← Quay lại trang sách

Chương 1433 Tình Huống Phức Tạp

Lúc gặp thoáng qua, chắc chắn sẽ có người cố ý đụng cho hắn ta ngã xuống đất…

Theo lời họ nói thì nơi này là học phủ, là nơi ở của người tu luyện, ngay cả linh khí tụ thể mà cũng không làm được thì dứt khoát cút đi cho rồi, vậy thì sẽ bớt một người chia tài nguyên.

Khắc Phong không hề phản bác lại mà vẫn im lặng.

Trong khoảng thời gian này, thực lực của Khắc Phong tăng vọt nhanh chóng.

Nhờ có linh hồn mạnh mẽ làm vật chứa nên hấp thụ lực lượng khổng lồ trong một lần duy nhất hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến Khắc Phong.

Theo Khắc Phong thấy, trong chiếc răng màu đen này quả thực là chứa đựng lực lượng vô cùng tận cho hắn ta tiêu xài. Dường như chỉ cần hắn ta muốn thì hoàn toàn có thể leo lên thần cảnh trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng trong thời gian lực lượng tăng trưởng, những vụ bạo lực mà Khắc Phong phải gánh chịu trong cuộc sống hằng ngày cũng nuôi dưỡng ác niệm trong lòng hắn ta…

⚝ ✽ ⚝

Hôm nay, trong hội trường lớn của Thiên Khuyết học phủ.

Sau khi người phụ trách của học phủ đọc thành tích và hiệu quả tu luyện của các lớp thì bắt đầu gọi nhân vật đại biểu của các lớp lên sân khấu tiến hành diễn thuyết, kể lại kinh nghiệm của mình trong lúc tu luyện.

Sau khi mọi người đều phát biểu, người phụ trách học phủ bỗng quay sang nhìn Khắc Phong ngồi trong góc hội trường, cao giọng lên tiếng:"Khắc Phong, lên đây!"

Nghe vậy, Khắc Phong im lặng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn người phụ trách học phủ.

"Lên đây!" Người phụ trách lại mỉm cười nói.

Cuối cùng, Khắc Phong vẫn đứng dậy, đi về phía bục giảng nơi người phụ trách đang đứng men theo lối đi.

Đúng lúc này, một cái chân thò ra giữa chừng khiến hắn ta vấp ngã xuống đất.

Tiếng cười nhạo vang lên khắp hội trường.

Dường như mọi người đều rất thích nhìn Khắc Phong mất mặt.

Kể cả người phụ trách học phủ cũng vậy. Sau nhiều lần thăm dò, biết được bên trên đã sớm không quan tâm tới Khắc Phong, gã cũng không còn nhẫn nại nữa.

Bây giờ gã chỉ muốn đuổi Khắc Phong ra ngoài.

Bởi vì Khắc Phong ở trong học phủ thì sẽ chỉ cản trở, lãng phí tài nguyên, hơn nữa vô cùng bất lợi với họ khi chấm điểm cho các học viên.

Nhưng gã sẽ không nói rõ điều đó, bởi vì dù sao cũng là bên trên căn dặn cho Khắc Phong ở lại nơi này.

Thế nên gã muốn Khắc Phong biết khó mà lui, tự rời khỏi nơi này.

Nơi này khác với thiên giới, tranh đoạt tài nguyên không trắng trợn mà vẫn khoác một lớp áo lộng lẫy giả dối, che giấu bản chất hắc ám bên dưới.

Khắc Phong bị ngã trên mặt đất, nhưng hắn ta vẫn không nói một lời, im lặng đứng dậy, tiếp tục cất bước về phía trước.

Lúc này, hắn ta lại bị vấp ngã.

Khắc Phong vẫn không nói một lời, thậm chí sau khi bò dậy thì không quay đầu lại nhìn xem là ai đã thò chân ra.

Trên đường lên sân khấu, hắn ta ngã xuống đất bốn lần, nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn không vui không buồn, không thấy bất cứ cảm xúc nào.

Thấy Khắc Phong đến trước bục giảng, người phụ trách học phủ cười nói.

"Khắc Phong, ngươi cũng phát biểu về kỹ xảo nắm giữ được trong lúc tu luyện đi!"

Giờ khắc này, cả hội trường cười ầm lên.

Nhưng vẻ mặt của Khắc Phong vẫn không hề thay đổi, điều này khiến người phụ trách học phủ cảm thấy không thú vị chút nào.

Bởi vì gã không muốn chứng kiến cảnh này.

Điều gã muốn là Khắc Phong không thể chịu đựng được nữa mà xoay người bỏ đi, rời khỏi Thiên Khuyết học phủ!

Lúc này, Khắc Phong bỗng nhìn người phụ trách học phủ cất tiếng hỏi:"Ngươi muốn ta chủ động rời đi đúng không?"

Nghe vậy, người phụ trách học phủ lộ vẻ cười nhạo, lập tức đáp:"Nào có, ai lại làm thế. Dù sao thì ngươi cũng là người mà bên trên gửi gắm cho ta, không có khả năng dễ dàng ruồng bỏ được đâu!"

"Ừ, ngươi biết thế là được rồi." Khắc Phong cười, xoay người đi xuống dưới, hoàn toàn không có ý định nói nhiều lời.

Sắc mặt của người phụ trách học phủ bỗng trở nên cực kỳ tối tăm.

Câu trả lời của Khắc Phong đã nói rõ một điều, đó chính là đừng hòng làm cho hắn ta tự động rời đi.

Rất rõ ràng, kế hoạch của gã đã thất bại!

Khi Khắc Phong đang trên đường trở về chỗ ngồi, người phụ trách học phủ cảm thấy bực bội, không nhịn được vung tay lên, tạo ra một tấm chắn dưới chân Khắc Phong.

Khắc Phong bị ngáng chân, nghiêng người ngã dập mặt về phía trước.

Lần này, đầu của hắn ta đập trúng bậc thang, máu tươi lập tức chảy ào ào.

Cả hội trường lại cười ầm lên, dường như áp lực nảy sinh trong lúc tu luyện đều được trút hết vào giờ khắc này.

Lúc này, Khắc Phong chậm rãi đứng dậy, lập tức quay lại cười dữ tợn nhìn người phụ trách học phủ nói:"Có phải là có thực lực thì làm gì cũng được không?"

"Ít nhất ta có thể muốn làm gì ngươi cũng được!" Người phụ trách học phủ cười đáp.

"Tốt lắm, mong rằng ngươi sẽ nhớ kĩ câu nói này, sau đó mang theo nó xuống địa ngục đi!"

Đến giờ phút này, Khắc Phong không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ta lựa chọn dồn hết sức rút lực lượng ra từ chiếc răng màu đen.