← Quay lại trang sách

Chương 1382 Lửa Bất Diệt Khổng Dịch

Khi đó Huyễn Sát cảm thấy Huyễn Ngư tộc bọn họ quả thực là rất nghèo, hoàn toàn không thể moi ra được một xu hồn tệ nào cả.

Nhưng bây giờ ông không cần phải lo lắng nữa. Huyễn Ngư tộc bọn họ đã bước ra bước đầu tiên thành công.

Tuy rằng thu nhập của Huyễn Ngư tộc bọn họ sẽ bị người đứng sau màn lấy đi 80%, nhưng mặc dù chỉ còn lại 20% thì cũng đủ cho cả tộc sử dụng.

Có điều vừa vui mừng, Huyễn Sát lại vừa cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Nguyên nhân bất đắc dĩ cụ thể đến từ chính tộc trưởng mới Yến Mạch.

Yến Mạch vốn là tộc nhân mà ông cực kỳ coi trọng, làm việc vững vàng, lấy đại cục làm trọng, là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng đời kế tiếp tốt nhất trong cảm nhận của ông.

Nhưng không ngờ vừa mới lên làm tộc trưởng mà thằng nhóc này lại dám nợ tám mươi nghìn hồn tệ ở bên ngoài.

Huyễn Sát tức giận đến mức lúc đó chỉ muốn đưa hắn ta về lại chỗ Hải Vương để Hải Vương giam giữ hắn ta cho xong.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, Yến Mạch đã là tộc trưởng rồi, số tiền nợ của hắn ta đương nhiên cũng là khoản nợ của Huyễn Ngư tộc, hoàn toàn không thể giũ bỏ quan hệ. Huyễn Sát không còn cách nào khác, đành phải lựa chọn mấy món từ trong số trân bảo mà mình mang đến từ hải vực Thôn Phệ, hèn mọn bày quán bán hàng mấy ngày ở Minh Phủ, bán tháo cho người chơi một vài món mà Huyễn Sát cho là cực kỳ quý hiếm thì mới trả đủ nợ nần của Yến Mạch.

Tuy rằng nguy cơ nợ nần đã được giải quyết, song Huyễn Sát cho rằng nếu Yến Mạch đã phạm lỗi thì nhất định phải bị trừng phạt!

Cuối cùng, trải qua cao tầng của Huyễn Ngư tộc nhất trí quyết định tạm thời bãi miễn chức tộc trưởng của Yến Mạch, để hắn ta nghĩ cách kiếm hồn tệ, mãi đến khi kiếm đủ tám mươi nghìn hồn tệ bù đắp lại khoản tiền nợ rồi hẵng tính.

Vì thế, vị tộc trưởng mới hèn mọn nào đó, vào ngày đầu tiên lên ngôi, còn chưa nở mày nở mặt được bao lâu thì đã bị hạ bệ.

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, trong thành Minh Phủ, sau khi bị đuổi ra khỏi lãnh địa, Yến Mạch đang đi loanh quanh với vẻ mặt không còn gì lưu luyến, trong lòng nghĩ làm thế nào để kiếm hồn tệ, sớm ngày trả đủ số tiền mà mình nợ bộ tộc.

"Vị huynh đệ này, có muốn học kỹ thuật ám sát đứng đầu của Huyễn Ngư tộc bọn ta không? Dạy học một chọi một, giá cả thương lượng… Gì? Ngươi là pháp sư hả? Pháp sư cũng có thể học mà, học cũng có thể ám sát người khác…"

"Nghe nói các ngươi định ra biển hả? Ta rất quen thuộc với biển cả, có cần người dẫn đường không? Giá cả thương lượng!"

"Khiêng xác á? Ở đâu? Ta đi được không? Ta khỏe lắm đấy!"

"Luyện dược có thiếu trợ thủ không?"

⚝ ✽ ⚝

Hỏi suốt chặng đường, Yến Mạch cảm thấy sao mà mình hèn mọn quá.

Hôm qua lúc vừa lên ngôi thành tộc trưởng Huyễn Ngư, hắn ta còn đang nghĩ về phát triển của Huyễn Ngư tộc trong tương lai, cùng với cách kiếm hồn tệ. Kết quả chỉ sau một đêm, mình chẳng những không kiếm được tiền mà ngược lại còn nợ tám mươi nghìn, còn cần lão tộc trưởng bày quán bán hàng giúp hắn ta trả tiền.

Bây giờ thậm chí còn lưu lạc trên đường, chỉ thiếu điều bán thân thôi.

Một ngày ngắn ngủi, Yến Mạch ngồi trên chiếc xe từ đỉnh cao đời cá lao xuống chân núi.

Kích thích đến mức khiến Yến Mạch suýt khóc.

Tám mươi nghìn hồn tệ cơ đấy!

Nghĩ tới khoản nợ khổng lồ của mình, Yến Mạch không khỏi suy sút.

Bởi vì NPC bọn họ không có năng lực đánh quái kiếm hồn tệ như người chơi, cho nên ngoài việc làm công ra thì Yến Mạch hoàn toàn không thể nghĩ ra cách gì nhanh chóng kiếm được tiền.

Đương nhiên, khoản nợ của mình, Yến Mạch cũng không có ý định cho tộc nhân làm công giúp mình trả tiền. Bởi vì mình là tộc trưởng mới, tuy rằng tạm thời cách chức, nhưng nhất định phải có trách nhiệm.

Nhưng Yến Mạch không biết nên làm sao để bù đắp tám mươi nghìn hồn tệ tổn thất trong tộc.

Đi dạo một vòng trong Minh Phủ, hèn mọn xin việc đủ các kiểu, nhưng căn bản là không có người chơi hay NPC nào để ý tới hắn ta.

Thậm chí lúc nãy vào tiệm thuốc của Đại Long Hội xin việc, còn bị chưởng quỹ Phong Linh nghi ngờ đến trộm đơn thuốc gia truyền mà đuổi ra ngoài…

Thân là tộc trưởng mới của Huyễn Ngư tộc, rơi vào tình trạng như bây giờ, Yến Mạch cảm thấy mình thật sự quá hèn mọn!

Đi dạo một lát, Yến Mạch đến trước tiệm rèn của Đồng Quải.

Yến Mạch không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào, chuẩn bị xin việc thử xem.

Bởi vì Phòng Rèn Đồng Quải là khu vực chế tạo vũ khí cao cấp, hơn nữa mỗi một món vũ khí đặt làm riêng đều tốn rất nhiều tiền chế tác, cho nên bình thường lượng khách không nhiều. Lúc này, khi Yến Mạch vào phòng, ngoài Đồng Quải đang uống rượu ra thì trong Phòng Rèn Đồng Quải không có ai cả.

Yến Mạch bước vào, thấy Đồng Quải ngồi trên giường uống rượu, hắn ta không khỏi ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là tên khốn nạn khiến ta nợ tám mươi nghìn đó sao?