← Quay lại trang sách

Chương 1416 Hải Vương Nhận Truyền Thừa

Nghĩ đến đây, Hải Vương quay sang nhìn Tuyết Lê bằng ánh mắt đầy ai oán.

Tay ngứa nè, giờ thì mọi người cùng chết chùm rồi.

Thấy ánh mắt đầy oán khí của Hải Vương, Tuyết Lê xấu hổ gãi đầu, cũng biết mình vừa phạm sai lầm.

Mạc Tiểu Tân cũng biết chân tướng về tượng binh mã, lúc này anh ta quay sang nhìn Hải Vương bằng ánh mắt thương hại, thầm nghĩ: "Rau hẹ Hải, chúng tôi chết không sao, nhưng anh phải chịu đựng đến cùng đấy nhé!"

⚝ ✽ ⚝

Sau khi Tuyết Lê chạm vào tượng lính, linh hồn của tất cả binh lính thuộc quân đoàn Ảnh Tử trong lăng mộ đều bị đánh thức.

Nhìn vô số hồn hỏa lập lòe trước mặt, những người chơi ngây ra như phỗng.

Thậm chí Hải Vương đều bị sợ chết khiếp.

Sau khi tiến vào nơi này, gã ta vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác, chính là để không đụng chạm vào cấm kỵ của lăng mộ.

Nhưng dù gã ta có cẩn thận đến mấy thì cũng bỏ sót sự tồn tại của những người chơi.

Tuy rằng là tìm kho báu, nhưng những người chơi không hề có áp lực tâm lý, tư thế cứ như là đi ngắm cảnh.

Thế nên mới xảy ra chuyện.

Cảm nhận được từng đợt dao động hồn lực cường đại đằng trước, lúc này sắc mặt Hải Vương tái xanh.

Chỉ sợ lần này sẽ xong đời!

Lúc này, một tượng lính đứng ngay đằng trước bỗng giơ tay lên bắt lấy Tuyết Lê đứng trước mặt nó.

Tuyết Lê nhất thời nhận ra sự khác thường của tượng lính, nhưng lúc này muốn né tránh thì đã muộn.

Đúng lúc Tuyết Lê cho rằng mình sắp trở về Bắc Kỳ thì một bóng người xuất hiện trước mặt, đỡ một phát này thay cô.

Tuyết Lê ngẩn ra, ngẩng đầu lên thì phát hiện người đỡ đòn tấn công của tượng lính giúp cô lại là Hải Vương!

"Chạy mau!" Sắc mặt Hải Vương đỏ lên, giận dữ hét.

"Phụt!" Gã ta đang nói chuyện thì bỗng phun một búng máu, thả lỏng tay ra. Tay phải của tượng lính thì đập mạnh lên ngực gã ta khiến gã ta văng ra ngoài.

Trong lòng Hải Vương tràn ngập hoảng sợ.

Vừa rồi phát hiện tượng lính tấn công Tuyết Lê, gã ta muốn cứu Tuyết Lê, nhân tiện thăm dò thực lực của tượng lính.

Nhưng một pho tượng lính không có thân xác đầy đủ lại chỉ dùng một chiêu thì đã hạ gục gã ta.

Sau khi ngã lăn quay trên mặt đất, Hải Vương lại phun một búng máu ra.

Cảm nhận được lực lượng cuồng bạo mặc sức tàn sát trong cơ thể, trái tim Hải Vương thoáng chùng xuống, nghĩ rằng hy vọng trốn thoát khỏi nơi này lại thấp hơn một phần nữa rồi.

"Chạy đi, đừng đứng ngây ra ở đó!"

Thấy đám Cổ Ngữ còn đứng ngơ ngác tại chỗ, Hải Vương hét lên, sau đó bật dậy, quyết đoán xông về phía cửa hang.

Nhưng gã ta vừa dứt lời thì tất cả tượng lính trong lăng mộ đều biến mất tại chỗ.

Sau đó chúng lại xuất hiện trước cửa hang.

Hải Vương: "…"

"Đừng buồn!" Thấy cảnh này, con cún không nhịn được che mặt.

Thực tế khi thấy tượng lính thức tỉnh, nhóm con cún đã cho rằng họ sẽ phải nộp mạng ở đây.

Nhưng họ không hề sợ hãi chút nào.

Tuy rằng còn trẻ, nhưng họ đã sớm coi nhẹ cái chết…

Điều duy nhất khiến mọi người lo lắng là rau hẹ Hải có thể chịu đựng được hay không thôi.

Bây giờ, khi thấy tượng lính bịt kín lối đi duy nhất có thể thoát ra ngoài, tâm trạng của những người chơi đều nặng nề giống Hải Vương, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng tương tự.

Mọi người cho rằng chắc là phải xong đời ở đây mất rồi.

Đương nhiên, kẻ xong đời không phải là họ mà là rau hẹ Hải dốc hết sức bồi dưỡng ba năm trời.

Trong ánh mắt cảnh giác của mọi người, đám tượng lính này không tiếp tục tấn công họ mà đứng yên tại chỗ, cứ như thể chỉ muốn chặn đường mọi người mà thôi.

"Rau hẹ Hải, ông tiêu rồi!" Lúc này, con cún tuyệt vọng nói.

"Các ngươi cũng tiêu rồi!" Hải Vương đã từ bỏ chống cự, tức giận quay sang nhìn con cún quát lên.

"Bọn tôi chỉ cần nhắm mắt chờ ba giờ là xong, nhưng ông mà nhắm mắt cái là vĩnh viễn đấy, sao mà giống nhau được!" Con cún bi phẫn nhìn Hải Vương nói.

Hải Vương: "???"

"Anh có di ngôn gì không? Tôi có thể truyền đạt thay anh!" Lúc này, Tuyết Lê chột dạ nhìn Hải Vương nói.

Nghe vậy, sắc mặt Hải Vương tái mét, đang định lên tiếng thì bỗng quay ngoắt sang nhìn quan tài lơ lửng trong không trung.

Lúc này, nắp quan tài chậm rãi di chuyển, một luồng sương mù màu lam bay ra, ngưng tụ thành hình dạng một đứa trẻ trong không trung.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứa trẻ được ngưng tụ bằng sương mù màu lam đó bỗng mở mắt ra, nở nụ cười tinh nghịch nhìn họ.

Nó lăn một vòng trong không trung, sau đó bay về phía đám Hải Vương.

Những người chơi không thấy có gì ghê gớm, nhưng Hải Vương lại cảnh giác lùi về sau một bước.

Tượng lính đã mạnh đến mức đó rồi, gã ta không tin thứ bay ra từ quan tài của chủ nhân ngôi mộ sẽ yếu ớt đâu.

Lúc này, đứa trẻ bay đến trước mặt mọi người, cười hì hì nhìn họ nói: "Nói cho ta biết các ngươi đến đây với mục đích gì đi!"

"Bọn ta vô tình tiến vào nơi này chứ không có ác ý gì đâu!" Sợ những người chơi lại ăn nói ẩu tả nên Hải Vương vội lên tiếng.