Chương 1451 Ma Bạo Long
Bởi vì hiện tại server Trung Hoa đã có đa số người chơi đạt tới cảnh giới Quỷ Đốc, thậm chí Quỷ Tướng cũng không ít, còn người chơi cấp bậc hack hình người cá biệt thậm chí đã đạt tới cảnh giới Quỷ Vương.
Những người chơi như Hồ Hạch, Nhiếp Phong, Viên Phương… Lại càng không thể đánh giá thực lực bằng đẳng cấp của bản thân.
Nhưng server Địa Ngục thì không hề có bất cứ điểm nổi bật nào về chiến lực cao cấp.
Đặc điểm của server Địa Ngục chính là quần thể, biểu hiện cực kỳ bắt mắt trong phương diện tấn công trên diện rộng.
Lúc trước, nếu không phải Nhiếp Phong ra tay thì tổng chiến công của server Địa Ngục thậm chí sắp vượt qua server Trung Hoa.
Nói cách khác, khi đả kích thế lực yếu hơn mình thì server Địa Ngục hầu như sẽ chiến thắng với thế áp đảo.
Tuy nhiên, khi đối mặt với chiến lực mạnh hơn thì khuyết điểm của họ cũng lộ rõ.
Đối mặt với một trong những quần thể sinh vật mạnh nhất Phế Tích Lam Cốc – Ma Bạo Long, hiệu quả của đợt tấn công trên diện rộng của họ chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được.
Mặc dù súng bắn tỉa của cơ giáp sung năng có thể giết chết từng con Ma Bạo Long, song hiện tại số lượng cơ giáp cấp Quỷ Tướng rất ít ỏi, muốn giết chết Ma Bạo Long có cảnh giới thực lực cao hơn là điều cực kỳ khó.
Nhưng lúc này, sự xuất hiện của người quen cũ khiến Lục Vô cực kỳ kinh ngạc.
Băng Phong và Liệt Sơn, có thể nói Lục Vô rất quen thuộc với hai người này.
Mặc dù họ không biết Lục Vô, nhưng Lục Vô vẫn luôn coi họ là người phe mình.
Tính ra thì thân là hậu duệ của Thần tộc Bắc Kỳ, Băng Phong thậm chí chính là con cháu kiếp trước của mình.
Mà lúc trước Bắc Minh dẫn theo họ chạy trốn đến đại vực Địa Ngục cũng vì gánh tội thay mình, hắn vẫn luôn nhớ rõ ân tình này.
Hai năm trôi qua, bây giờ thấy họ vẫn sống khỏe mạnh, Lục Vô cảm thấy rất vui vẻ.
Ít nhất chứng minh rằng trong hai năm bị thiên giới truy sát vừa qua, họ vẫn không hề hấn gì.
Chẳng qua khi nghe Băng Phong và Liệt Sơn nói muốn ăn "người chơi", Lục Vô lập tức xụ mặt.
Nhìn mà xem, đây là lời mà con người có thể nói ra hay sao?
Thấy Băng Phong và Liệt Sơn đã sắp sửa ra tay, cuối cùng Lục Vô không tài nào nhịn được nữa.
Thế là hắn lập tức xuất hiện tại Phế Tích Lam Cốc dưới hình thức hình chiếu, trước mặt Băng Phong và Liệt Sơn.
Khi bóng dáng mơ hồ của hắn hiện lên, Liệt Sơn và Băng Phong nhất thời hoảng sợ, vội cảnh giác nhìn Lục Vô.
"Liệt Sơn, thứ này lại là cái gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ cả!"
"Sao ta biết đó là cái quần què gì chứ! Ta cũng đã thấy bao giờ đâu!"
"Ờ ha, ngươi với ta đều đến từ Bắc Kỳ, cái ta chưa từng thấy thì chắc hẳn ngươi cũng chưa từng thấy rồi!"
Lục Vô: "…"
Lục Vô vốn định lên tiếng, nhưng nghe hai thằng này nói vậy thì bỗng nhiên không biết nên nói gì bây giờ, cứ cảm thấy hai thằng này như bị thiểu năng ấy…
Ừm, rất có đặc sắc của dân Bắc Kỳ chúng ta…
Giờ khắc này, Lục Vô nhớ tới một gã nhây khác, cũng chính là Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất – Bắc Minh.
Ông ta đã già đầu rồi mà còn muốn chơi xỏ Cổ Ngữ với con cún, chứng minh cho câu "Cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng nhốn nháo" bằng hành động thực tế của mình. Những thuộc hạ do ông ta dạy dỗ ra cũng y hệt như thế.
Cứ theo mạch suy nghĩ này, sắc mặt Lục Vô bỗng khựng lại.
Ủa kỳ, tính ra cấp trên cao nhất không phải là kiếp trước của mình sao?
Lục Vô: "…"
"Ngươi là ai?" Lúc này, Băng Phong cảnh giác nhìn Lục Vô, lên tiếng dò hỏi.
Mặc dù hiện tại, thực lực của họ đã đạt tới cảnh giới Bán Thần.
Tuy nhiên trong đại vực Địa Ngục, cảnh giới Bán Thần, thậm chí là Thần Cảnh đều tồn tại, cho nên trong tình huống không phát hiện ra đặc trưng sự sống của Lục Vô, Băng Phong quyết định nên hành động cẩn thận.
"Ta ư? Ta với Bắc Minh là người quen!" Lục Vô cười nói.
Nghe vậy, Băng Phong và Liệt Sơn đều rất kinh ngạc.
"Ngươi quen lão đại hả?" Băng Phong lập tức dò hỏi.
"Ta chẳng những quen với lão đại của các ngươi mà còn biết hai người các ngươi nữa cơ. Ngươi tên là Băng Phong, còn hắn tên là Liệt Sơn!" Nói rồi, Lục Vô chỉ vào Băng Phong rồi chỉ Liệt Sơn.
Nghe hắn nói vậy, Liệt Sơn và Băng Phong đều ngây ra như phỗng.
Họ có thể khẳng định rằng mình chưa bao giờ gặp người này, trước khi chạy trốn cũng chưa từng đến đại vực Địa Ngục, thế nhưng người này lại nói là biết họ, cũng gọi ra tên họ, điều này thật sự khó tin.
"Thuật đọc suy nghĩ à?" Băng Phong nghi ngờ nói.
"Xem linh hồn của Hồn tộc?" Nhìn thân thể mơ hồ của Lục Vô, Liệt Sơn cũng đưa ra suy đoán của mình.
"Dẫn ta đi gặp Bắc Minh, chúng ta sẽ tán gẫu với nhau, khi đó các ngươi sẽ biết ta là ai!" Lục Vô suy nghĩ rồi nói tiếp.
"Không có khả năng! Ta nghi ngờ ngươi là trinh sát do thiên giới cài vào, trông chẳng giống người tốt gì cả! Có giỏi thì lộ thân phận thật đi, bằng không bọn ta sẽ không bao giờ dẫn ngươi đi gặp lão đại đâu!" Băng Phong từ chối ngay tức thì.