Chương 1411 Cơ Duyên Truyền Thừa
Sau khi suy luận, Hải Vương cho rằng mình đã tìm thấy chân tướng. Mà đám người Cổ Ngữ đang đứng ở cách đó không xa chính là bằng chứng.
Giờ khắc này, Hải Vương thật đau buồn.
Đê ma ma, người chơi các ngươi cả ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng ta bận lắm đấy các ngươi biết không hả!
⚝ ✽ ⚝
Ba bên đưa mắt nhìn nhau, Cổ Ngữ hoang mang phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhìn Hải Vương nói: "Rau hẹ Hải, đã lâu không gặp!"
Chào hỏi xong, Cổ Ngữ đang định hỏi tại sao Hải Vương lại xuất hiện ở đây.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Hải Vương bỗng chuyển sang tái mét, nói bằng giọng đầy ai oán: "Ta xin các ngươi đấy, bỏ đi mà làm người!"
Cổ Ngữ: "???"
Mạc Tiểu Tân: "???"
Nghe Hải Vương nói vậy, đám người chơi đương nhiên là không tài nào hiểu nổi, thậm chí không rõ tại sao Hải Vương lại nói câu đó.
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.
Ngay cả Ảnh trưởng lão cũng không ngờ được rằng kế hoạch mà ông trăm phương nghìn kế vạch ra, cuối cùng lại lệch khỏi tầm kiểm soát vì sự xuất hiện của Mạc Tiểu Tân.
Từ ban đầu phát hiện bản vẽ ủ rượu Cầu Hồn cho đến bây giờ, cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi đầu mối chính, bắt đầu bung lụa…
⚝ ✽ ⚝
Lúc này, trong không gian dưới đáy biển sâu.
Hải Vương và đám người Cổ Ngữ giằng co với nhau một khoảng thời gian, cuối cùng kết thúc hành động vô nghĩa này.
Lúc này, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Theo Cổ Ngữ thấy, chỉ có một khả năng duy nhất khiến mọi người đều tụ tập ở đây, đó chính là Đồng Quải đã bán tin tức kho báu cho nhiều người.
Nhưng theo Hải Vương thấy, chắc chắn là đám người chơi rảnh rỗi sinh nông nổi bày ra trò này để trêu chọc gã ta.
Trong đó, người mờ mịt nhất không thể nghi ngờ là Mạc Tiểu Tân.
Trước khi đám Cổ Ngữ và Hải Vương đến đây, anh ta vẫn luôn cho rằng bí mật này chỉ thuộc về một mình mình thôi, mà kho báu đáng lẽ cũng do anh ta độc chiếm mới đúng.
Nhưng lúc này, anh ta lại nảy sinh ảo giác rằng dường như thứ mà mình tưởng là bí mật chỉ thuộc về một mình mình ấy, thực tế chỉ là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Nỗi buồn trong lòng anh ta không thể miêu tả thành lời.
Cuối cùng, mọi người vẫn ngồi xuống, bắt đầu thảo luận nguyên nhân.
Trong lúc thảo luận, sau khi biết Cổ Ngữ mua tin tức từ chỗ Đồng Quải nên mới đến đây thì Mạc Tiểu Tân tức khắc hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tin tức này vốn dĩ bắt nguồn từ chính anh ta.
Bây giờ anh ta mới thấm câu ân hận thì đã muộn.
Nói cho cùng vẫn là tại anh ta bán "Bản vẽ ủ rượu Cầu Hồn" cho Mộc Linh tộc, do đó dẫn đến những chuyện xảy ra sau này.
Nghe họ nói chuyện, sắc mặt vốn tái mét của Hải Vương cũng dần dần thay đổi, ý thức được một việc.
Lần này không phải là những người chơi cố ý chơi khăm gã ta, mà nơi này thực sự có kho báu!
"Đúng rồi, rau hẹ Hải, anh đi được rồi đó!" Đang nói chuyện, Cổ Ngữ bỗng quay sang nhìn Hải Vương nói.
"Đi gì mà đi! Ta không đi!" Hải Vương chột dạ nói.
Lúc mới bắt đầu tranh luận, gã ta còn tức giận nói mát mấy câu, nhưng sau khi biết nơi này thực sự có kho báu thì…
Ừm, quả nhiên nghiệp quật không chừa một ai!
Còn chuyện rời đi ư? Không có đâu nhé, mỗi người đều có phần!
"Vô liêm sỉ!" Nhìn Hải Vương, con cún không nhịn được lắc đầu thở dài: "Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp ông là ở bên bờ biển, khi đó ông đe dọa Sát Na trông khí phách biết bao nhiêu, lại nhìn ông bây giờ mà xem… Chậc chậc!"
"Bờ biển? Đe dọa Sát Na ư?" Hải Vương kinh ngạc, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra hình như mình đã từng thu tiền bảo kê của Sát Na thì phải.
Khi đó để dồn ép Sát Na, gã ta dẫn rất nhiều chiến sĩ Hải tộc đến bờ biển Lưu Ly, còn đánh cho Sát Na hộc máu thì phải.
Chẳng qua Hải Vương nhớ rõ hình như khi đó bộ tộc người chơi còn chưa xuất hiện, họ thấy cảnh đó bằng cách nào?
Tuy rằng khó hiểu, song Hải Vương vẫn chưa hỏi mà trịnh trọng nói: "Vậy thì trước khi vào thăm dò ngôi mộ, chúng ta nên thảo luận về vấn đề phân phối kho báu trước đi!"
"Phân phối cái đầu anh. Vừa nãy không phải anh còn hùng hổ bảo mình rất bận rộn sao? Anh nên về đi!" Lưu Sách không nhịn được trợn mắt lên.
"Ngươi nói sai rồi. Nếu ta đã tìm thấy bản đồ tọa độ vào đúng lúc này thì chứng tỏ ta có duyên phận với nó, cho nên ta cần thiết vào thăm dò một chuyện. Thế này đi, theo quy tắc cũ, chia năm mươi năm mươi!" Hải Vương nghiêm túc nói.
Nghe vậy, con cún quay sang nhìn số người phe mình, lại nhìn số người sau lưng Hải Vương, lập tức kêu lên: "Hay là dân chủ chút đi, bỏ phiếu nhé?"
"Cho dù bỏ phiếu thì ngươi cũng không phải là người chơi. Thú cưng không được bỏ phiếu!" Hải Vương khinh thường liếc con cún.
Cún: "…"
Con cún không nhịn được cắn răng, rất muốn nhào lên cắn chết cây rau hẹ không nghe lời này.
Lúc này, Cổ Ngữ lên tiếng: "Hải Vương, nói kiểu gì thì người mở ngôi mộ cũng là người chơi chúng tôi. Nếu anh nhất quyết muốn gia nhập thì cũng được, nhưng không có khả năng chia năm mươi năm mươi như lần trước. Hơn nữa còn thêm một điều kiện, nếu vào trong mà gặp nguy hiểm thì anh cần thiết ra tay!"