Chương 1616 Ký Ức Chôn Vùi
Giờ đây, gương mặt Toại Dạ đã không còn nét ngây thơ, trong mắt tăng thêm nhuệ khí, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trước khi biệt ly, Ngạo Kiếm nhìn thoáng qua gương mặt vui sướng của Toại Dạ, âm thầm thở dài một hơi, mọi thứ xung quanh cũng hóa thành hư vô vào giờ phút này.
⚝ ✽ ⚝
Ảo cảnh kết thúc, Ngạo Kiếm lập tức tỉnh lại.
Lúc này, một giọng nói giễu cợt truyền đến từ bên cạnh: "Tỉnh lại rồi hả? Sắp chết rồi chứ gì!"
Trong mắt Toại Dạ, dựa theo cốt truyện thường lệ, khi Ngạo Kiếm tỉnh lại thì cũng sắp bị Hải Thần kiếm ý chém chết.
Nghe vậy, Ngạo Kiếm tức khắc quay sang nhìn Toại Dạ.
Ký ức trong đầu hắn ta dần dần phai mờ, nhưng vẫn chưa tan biến triệt để.
Thấy gương mặt quen thuộc của Toại Dạ cùng với biểu cảm gợi đòn kia, Ngạo Kiếm theo phản xạ cau mày nghiêm mặt: "Ăn nói với cha ngươi kiểu gì đấy hả? Phạt ngươi quỳ kiếm trủng ba mươi ngày!"
Toại Dạ: "???"
Nghe câu này, Toại Dạ trợn tròn mắt.
"Ngươi vừa gọi ta là gì?" Toại Dạ trợn mắt, giơ cự kiếm trong tay.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng không hiểu sao Toại Dạ lại cảm thấy Ngạo Kiếm trông rất giống Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.
Bởi vì lúc trước, khi Hoàng Tuyền Kiếm Tôn nổi giận cũng thường xuyên bày ra vẻ mặt này, phương thức trừng phạt hắn ta cũng là là đi quỳ kiếm trủng.
Điều này khiến Toại Dạ cảm giác thật hoang đường, thế nhưng không thể thua khí thế được!
Lúc này ký ức trong ảo cảnh của Ngạo Kiếm đã trở nên rất mơ hồ, chỉ thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.
Giờ khắc này, Ngạo Kiếm cũng đần mặt ra.
Bởi vì không có ký ức trong ảo cảnh, Ngạo Kiếm cũng không biết tại sao mình lại ăn nói kiêu ngạo như thế.
Thế mà lại dám tự xưng "cha" đối với một kiếm khách tuyệt thế như Toại Dạ, ai cho mình dũng khí vậy?
Nhưng bất kể Ngạo Kiếm suy nghĩ kiểu gì thì cũng không hiểu được tại sao mình lại nói như thế.
Mặc dù đích thực là rất thuận miệng, cứ như thể mình thường xuyên tự xưng như vậy…
Nhìn Toại Dạ, trong lòng Ngạo Kiếm tràn ngập buồn bã, đành phải xấu hổ nói: "Nghe nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, ta nghi ngờ hiện tại ta đang trong trạng thái đó, ngươi có tin không?"
⚝ ✽ ⚝
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Ngạo Kiếm, Toại Dạ tức đến mức muốn giết người.
Nếu không phải pháp tắc kiếm ý không cho phép, thanh kiếm trong tay hắn ta chắc chắn sẽ không thể thu lại, kiểu gì cũng phải chém Ngạo Kiếm thành từng mảnh.
Toại Dạ hít sâu một hơi để tỉnh táo lại.
Dù sao hắn ta đã nếm thử mấy lần hậu quả xúc động rồi, hắn ta không muốn kiếm ý mà mình vất vả lắm mới nhận được lại bị tước đoạt mất.
Hơn nữa, Toại Dạ biết rõ cho dù mình không ra tay, tên kiếm khách trước mặt này cũng sẽ chết.
Dựa theo tình huống bình thường, kế tiếp chính là cốt truyện pháp tắc kiếm ý ra tay giết chết Ngạo Kiếm.
Nghĩ đến đây, Toại Dạ không khỏi lộ vẻ trào phúng.
Nhưng nụ cười trên môi hắn ta nhanh chóng cứng đờ.
Cốt truyện Hải Thần kiếm ý giết chết Ngạo Kiếm trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại bóng người màu vàng do Hải Thần kiếm ý biến thành vỡ tan, để lộ bản thể màu xanh biếc.
Trong ánh mắt khó tin của Toại Dạ, đạo pháp tắc kiếm ý này chậm rãi đến gần Ngạo Kiếm, bắt đầu bay lượn xung quanh hắn ta.
Hành động thân cận Ngạo Kiếm của Hải Thần kiếm ý khiến Toại Dạ hoàn toàn ngây người.
"Sao lại thế được? Ngươi đã làm bằng cách nào?" Toại Dạ không nhịn được kinh hô.
Ngạo Kiếm cũng đần mặt ra. Bởi vì ký ức trong ảo cảnh bị che lấp hoàn toàn nên hắn ta căn bản không rõ tại sao mình lại đạt được sự tán thành của Hải Thần kiếm ý.
Hơn nữa, hắn ta có thể khẳng định mình không hề giành được thắng lợi trong tranh phong kiếm ý, bởi vì Hải Thần kiếm ý vẫn rực rỡ như trước, không hề giống như bị đánh bại.
Mình thật sự khiêu chiến thành công rồi ư?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ngạo Kiếm trở nên kinh hãi, không dám tin vào điều này.
Lúc này, Hải Thần kiếm ý bỗng tan vỡ, "lực lượng pháp tắc của kiếm" căn nguyên nhất bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Ngạo Kiếm. Cùng lúc đó, ý thức của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn bám trên kiếm ý cũng bị đánh nát triệt để.
Thứ Ngạo Kiếm nhận được lúc này là một luồng lực lượng pháp tắc căn nguyên nhất, chứ không phải là Hải Thần kiếm ý của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.
Cũng như Hoàng Tuyền Kiếm Tôn chưa bao giờ cho phép Toại Dạ kế thừa kiếm ý của mình, hắn ta chưa bao giờ muốn người khác tiếp tục đi theo con đường của hắn ta.
Cho dù là người xa lạ thừa kế, hắn ta cũng chỉ để lại một luồng kiếm ý pháp tắc thuần khiết nhất, xóa bỏ tất cả dấu vết của mình trên pháp tắc kiếm ý, cũng tức là Hải Thần kiếm ý.
Song song với lực lượng pháp tắc sôi trào, thế giới kiếm tâm của Ngạo Kiếm dần dần mở rộng rồi được hoàn thiện, hai bóng người một lớn một nhỏ mơ hồ xuất hiện trước mắt hắn ta.
Trong cơ thể một người sôi trào sức sống, trong cơ thể người còn lại dâng trào kiếm ý màu xanh biếc.