thoáng chốc sau mấy người chơi đó đã biến thành những kẻ khiến gã ta lo lắng đề phòng suốt mấy ngày qua…

Một câu "Trời má" buột miệng thốt ra một cách thuần thục!

⚝ ✽ ⚝

Đối với Hải Vương, cảnh tượng này thật sự là rất đáng sợ.

Đến tận bây giờ, vết thương trên cổ gã ta còn chưa hồi phục hết, lúc này còn đang nhói đau. Mà kẻ khởi xứng chính là mấy người đứng sau lưng Lưu Sách kia.

Hải Vương có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với họ, cho nên hoàn toàn không cần quan sát kĩ làm gì, chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.

Vào thời khắc không thể kìm nén cảm xúc, một câu "Trời má" học được từ chỗ bộ tộc người chơi buột miệng thốt ra một cách thuần thục.

Lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hải Vương chính là, lần này mình tiêu đời rồi!

Vốn tưởng rằng bộ tộc người chơi tìm mình để bàn chuyện công việc, nhưng không ngờ gã lại mang theo người của Huyễn Ngư tộc mà gã ta sợ hãi nhất đến đây.

Nhưng bây giờ Yến Mạch không ở bên cạnh mình. Gã ta không nắm giữ thứ duy nhất có thể đe dọa Huyễn Ngư tộc trong tay, lần này mình chết chắc rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hải Vương đã trải qua lộ trình tâm lý gập ghềnh, đồng thời cảm thấy lần này mình phải chết trẻ mất rồi!

"Hải Vương lão đại, đừng sợ, người một nhà mà!" Phát hiện vẻ mặt Hải Vương thay đổi, Lưu Sách lập tức hô lên.

Nghe vậy, sắc mặt Hải Vương càng khó coi hơn.

Người một nhà? Người một nhà mà đêm hôm khuya khoắt tới đâm ta một nhát, còn đâm thủng một lỗ trên cổ ta hả?

Chẳng lẽ đây là cách chào hỏi của người một nhà hay sao?

"Hải Vương lão đại, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi đến đây với thành ý đấy nhé!" Lưu Sách lại lên tiếng.

Hải Vương tức giận đến mức trợn ngược mắt lên: "Ta chẳng thấy thành ý gì cả, chỉ thấy mỗi sát ý thôi!"

Đám người Huyễn Sát rất là xấu hổ. Sau khi biết Hải Vương là hậu duệ của đồng đội trên chiến trường của tổ tiên họ thì sát ý lúc trước đã sớm không còn nữa, chỉ còn lại áy náy. Trong lòng họ thấp thỏm không biết nên xử lý mối quan hệ này như thế nào.

"Hải Vương lão đại, nghe tôi nói đã, họ thật sự là người một nhà với anh đấy!"

"Ta không nghe!" Hải Vương cả giận nói.

Trong mắt Hải Vương lúc này, mục đích của Lưu Sách đã rất rõ ràng, người mà gã đòi chắc chắn là tộc nhân của Huyễn Ngư tộc đang bị gã ta giam cầm trên đảo.

Nếu thả người ra thì Hải Vương sợ rằng thế lực của mình sẽ bị lật đổ ngay lập tức.

Tuy rằng gã ta tín nhiệm bộ tộc người chơi, song bây giờ gã ta nghi rằng bộ tộc người chơi bị Huyễn Ngư tộc lừa, cho nên mới dẫn theo họ vào cung điện của mình.

Giờ thì sắp bị lũ ngốc kia hại chết rồi!

"Hải Vương, anh nghe tôi nói đã!"

"Ta không nghe, muốn ta thả người ấy hả, đừng hòng nhé!" Hải Vương đã làm ra quyết định nên lập tức nói ngay.

Lưu Sách: "…"

Giờ khắc này, Lưu Sách thật sự muốn xài "Đá quý sức mạnh", tích trữ lực lượng rồi đấm vào đầu Hải Vương một phát.