Chương 1415 Di Chúc Ảnh Vương
Nghĩ đến đây, Hải Vương quay sang nhìn những pho tượng binh mã mặc áo giáp màu đen đằng trước, sau đó lại đưa mắt nhìn dòng chữ đầu tiên trên cột đá:
[Ảnh Sát: Lúc còn sống bảo vệ người chu toàn, khi đã chết bảo vệ người ngủ yên. Từ nay về sau, quân đoàn Ảnh Tử không vào Lục Đạo Luân Hồi, vĩnh viễn ở bên cạnh người!]
Tuy rằng không biết loại chữ này, song dường như Hải Vương vẫn thấy vô số bóng lưng chiến đấu đẫm máu vì chủ nhân của họ…
Cuối cùng, Hải Vương đưa mắt nhìn sang quan tài thủy tinh màu lam, vẻ mặt tràn ngập hôm mộ.
Gã ta bỗng cảm thấy con cún nói không sai chút nào.
Nếu đã chết mà còn có thể đạt được thành tựu như vậy thì thực sự quá đáng giá, đỉnh cao đời người là đây chứ đâu!
Cuối câu chuyện, vương triều Ảnh Tử sụp đổ.
Quân đoàn Ảnh Tử đã từng hùng mạnh tột độ, có mấy vị cường giả cấp thần linh tọa trấn này cũng hủy diệt theo vương triều. Thân hình của họ dần dần tan rã trong trận pháp Tan Biến do các cường giả mạnh nhất của thương hội Hoàng Tuyền hợp sức bày ra, cho đến khi biến thành khung xương, toàn quân bị tiêu diệt!
Chỉ có một người sống. Người đó cũng là một thành viên của quân đoàn Ảnh Tử.
Dẫu thân xác đã tan rã chỉ còn lại bộ xương, nhưng vẫn ở trong đống đổ nát chắp vá lại thân thể của các chiến hữu và chủ nhân ngôi mộ ngày xưa, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng xây dựng nên tòa lăng mộ thuộc về vương triều Ảnh Tử này.
Nghị lực như vậy khiến người chơi và Hải Vương đều xúc động mạnh.
Giờ phúc này, mọi người lại không chú ý sắc mặt của Mạc Tiểu Tân bỗng thay đổi.
Trong câu chuyện này, tất cả mọi người đều chú ý tới chủ nhân ngôi mộ và quân đoàn Ảnh Tử, nhưng không ai chú ý đến một chi tiết nhỏ, chỉ có mình anh ta phát hiện ra.
Đó là khi chế tạo ra những pho tượng binh mã này thì người sống sót duy nhất kia đã dùng một loại vật phẩm, đó chính là dịch Cầu Hồn, cũng chính là rượu Cầu Hồn!
Mạc Tiểu Tân biết rõ công dụng của thứ đó là gì. Nó có thể bồi bổ linh hồn, khiến linh hồn người chết không cần vào lục đạo.
Nghĩ đến đây, anh ta quay sang nhìn tượng binh mã dày đặc đằng trước, ứa mồ hôi lạnh.
Nhiều tượng binh mã cỡ này thì phải dùng bao nhiêu rượu Cầu Hồn mới đú? Anh ta không tài nào tưởng tượng nổi người sống sót kia đã ủ rượu Cầu Hồn trong bao lâu.
Tuy nhiên, anh ta có thể khẳng định rằng cho dù Khúc Túy có sống thêm trăm năm nữa thì cũng không thể ủ được chừng đó rượu.
Điều quan trọng hơn nữa là nếu dùng rượu Cầu Hồn thì hồn vía của các binh lính trong quân đoàn Ảnh Tử sẽ bị nhốt trong những bộ áo giáp đó, vậy thì không phải đang nói là họ vẫn còn tồn tại… Suỵt!
Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Tân không khỏi hoảng sợ.
"Cậu sao vậy? Trông sắc mặt cậu không ổn chút nào." Lúc này, con cún nhìn Mạc Tiểu Tân hỏi.
"Không… Không sao đâu!" Mạc Tiểu Tân lập tức đáp.
Tuy rằng nói là không sao, nhưng trong lòng anh ta lại tràn ngập hoảng sợ.
Nếu suy đoán của mình là chính xác, hồn vía của các chiến sĩ quân đoàn Ảnh Tử vẫn còn trong những bộ áo giáp đó, lỡ họ mà gây khó dễ thì e rằng mọi người sẽ nộp mạng ở đây hết!
"Ài, chất liệu của áo giáp có vẻ ổn áp đấy, hay là chúng ta lấy mấy món mang về đi!" Lúc này, một giọng nói truyền đến cắt ngang mạch suy nghĩ của Mạc Tiểu Tân. Anh ta quay sang nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Sau đó, Mạc Tiểu Tân hoảng sợ phát hiện Tuyết Lê đang mỉm cười vuốt ve áo giáp của một tượng lính.
Giờ khắc này, Mạc Tiểu Tân rất muốn hét toáng lên.
Mạc Tiểu Tân chờ đợi nhìn tượng lính, cầu mong nó đừng bị đánh thức, làm ơn đừng thức tỉnh!
Có câu nói sợ cái gì thì gặp cái đó, cuối cùng vẫn là chạy trời không khỏi nắng.
Chỉ thấy hồn hỏa bỗng bùng cháy trong đầu của tượng lính mà Tuyết Lê chạm vào. Sau đó trong đầu của các tượng lính xung quanh cũng dần dần sáng lên. Hồn hỏa lan tràn khắp lăng mộ vương triều trong khoảng thời gian ngắn.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoảng sợ, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Còn Hải Vương thì đã sợ tới mức xanh cả mặt.
Ngay vừa rồi, gã ta mới cảm nhận được dao động của vô số linh hồn. Nói cách khác, bên trong những bộ áo giáp này đều chứa đựng linh hồn.
Sau khi nghe Tuyết Lê kể lại câu chuyện về chủ nhân ngôi mộ, gã ta biết rõ thực lực của đám lính canh giữ lăng mộ này đáng sợ cỡ nào.
Suy cho cùng thì quân đoàn Ảnh Tử chính là quân chủ lực đối kháng với thương hội Hoàng Tuyền thời đó, thế thì sao mà yếu được!
Giờ phút này, trong đầu Hải Vương chỉ còn lại suy nghĩ.
E rằng lần này mình phải nộp mạng ở đây rồi.
Trong lòng gã ta tràn ngập hối hận.
Ai cho mình lá gan mà lại dám hợp tác với người của bộ tộc người chơi bước vào lăng mộ cường giả? Không biết tụi nó bung lụa banh nóc nhà hay sao? Giờ thì chết chưa!