← Quay lại trang sách

Chương 1452 Phòng Thủ Địa Ngục

Nghe vậy, Lục Vô bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không có khả năng cho các ngươi thấy thân phận thật của ta. Có điều ta thật sự có mối liên hệ sâu xa với lão đại của các ngươi, bây giờ ta muốn gặp Bắc Minh một lần, có chuyện quan trọng cần bàn bạc!"

"Xí! Ta thấy ngươi càng ngày càng giống gián điệp do thiên giới cài vào đấy. Ngươi muốn tìm được vị trí hiện tại của lão đại nhà ta, sau đó báo cáo cho thiên giới đổi lấy thù lao chứ gì?" Liệt Sơn vừa nói chuyện vừa siết chặt nắm đấm, nở nụ cười dữ tợn.

"Liệt Sơn, ta cũng nghĩ như ngươi!" Băng Phong cũng nhìn Lục Vô với vẻ đối địch.

Thấy Băng Phong và Liệt Sơn trông như thể muốn ra tay đánh nhau, Lục Vô không khỏi bất đắc dĩ, suy nghĩ mình nên giải thích như thế nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Bắc Ly vang lên trong đầu hắn.

"Biến hình chiếu của anh thành nữ thần Bắc Ly hù chết bọn nó, bắt bọn nó quỳ xuống nhận tổ tiên, sau đó dẫn anh đi gặp lão già họm hẹm kia!"

Lục Vô: "…"

"Em câm mồm cho anh, đừng nói nữa!" Lục Vô tức giận nói.

"Xí, bảo anh biến hình chứ có bảo anh thật sự biến thành nữ thần Bắc Ly đâu mà. Ngay cả giả gái cũng không dám mà còn đòi…"

Lục Vô lập tức chặn Tiểu Bắc Ly, quay sang nhìn Băng Phong và Liệt Sơn nói: "Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi!"

Dứt lời, thân thể Lục Vô đã biến thành ảo ảnh, nhanh chóng bay về nơi xa.

Thấy vậy, Băng Phong và Liệt Sơn chợt khựng lại.

"Chúng ta có nên đi cùng không?"

"Đi cái búa ấy chứ đi. Hắn bảo đi thì chúng ta phải đi chắc? Hắn là cái đinh gì à!"

"Ngươi nghĩ giống y hệt ta!"

Nói rồi, Băng Phong và Liệt Sơn giơ tay lên đập một phát, đều nở nụ cười tươi roi rói.

Lúc này, Lục Vô phát hiện Liệt Sơn và Băng Phong đều không đi theo, đành phải quay trở lại.

Tâm trạng của Lục Vô cực kỳ tồi tệ. Hắn không ngờ hai tên này lại không chịu phối hợp với mình.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới đề nghị của Tiểu Bắc Ly, có vẻ khả thi đấy chứ…

Sau đó hắn vội lắc đầu, quyết đoán bóp chết suy nghĩ này.

"Thằng nhóc Băng Phong, ngươi nhìn xem trong tay ta là cái gì?" Nói rồi, Lục Vô lấy một tấm lệnh bài ra.

[Bắc Kỳ Vương Ấn (Cổ)]: Bắc Kỳ Vương Ấn do Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất của đại vực Bắc Kỳ chế tạo ra, tượng trưng cho quyền lực và vinh dự tối cao (Quá thời hạn)

Thấy chiếc vương ấn Bắc Kỳ, Băng Phong và Liệt Sơn lại ngây ra như phỗng.

"Ngươi kiếm được nó từ chỗ nào?" Sắc mặt Liệt Sơn cực kỳ trịnh trọng, lên tiếng hỏi.

Bắc Kỳ Vương Ấn có hơi thở rất độc đáo, cho nên hắn có thể khẳng định chiếc vương ấn này không phải là hàng giả.

Vậy thì vấn đề đến đây: nếu nó thật sự là Bắc Kỳ Vương Ấn thì người này được đến nó bằng cách nào?

"Ta cũng đến từ Bắc Kỳ. Bắc Kỳ Vương Ấn là do Bắc Minh đích thân tặng cho ta!"

Thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Liệt Sơn và Băng Phong, Lục Vô không nhịn được nở nụ cười.

Trên thực tế, Bắc Kỳ Vương Ấn này không phải là do Bắc Minh tặng cho hắn, mà là Bắc Minh tặng cho Cổ Ngữ và con cún.

Lúc trước Cổ Ngữ và con cún huy động Liệt Thổ tộc chiến đấu với Hải Vương cũng là nhờ có tấm lệnh bài này.

Giờ phút này, Lục Vô tiện tay lấy nó ra từ không gian của Cổ Ngữ, định mượn tạm một chút.

"Không đúng! Đáng lẽ chiếc vương ấn này phải nằm trong tay bộ tộc người chơi mới đúng! Sao lại ở chỗ ngươi được?" Phát hiện ra vấn đề, Liệt Sơn không khỏi hoang mang.

"Ta chính là người của bộ tộc người chơi!" Lục Vô tức giận nói.

"Ta không tin! Ngươi biểu diễn cho ta xem thử." Lúc này, Băng Phong nghi ngờ nói.

Giờ khắc này, Lục Vô thật sự muốn đập chết hai thằng vô liêm sỉ này. Còn bảo mình biểu diễn nữa chứ, chẳng lẽ biểu diễn thì có thể chứng minh mình là người của bộ tộc người chơi chắc?

"Băng Phong, nếu ngươi còn dám nói chuyện với ta kiểu đó thì ngươi sẽ hối hận đấy!" Lục Vô trầm giọng nói.

"Ái chà chà, còn dám đe dọa lão tử nữa chứ! Nếu là trước kia thì ngươi nhất định sẽ trở thành một bức tượng điêu khắc được đặt sau núi của lãnh địa tộc ta!" Băng Phong nhất thời nổi tính ngang bướng.

"Lãnh địa của Băng Tuyết tộc các ngươi đã sớm biến mất rồi!"

"Liệt Sơn, ta không muốn nói chuyện với hắn nữa, tức điên lên mất! Chúng ta đánh chết hắn một cách tàn nhẫn đi!" Vẻ tức giận hiện lên trên gương mặt trẻ con của Băng Phong.

Suy nghĩ lúc này của Lục Vô cũng giống hệt như Băng Phong.

Nói chuyện với hai thằng thiểu năng này tức điên lên được. Mặc dù biết cảnh giác là chuyện tốt, nhưng sao lại ăn nói kiểu gợi đòn thế không biết!

Lục Vô thật sự không còn cách nào khác, đành phải ngưng tụ dấu ấn trên lòng bàn tay.

Dấu ấn này chính là Phong Thiên Ấn mà Bắc Kỳ Thần Bắc Ly sở hữu.

Mặc dù bên trong đã không còn bất cứ lực lượng pháp tắc nào, song Lục Vô vẫn quyết định bày ra cho Băng Phong và Liệt Sơn xem.

"Đây là cái gì? Lại là vương ấn của đứa nào? Vô ích thôi, bọn này không tin đâu!" Băng Phong ghét bỏ khoát tay, trông như thể ai cũng không thể khuyên nhủ được hắn ta.