← Quay lại trang sách

Chương 1410 Đột Phá Không Gian

Nhìn Mạc Tiểu Tân đứng trước cửa truyền tống, Cổ Ngữ suy nghĩ trong chốc lát, quyết định tiến lên chào hỏi, nhân tiện hỏi thăm thử xem tại sao anh ta lại ở đây.

Song Cổ Ngữ vừa bước chân ra thì không gian bỗng rung động khe khẽ.

Ngay sau đó, lại có mấy bóng người đột phá vách ngăn không gian dưới đáy biển, xuất hiện trong khu vực này.

Mạc Tiểu Tân cùng nhóm Cổ Ngữ đều kinh ngạc quay sang nhìn.

Sau khi thấy rõ người vừa đến, họ không khỏi mắt tròn mắt dẹt.

Lần này, người xuất hiện là người mà họ cực kỳ thân quen.

Chính là Hải Vương bị họ gọi là rau hẹ, cùng với mấy vị lãnh chúa thuộc hạ của gã ta.

Mạc Tiểu Tân: "???"

Nhóm Cổ Ngữ: "???"

Hải Vương: "???"

Giờ khắc này, ba bên đưa mắt nhau, trong lòng đều tràn ngập mờ mịt.

Không tài nào hiểu được lần này lại là tình huống như thế nào.

Nhất là Hải Vương, khi thấy nhóm Cổ Ngữ, suy nghĩ đầu tiên trong lòng gã ta chính là.

Chẳng lẽ mình lại bị đùa giỡn rồi sao?!

Hai ngày trước, thuộc hạ của gã ta dâng lên một bản vẽ bằng da dê cổ xưa, nói là đào được trong quặng mỏ trên một hòn đảo tài nguyên nào đó thuộc quyền khống chế của họ, hơn nữa còn nằm ở chỗ rất sâu dưới lòng đất.

Khi đó Hải Vương có xem kĩ bản vẽ da dê cũ nát này, phát hiện ngoài một bức tranh mờ nhạt ra thì không có gì đáng chú ý cả, cho nên không coi trọng nó mà vứt sang một bên.

Kết quả đêm hôm đó, Hải Vương vô tình phát hiện khi ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên tấm da dê này thì bức tranh mờ nhạt bỗng trở nên rõ ràng, hơn nữa còn xuất hiện một quỹ tích tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt.

Lúc ấy, Hải Vương rất tò mò nên đã cầm bản vẽ soi dưới ánh trăng nghiên cứu kỹ càng.

Cuối cùng, gã ta hoảng sợ phát hiện đây lại là một tấm bản đồ tọa độ, mà định vị của tọa độ này lại là khu vực lân cận với hải vực Khuê Long bọn họ.

Mặt trái của tấm bản đồ này còn ghi chép chi tiết một phối phương kỳ lạ bằng những con chữ nhỏ dày đặc.

Thế là Hải Vương rất tò mò, nghĩ rằng chuyện này không đơn giản chút nào.

Gã ta suy đoán có lẽ đây là bản đồ kho báu do thế lực nào đó để lại cho con cháu của mình.

Còn phối phương được ghi chép trên mặt trái của bản đồ này là gì thì Hải Vương tạm thời không biết được. Tuy nhiên gã ta vẫn định tìm đến tọa độ được vẽ trên bản đồ để kiểm tra thực hư, sau đó lại quyết định kế tiếp nên làm thế nào.

Nói không chừng lại thật sự kiếm được kho báu do thế lực nào đó để lại cũng nên.

Thân là một người cực kỳ có chí hướng, Hải Vương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm hoi này, cho nên lập tức chuẩn bị hành động.

Có điều trước khi đi, để bảo đảm an toàn, gã ta dẫn theo mấy vị lãnh chúa thuộc hạ.

Sau đó, họ tìm kiếm tỉ mỉ dưới đáy biển khu vực giáp giới hải vực theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, cuối cùng cũng tìm đến không gian bí ẩn này.

Trước khi tiến vào, trong lòng Hải Vương tràn ngập vui sướng, cho rằng không gian này giấu kín thế thì có lẽ thực sự cất chứa tài sản nào đó ở bên trong.

Nhưng sau khi tiến vào không gian này, thấy người của bộ tộc người chơi đứng ở cách đó không xa, Hải Vương hoàn toàn ngây người.

Hơn nữa trong nhóm người này còn có mấy người mà gã ta quen biết.

Ví dụ như là nhóm người Cổ Ngữ, Lưu Sách…

Giờ khắc này, trong lòng Hải Vương chỉ có một suy nghĩ.

Đậu xanh rau má bộ tộc người chơi nhà các ngươi!

Các ngươi thật sự rảnh rỗi đến mức này cơ hả?

Nhìn nhóm Cổ Ngữ, vẻ mặt Hải Vương dần dần thay đổi, trông rất là phẫn nộ.

Suy cho cùng thì tấm da dê đó bị chôn dưới lòng đất, gần đây mới được đào ra, gã ta không tìm thấy bất cứ lý do nào mà bộ tộc người chơi lại xuất hiện ở đây. Nếu thế thì trùng hợp quá mức quy định rồi.

Theo gã ta thấy, chân tướng chỉ có một.

Bộ tộc người chơi rảnh rỗi sinh nông nổi lại bắt đầu gây sự!

Còn gây sự tới tận chỗ gã ta!

Trước khi đến đây, Hải Vương cảm thấy theo hướng chỉ dẫn của bản đồ tọa độ thì khả năng có kho báu là rất lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong thế giới có pháp tắc sinh tồn khắc nghiệt này, chẳng ai lại rảnh rỗi đến độ tốn nhiều thời gian chế tạo ra một tấm bản đồ vô dụng để lừa gạt con cháu cả. Dù sao tất cả mọi người đều rất bận rộn cơ mà.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, Hải Vương cảm thấy mình vẫn tính sót mất một thế lực.

Đó là bộ tộc người chơi!

Cũng chỉ có bộ tộc người chơi thì mới rảnh rỗi sinh nông nổi đến độ tốn nhiều công sức làm một việc vô nghĩa mà thôi!

Với hiểu biết của gã ta đối với bộ tộc người chơi thì họ thực sự có thể làm ra chuyện như thế.

Bởi vì một trong những nhãn hiệu của bộ tộc người chơi trong mắt Hải Vương chính là:

Vui vẻ là đủ rồi!

Cho nên kẻ chuyên môn chế tác bản đồ kho báu chắc là bộ tộc người chơi.