← Quay lại trang sách

Chương 1387 Đông Hoàng Phản Kích

Rượu do hắn ta ủ không gắt mà lại say lòng người. Mặc dù thân thể như Khúc Túy, mới uống mấy ngụm mà cũng không chịu nổi, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống đất.

"Phiền não biến mất, phiền não biến mất…" Hắn ta thì thào, mí mắt dần trở nên nặng nề.

Dưới men say mơ màng, Khúc Túy dần quên mất phiền não giờ phút này.

Rượu vào tâm sự, hóa thành lệ tương tư.

Tương tư là ai, chính là rượu Tiên Tuyền…

Một lát sau, tiếng ngáy như sấm vang lên trong hang. Khúc Túy mới tỉnh dậy được một lát thì lại chìm vào giấc ngủ mơ.

Trong mơ hắn ta được uống rượu Tiên Tuyền, hơn nữa còn nhấm nháp vô số loại rượu linh khí mà tổ tiên từng ủ. Khoảnh khắc ấy hắn ta cảm thấy thật vui vẻ, điều tiếc nuối duy nhất chính là hình như những loại rượu đó không có hương vị gì cả…

Chớp mắt đã qua hôm sau. Sau khi thức dậy, Khúc Túy lại rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Khúc Túy chép miệng, đặt ra ba câu hỏi Triết học.

Ta là ai? Ta đến từ đâu? Ta đang ở đâu?

Ủa, ở đây có bình hồ lô, trông quen mắt ghê…

Pháp tắc tuần hoàn vô hạn "Say không còn biết thứ gì" của Khúc Túy lại mở ra.

Di chứng chính là quan niệm về thời gian sẽ trở nên cực kỳ mơ hồ.

Đến khi thức dậy lần nữa thì lại là một ngày trôi qua.

Sau khi tỉnh lại trong ngơ ngác, Khúc Túy vốn định cầm bầu rượu trước người lên thì lúc này, một bàn tay vươn ra lấy bầu rượu trước mặt hắn ta đi.

Khúc Túy lập tức cảm giác đầu bị đánh một phát, một luồng khí lạnh tận xương tủy từ thiên linh cái lan tràn khắp người, khiến hắn ta không nhịn được run rẩy, cảm giác say trong cơ thể nhất thời biến mất gần hết.

Khoảnh khắc ánh mắt khôi phục tỉnh táo, Khúc Túy phát hiện một người đàn ông tóc trắng mặt mũi hiền lành đứng trước mặt mình. Toàn thân người này toát ra khí chất xuất trần giống như thần tiên, khiến hắn ta không khỏi ngây người.

Ý thức dần dần khôi phục, Khúc Túy bỗng nhớ lại người này là ai.

Đỉnh núi Phong Tuyết, Ẩn Thế chân nhân của Quỷ Vận Tông: Thất Danh!

Hắn ta cũng coi như quen thuộc với người này. Ông ta từng là một trong những người bạn thân của người cha đã khuất của hắn ta.

"Thất chưởng môn, là ông đấy à?" Nghĩ đến đây, Khúc Túy nhỏ giọng hỏi thử.

"Đúng vậy!" Thất Danh cười thản nhiên, trả lời.

Nghe thấy Thất Danh trả lời, Khúc Túy lộ vẻ quả thế.

Thực ra Khúc Túy đã sớm quên mất lần cuối cùng họ gặp mặt là cách đây bao lâu, nhưng chí ít cũng đã hơn mười năm.

Tuy nhiên lúc này Khúc Túy lại thấy cho dù đã nhiều năm trôi qua, dung nhan của chưởng môn Quỷ Vận Tông vẫn không hề thay đổi chút nào, thật sự khiến hắn ta cảm thấy thần kỳ.

"Thất chưởng môn, ông tìm ta có việc gì? Nghe đồn không phải ông đang sống trên đỉnh núi tuyết, không ngộ ra chân lý tu luyện thì sẽ không xuất thế sao?"

Thất Danh vẫn chưa trực tiếp trả lời là nói: "Từ biệt hơn hai mươi năm, đã lâu không gặp. Lần này ta đến tìm là vì có chuyện quan trọng cần nhờ ngươi giúp đỡ!"

Nghe vậy, Khúc Túy càng ngẩn ra: "Ông muốn ta giúp đỡ ư? Ông nói thật đấy à?"

Khúc Túy biết rõ trình độ của mình cỡ nào. Ngoài kỹ thuật ủ rượu ra thì hắn ta hoàn toàn không có thứ gì khác, thậm chí không có điểm nào sánh bằng vị chân nhân này được, cho nên hắn ta không rõ tại sao chân nhân lại muốn tìm mình.

Thất Danh cười gật đầu: "Chuyện là thế này. Gần đây sắp có một cuộc thi ủ rượu được tổ chức, phần thưởng của nó sẽ trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của ta, cho nên ta muốn mời ngươi xuống núi giúp ta một tay giành được giải quán quân. Ta biết ngươi có thực lực này!"

"Cuộc thi ủ rượu ư? Giới tu luyện chúng ta có thứ đó từ khi nào vậy?" Khúc Túy rất là kinh ngạc.

Hắn ta bỗng cảm thấy có phải là mình ngủ lâu quá nên đầu óc hồ đồ rồi không nữa.

Thân là thế gia ủ rượu, hắn ta chưa bao giờ từng nghe nói tới cuộc thi ủ rượu. Bởi vì trong giới tu luyện, ngoài nhà họ Khúc bọn họ có tư cách tổ chức cuộc thi này ra thì những nơi khác đều không xứng!

Mà giới tu luyện cũng chỉ có nhà họ Khúc bọn họ là thế gia ủ rượu thôi!

Dường như hiểu được sự khó hiểu của Khúc Túy, Thất Danh lập tức giải thích.

Lúc Thất Danh giải thích, ban đầu Khúc Túy còn nghe rất nghiêm túc, nhưng ngay sau đó hắn ta lập tức trợn tròn mắt.

Chinh Chiến? Trò chơi? Trong trò chơi có giải đấu ủ rượu ư?

Nghe Thất Danh trình bày xong, Khúc Túy không nhịn được nhỏ giọng than thở: "Thất chưởng môn, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, ta cũng không còn nhỏ nữa, vậy thì đừng nói đùa với ta làm gì. Hiện tại tâm trạng của ta không tốt, không cười nổi đâu!"

Thực tế, phản ứng của Khúc Túy đã sớm nằm trong dự đoán của Thất Danh. Vì thế ông ta nói: "Giải thích nhiều đến mấy cũng không bằng tự trải nghiệm một lần. Đi thôi, ta mời ngươi uống rượu ngon!"

Nghe thấy hai chữ "rượu ngon", Khúc Túy đang suy sụp bỗng phấn khởi: "Thất chưởng môn, ngài nói thật hả? Là rượu ngon nào?"