Chương 1499 Mở Lại Trận Chiến
Lúc này, linh hồn của Mị Bạt cũng thoát ly thân thể, ôm quyết tâm liều chiếu xông vào sâu trong linh hồn của Ác Thần, muốn đồng quy vu tận với hắn ta.
Sau khi đột phá từng tầng phòng ngự của linh hồn, Mị Bạt đã đến trước thần ấn hình con mắt bốc cháy, liều mình xông tới.
Chỉ cần huynh trưởng sống là được rồi...
Đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Mị Bạt, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với thần ấn của Ác Thần, ngọn lửa bốc cháy trên linh hồn của Mị Bạt bỗng dập tắt.
Lúc này, Mị Bạt nhìn thấy một khung cảnh.
Một thân thể thần linh rách mướp đội trời đạp đất đứng lặng trên mặt đất.
Hình ảnh không ngừng di chuyển, thân thể này đã đứng sừng sững không biết bao lâu, chậm rãi ngã xuống... Giây phút ấy, đất trời bắt đầu thay đổi, thân thể của Cổ Thần nhanh chóng diễn biến.
Dãy núi, sông ngòi, hoa cỏ cây cối... Vô số sinh mệnh mới sinh ra trên thân thể hắn ta, không ngừng sinh sôi nẩy nở, sinh ra rất nhiều chủng tộc. Đến sau này còn có sinh vật chứng đạo phong thần trên thân thể hắn ta, bước vào hàng ngũ bảng Âm Thần.
Sự diễn biến cứ thế kéo dài, cuối cùng thân thể này biến thành đại vực lớn nhất âm phủ: đại vực Địa Ngục!
Mà những vị thần linh cổ xưa lĩnh ngộ thuật pháp trên thân thể hắn ta sẽ gọi thuật pháp mà mình đạt được là Địa Ngục Đạo, đồng thời truyền lời cấm kỵ xuống cho hậu duệ của mình về truyền thuyết thần ấn con ngươi bốc cháy...
Những vị Cổ Thần này đều biết rõ một điều, vị thần đã diễn biến ra đại vực Địa Ngục này sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Cho dù linh hồn vỡ tan, thần ấn cũng sẽ bất diệt, trên đường luân hồi chuyển kiếp, hắn ta sẽ trở về!
Vị Cổ Thần này chính là thần vương duy nhất được đại vực Địa Ngục bọn họ công nhận – "Địa Tạng".
Linh hồn Mị Bạt không nhịn được run rẩy. Bây giờ nàng đã biết người mà huynh trưởng đắc tội là ai.
Đó là một vị vương giả đầu thai trở về.
Muốn chống lại thần ấn này bằng linh hồn của nàng là điều bất khả thi.
Lúc này, vô số pháp tắc của cảm xúc tiêu cực bay ra từ thần ấn, quấn lấy linh hồn của Mị Bạt.
Mị Bạt cất tiếng kêu đau đớn, nhưng đều không có tác dụng. Đối mặt với lực lượng pháp tắc, nàng đã hoàn toàn lún vào, không thể rời đi, càng không thể chống cự.
"Ầm!"
Thần ấn run rẩy, linh hồn của Mị Bạt bị đẩy ra khỏi chỗ sâu bên trong linh hồn Ác Thần, bay về thân thể của mình.
"Bịch!" Khi thân thể và linh hồn của Mị Bạt vừa dung hợp với nhau, thân thể của nàng lập tức vỡ tan thành từng mảnh, chỉ để lại linh hồn còn đang run rẩy liên tục vì đau đớn.
Đúng lúc này, Ác Thần cũng mở đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc tiêu cực phun trào từ trong đôi mắt ấy khiến những kẻ bày trận xung quanh đều ngây người tại chỗ, thân thể bắt đầu run rẩy, nước mắt không nhịn được tuôn trào như suối.
Lực lượng của cảm xúc tiêu cực đã bùng nổ triệt để.
Ác Thần lại mất khống chế, biến thành dáng vẻ ban đầu như lúc đuổi giết Hạn Bạt.
Bắc Ly Thần – kiếp trước của Lục Vô đã trấn áp Ác Thần sau bao nhiêu năm tháng để hao mòn lệ khí, bây giờ chẳng còn lại chút gì.
Giờ khắc này, hắn ta mới là Ác Thần chân chính, trong lòng chỉ có cái ác và tàn sát vô tận.
"GRUHH!" Tiếng gầm thét vang lên, thần ấn trên trán Ác Thần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thân thể của những kẻ bày trận xung quanh đều tan vỡ ngay tức thì.
Lúc này, Ác Thần đấm bay Hạn Bạt, đứng dậy.
Dây xích phong ấn trên người hắn ta đứt thành từng khúc, Ác Thần giải phóng mình một cách triệt để, thoát khỏi mọi sự khống chế.
Hắn ta lập tức đưa mắt nhìn Hạn Bạt ngã nhào trên mặt đất.
Mặc dù đã mất ý thức, song sự thù hận đối với Hạn Bạt ở sâu trong lòng hắn ta vẫn chưa bao giờ phai mờ, cho nên Hạn Bạt trở thành mục tiêu giải tỏa lực lượng đầu tiên của hắn ta.
Quyền ấn đỏ lực tràn ngập khắp mọi nơi, thân thể Hạn Bạt bị đóng đinh ngay tại chỗ, không ngừng chịu đựng sự tấn công điên cuồng của Ác Thần.
Huyết vụ không ngừng hiện lên, thân thể Hạn Bạt dần dần vỡ tan, biến thành huyết vụ vương vãi khắp nơi.
Sau khi mất khống chế, thực lực của Ác Thần được cường hóa rất nhiều, Hạn Bạt hoàn toàn không có sức chống cự, cuối cùng thân thể bị đánh vỡ tan chỉ còn lại hồn phách.
Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của Ác Thần chuyển sang quân đội Thi tộc và những người chơi ở bên dưới.
Những người chơi: "..."
Đúng lúc Ác Thần mất khống chế sắp ra tay thì một chiếc chuông bằng đồng bỗng giáng xuống từ trên trời, phong tỏa Ác Thần ngay tại chỗ.
Ác Thần phẫn nộ đấm lên chiếc chuông lớn màu vàng phát ra tiếng "Coong coong" vang vọng, nhưng chiếc chuông đồng vẫn đứng sừng sững không hề nhúc nhích, mặc cho Ác Thần tấn công kiểu gì cũng không hề ảnh hưởng.
"Phong!" Theo một tiếng thở dài, chuông vàng bỗng thu nhỏ lại, kéo theo thân thể Ác Thần cũng dần dần thu nhỏ.
Cuối cùng, thân thể Ác Thần thu nhỏ đến mức chỉ còn mười mét, đồng thời thần ấn bốc cháy trên trán cũng dần dần biến mất, cuối cùng ngất xỉu mất.