Chương 1386 Những Chiến Sĩ Cuối Cùng
Nhưng bất kể là nhất túy giải nghìn sầu hay là rượu vào tâm sự sầu càng sầu thì phân biệt tốt và xấu chưa bao giờ được quyết định chỉ bằng quan điểm của một người.
Thân là con cháu nhà họ Khúc, Khúc Túy cũng có quan điểm của mình, đó chính là quan điểm của người khác đều là bã đậu!
Hắn ta uống rượu chỉ vì một nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì nó ngon!
Còn chuyện say rượu hỏng việc hay là nổi hứng sau khi uống rượu thì Khúc Túy đều cho rằng chỉ vì một nguyên nhân.
Đó là vì họ uống còn chưa đủ nhiều!
Với tư cách là một con ma men lâu năm, chìm trong trạng thái say khướt quanh năm, Khúc Túy biết rõ người thực sự say rượu trông như thế nào.
Dưới trạng thái này, nào là túy ngọa sa trường, hoặc là khêu đèn trong cơn say, hay là nâng cốc hỏi trời xanh vân vân… tất cả đều là mây bay.
Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ trong đầu sẽ trở nên rất đơn giản: "Ta là ai? Ta đang ở đâu?"
Theo Khúc Túy, đó mới là say thực sự, không quấy nhiễu người khác, thậm chí sẽ không xuất hiện linh cảm.
Còn chuyện bỏ thêm định nghĩa tốt hay xấu cho rượu thì hắn ta cho rằng đều chẳng có ý nghĩa gì cả!
Những người kia không phải là uống rượu, chẳng qua là muốn mượn rượu làm lời dẫn để đạt tới mục đích trong lòng mà thôi!
Uống rượu trên bàn tiệc là vì lợi, uống rượu trong quán bar là vì dục vân vân… Trong mắt Khúc Túy, đều là không tôn trọng rượu!
Mà Khúc Túy chính là người thực sự yêu thích uống rượu.
Hắn ta tiếp xúc với rượu từ nhỏ. Lần đầu tiên uống rượu là uống trộm rượu mới ủ trong vò rượu của cha. Đó là lần đầu tiên hắn ta say rượu, vì thế mà ngủ say sưa cả ngày, thậm chí quên đi học, khiến cha mẹ và thầy cô sợ tới mức tìm hắn ta cả ngày.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn ta bị đánh vì "rượu".
Nhưng đã nếm đến mùi vị của rượu rồi thì Khúc Túy không thể từ bỏ được. Từ nay về sau, hắn ta thường xuyên nghĩ mọi cách đi uống trộm rượu của cha thậm chí là các trưởng bối khác.
Cho nên từ nhỏ, khái niệm về rượu của hắn ta đã rất đơn thuần, chỉ là thấy nó ngon nên muốn uống mà thôi.
Đến bây giờ, khái niệm ấy vẫn là định nghĩa trực quan nhất của Khúc Túy đối với rượu.
Mà hắn ta chịu khổ ủ rượu Tiên Tuyền ba năm không uống rượu cũng chính là vì muốn được uống loại rượu chưa bao giờ từng uống, được nhà họ Khúc gọi là loại rượu ngon nhất sau thời đại mạt pháp mà thôi.
Cho nên hắn ta uống rượu không vì lợi, không vì danh, càng không vì thứ gì khác.
Uống một cách đơn giản, uống một cách vui vẻ!
⚝ ✽ ⚝
Nhưng bây giờ…
Nhìn nồi sắt nung đỏ, đôi mắt Khúc Túy đờ đẫn, cảm thấy thân thể bị vét sạch.
Cảm giác này cứ như thể bạn là một người thu tàng, trong lúc đang thu gom các bộ phận không trọn vẹn của một món báu vật vô giá, tiêu tốn vô số tiền tài thu mua khắp nơi, tổn hao sức lực vì nó, nhưng đúng lúc thu gom đủ các bộ phận của báu vật thì lại làm mất nó…
Cảm giác đau lòng nói không nên lời này đủ để khiến người ta nghẹt thở.
Ít nhất lúc này Khúc Túy chính là cảm giác như thế. Bây giờ hắn ta thậm chí hít thở cũng khó, nằm ỉu xìu trên mặt đất, thậm chí chỉ muốn chết quách đi cho xong.
"Tiên Tuyền ơi là Tiên Tuyền, ta chờ mày ba năm, nhưng sao mày lại biến mất tăm rồi? Ta đau lòng quá đi!"
Khúc Túy nhìn nồi sắt thì thào như một đứa trẻ, cứ như thể đánh mất món đồ chơi mình thích nhất.
Trên thực tế, hai mươi năm trước hắn ta đã nảy sinh ý tưởng tự ủ một vò rượu Tiên Tuyền. Chẳng qua khi đó hắn ta kiên trì chưa đầy một tháng thì đã không nhịn được uống rượu, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Sau này hắn ta lại thử mấy lần, kết quả đều chấm dứt bằng thất bại.
Nói cho cùng vẫn là vì hắn ta quá si mê rượu.
Đối với Khúc Túy mà nói, một ngày có thể không ăn cơm, nhưng một ngày lại không thể không uống rượu.
Trên thực tế, hắn ta cũng làm đúng như vậy.
Bởi vì loại rượu mà hắn ta ủ có dinh dưỡng phong phú, nên mặc dù không ăn không uống thì thân thể của hắn ta cũng sẽ không có bất cứ vấn đề nào cả, ngược lại nhờ vào loại rượu được ủ bằng phương pháp đặc thù mà vẫn cường tráng như trước.
Cũng là trong ba năm qua, Khúc Túy phải khắc chế hành vi uống rượu của mình để ủ rượu Tiên Tuyền, ăn quả dại trong núi cho qua cơn đói, thỉnh thoảng xuống núi vào thành phố hiện đại ăn một bữa cơm cho qua ngày.
Mà ba năm trước, Khúc Túy đều coi rượu là "cơm".
Cho nên đối với Khúc Túy mà nói, ba năm ủ rượu Tiên Tuyền, có thể nói là đã trả giá nghị lực lớn.
Khúc Túy càng nghĩ càng đau lòng, run rẩy bò dậy, tập tễnh đi tới cầm một bầu rượu trong số những bầu rượu nằm la liệt trên mặt đất, lắc lư để xác định bên trong có rượu, sau đó nhổ nút lọ rót một ngụm vào miệng.
Rượu chảy vào miệng, cuối cùng Khúc Túy không còn run rẩy vì đau lòng nữa. Cảm giác say còn chưa biến mất trong cơ thể lại bừng lên vì có thêm rượu vào người, tầm mắt hắn ta dần dần trở nên mờ ảo.