Chương 1549 Chìa Khóa Chiến Thắng
Mặc dù Kiếm Tôn rất kinh ngạc về điều này, song lại không cho rằng mình không thể đối phó.
Bởi vì khi chiến đấu với người cùng cảnh giới, ngoài những cường giả cá biệt trong hải vực trung tâm, hắn ta đều có thể áp chế bằng thần ấn kiếm đạo.
Cho nên hắn ta không hề lo lắng khi đối mặt với Ma Viên Tôn Giả.
Có điều khi "Mắt Kiếm Tâm" theo kiếm khí xuyên qua khe nứt không gian đi đến đầu bên kia, Kiếm Tôn không khỏi kinh hãi.
Dao động linh khí dồi dào xung quanh mách bảo hắn ta rằng đó chắc chắn không phải là chốn phàm tục nào cả.
Sau khi tra xét rõ ràng, hắn ta càng kinh hãi khi phát hiện đó lại là Địa Ngục Đạo!
Thế giới âm phủ có hai vùng đất tập trung các cường giả.
Khu vực mạnh nhất trên đất liền chính là Địa Ngục Đạo, tức là thế giới mới được hình thành từ việc diễn biến trên thân xác của cường giả mạnh nhất dưới Đại Đế là "Địa Tạng" sau khi chết, bên trong tự hình thành mười tám cõi, thu hút vô số cường giả kéo đến. Mà khu vực đó còn diễn sinh ra vô số cường giả cảnh giới thần linh và Cổ Thần, hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp với những đại vực khác trên đất liền.
Hệ thống phép thuật "Thuật pháp Địa Ngục Đạo" nổi tiếng nhất đồng thời cũng phức tạp nhất âm phủ chính là được sinh ra từ vùng đất này.
Mà nơi cùng nổi tiếng như Địa Ngục Đạo chính là ở trên biển, nơi đến gần Lục Đạo Luân Hồi nhất, cũng tức là vùng đất Thần Biển Hoàng Tuyền ngủ say – "Hải vực trung tâm Hoàng Tuyền".
Nơi đó thừa thãi vô số linh tài thần kỳ, là thánh địa tài nguyên mà ngay cả thần linh cũng khao khát, thậm chí là khu vực tranh bá kịch liệt nhất trên hải vực.
Một nơi là nơi mạnh nhất trên đất liền, một nơi mà nơi mạnh nhất trên biển, đều tụ tập những cường giả mạnh nhất trong thế giới âm phủ.
Bây giờ phát hiện kẻ đứng sau khe nứt không gian kia lại là cường giả Địa Ngục Đạo, sắc mặt Kiếm Tôn không khỏi trở nên nặng nề, biết lần này mình đã gặp phải đối thủ, không còn thong dong như trước.
"Thương hội Hoàng Tuyền, Kiếm Tôn!" Kiếm Tôn bèn chủ động giải tán kiếm khí, nhìn khe nứt không gian nói. Giọng nói của hắn ta ngưng tụ thành một sợi dây đâm vào khe nứt không gian, đi đến đầu bên kia.
"Ta không cần biết ngươi là ai! Muốn đánh thì đánh đi!" Ma Viên Tôn Giả không hề khách sáo đáp trả.
Thái độ của hắn ta làm cho Kiếm Tôn rất lúng túng.
Nhưng lúc này, Kiếm Tôn thật sự không muốn trở thành kẻ địch của một cường giả như Ma Viên Tôn Giả.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì gần đây khu vực gần Lục Đạo Luân Hồi mới sinh ra một lô linh tài có thần tính mới, dẫn đến sự rung chuyển của hải vực trung tâm Hoàng Tuyền. Vì linh tài có thần tính, các thế lực lớn bắt đầu chiến đấu với nhau nhiều hơn. Lúc này mà gây thù chuốc oán với cường giả Địa Ngục Đạo thì sẽ là một sự lựa chọn không hề sáng suốt đối với thương hội Hoàng Tuyền.
"Chúng ta đều lùi lại một bước đi, ngươi thấy thế nào?" Kiếm Tôn tiếp tục nói bằng giọng điệu thương lượng.
"Ta đã giết chết một tên hậu bối của ngươi đấy, ngươi chắc chắn muốn cùng ta lùi lại một bước để giải quyết chuyện này sao?" Giọng điệu của Ma Viên Tôn Giả có phần châm biếm.
Nghe vậy, Kiếm Tôn không khỏi tức giận: "Ngươi thật sự muốn kết thù với thương hội Hoàng Tuyền chúng ta ư? Chỉ bằng một mình ngươi thì còn chưa đủ để trở thành kẻ địch với thương hội Hoàng Tuyền chúng ta đâu!"
Nghe vậy, Ma Viên Tôn Giả không nhịn được cười phá lên.
Hắn ta chưa bao giờ sợ hãi những đối thủ mạnh hơn mình.
Khi còn chưa thành thần, hắn ta đã dám dũng cảm đối địch với Thi tộc hùng mạnh, dùng tu vi giới Bán Thần chống lại mấy tên thần linh của Thi tộc, thậm chí còn đột phá Thần Cảnh trong lúc chiến đấu, một mình chống lại Thi tộc.
Đến sau này, hắn ta dám lấy Thần Cảnh đối kháng với Thi Thần có cảnh giới Cổ Thần, cuối cùng dần dần hạ gục gã, cướp mất mọi thứ của gã.
Cho nên đối với Ma Viên Tôn Giả mà nói, lời đe dọa của Kiếm Tôn không hề có sức đe dọa chút nào, thậm chí còn làm cho hắn ta cảm thấy phấn khởi.
Nhưng đúng lúc Ma Viên Tôn Giả chuẩn bị đáp lại thì hắn ta bỗng đưa mắt nhìn mấy chục con vượn nhỏ đang leo trèo trên người mình.
Giờ khắc này, khuôn mặt dữ tợn của hắn ta chợt hiện lên một chút ấm áp, chiến ý trong lòng không còn sót lại chút gì.
Bởi vì hắn ta bỗng nhớ tới khoảng thời gian chống lại Thi tộc ban sơ.
Khi đó hắn ta cũng không hề sợ hãi như bây giờ.
Nhưng hắn ta không sợ, không có nghĩa là tộc nhân của hắn ta cũng không sợ.
Mặc dù khi đó hắn ta đủ dũng cảm để trở thành kẻ địch với Thi Thần, nhưng hắn ta lại không có năng lực bảo vệ tộc nhân của mình.
Kết quả cuối cùng là một mình hắn ta sống tạm bợ trên thế gian, còn tộc nhân thì đều chết hết.
Cuộc sống sau này là những chuỗi ngày cô đơn kéo dài khiến hắn ta vô cùng đau khổ.