← Quay lại trang sách

Chương 1617 Hành Trình Giữa Sa Mạc

Họ cùng nhau lên đường, gian nan sinh tồn trong thế giới toàn là cát vàng, chậm rãi đi đến thế giới màu xanh xa xôi, sau đó tiếp tục cuộc hành trình trong thế giới xanh biếc ấy…

Giữa chừng, Ngạo Kiếm thấp thoáng nghe thấy một cuộc đối thoại.

Bóng người nhỏ gầy nắm tay người khác, ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta sẽ chết trên đường sao?"

"Không đâu, chúng ta đã thoát khỏi phong ấn, chúng ta sẽ tìm thấy ngôi nhà mới!"

"Ở đó có những gì?"

"Có nguồn nước vô tận. Con sẽ không khát nước nữa đâu."

"Nguồn nước uống mãi không hết à… Vậy thì nơi đó thật tuyệt!"

"A Mộc, trước khi rời đi con phải hứa với ta, nhất định phải kiên trì đến cùng, đừng bao giờ bỏ cuộc!"

"Con hứa với ông, A Thụ!"

⚝ ✽ ⚝

Nơi bắt đầu cảnh tượng này là một vùng đất phong ấn. Sau khi phong ấn bị phá hỏng vì thời gian ăn mòn, hai người thức tỉnh từ giấc ngủ say.

Họ xuất phát từ vùng đất phong ấn tràn ngập bão cát, từng bước hướng tới tương lai, truy tìm nơi có màu xanh.

Cuộc hành trình này kéo dài khoảng ba năm trời.

Họ dắt tay nhau bước đi, đói khổ lạnh lẽo, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Khát vọng với đại dương chính là động lực giúp họ tiếp tục kiên trì.

Đó là cuộc hành trình hoàn toàn khác với Ngạo Kiếm. Khoảnh khắc Ngạo Kiếm bước vào ảo cảnh, trên thực tế họ đã cách biển cả không còn xa, hoàn toàn không dài lâu như ba năm kia.

Con đường phát triển sau này của hai người cũng khác hẳn. Đều là tu luyện, nhưng A Mộc càng khát vọng thực lực, càng khát vọng trở thành cường giả hơn Ngạo Kiếm.

Cùng lúc đó, còn có một người khác tỏa sáng rực rỡ trong cuộc hành trình này.

A Mộc không bước đi đơn độc như Ngạo Kiếm, A Thụ bên cạnh hắn ta sở hữu tiềm lực còn mạnh hơn hắn ta, hai cú đấm sắt có thể chiến thắng kẻ địch mạnh trên biển, sinh cơ dồi dào khiến lão cho dù bị cắt thành từng mảnh cũng có thể hồi sinh ngay tại chỗ.

Đó là hành trình trưởng thành đầy huy hoàng. Cuối cùng, hai người cùng nhau tiến vào hải vực trung tâm Hoàng Tuyền.

A Mộc không bái sư Hoàng Tuyền Kiếm Tôn như Ngạo Kiếm.

Mà lựa chọn thách đấu kiếm ý!

Đều là kiếm ý của biển, nhưng A Mộc cho rằng kiếm tâm hải dương của mình không thua kém bất cứ ai. Bởi vì hắn ta khát vọng biển cả, cho nên nội tâm của hắn ta sở hữu kiếm tâm hải dương vững như bàn thạch.

Cũng nhờ trận chiến này mà A Mộc được Hoàng Tuyền Kiếm Tôn đương nhiệm coi trọng, từ đó gia nhập vào thương hội Hoàng Tuyền.

Mặc dù mỗi đầu mối cốt truyện chính tuyến trong ảo cảnh của Ngạo Kiếm đều giống với A Mộc Kiếm Tôn, nhưng mỗi lần lựa chọn và phát triển cốt truyện chi nhánh, hai người lại đi theo hai con đường khác nhau.

Ngạo Kiếm không hề hay biết về đoạn lịch sử này, nhưng những người chơi thường xuyên trà trộn trên diễn đàn lại biết rất rõ.

Thực tế chỉ cần Ngạo Kiếm xem một kỳ video chuyên kể về cuộc đời Hoàng Tuyền Kiếm Tôn do Đọc Sách Hơn Vạn Cuốn đăng trên diễn đàn thì sẽ biết rõ một số sự tích trong cuộc đời của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.

Khi đó, lý do mà một số người chơi ủng hộ Hoàng Tuyền Kiếm Tôn sẽ mạnh hơn Ma Viên Tôn Giả chính là vì nghe lịch sử trưởng thành vừa gian nan lại vừa bất khuất của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn thông qua lời kể của Đọc Sách Hơn Vạn Cuốn.

Câu chuyện của hắn ta càng như một loại tinh thần.

Ngoan cường trưởng thành một cách bất khuất, cuối cùng dùng kiếm ý trong lòng biến tất cả cực khổ thành mật ong ngọt lành.

Cũng như một thanh kiếm đã được rèn giũa, khoảnh khắc thanh kiếm thành hình thì mới lộ rõ mũi nhọn, tỏa sáng hào quang.

Kết thúc của câu chuyện này là hai người kết bạn với nhau từ ban đầu đều trèo lên đỉnh cao, đi đến khu vực trung tâm của vùng biển xanh biếc, từ nay nơi đó chính là ngôi nhà của họ…

Đó không phải là một câu chuyện đau buồn, mà là lịch sử trưởng thành khích lệ lòng người. Nhưng không hiểu sao, trong lòng Ngạo Kiếm lại nảy sinh sự đồng cảm.

Ngạo Kiếm cảm thấy dường như mình cũng từng là một người trong đó, vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ.

Cuối cùng, những hình ảnh ấy đều phai mờ. Sau khi ý thức còn lại của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn tan biến, một đoạn ký ức quý giá nằm sâu trong ý thức cũng hoàn toàn biến mất, cảnh tượng cũng đi đến hồi kết.

Ngạo Kiếm cũng tỉnh táo lại vào lúc này.

Khi hắn ta mở mắt ra, kiếm ý hào hùng dâng lên từ đáy lòng.

Lực lượng này cho Ngạo Kiếm ảo giác rằng mình chính là tôn giả của kiếm, là chúa tể của muôn vàn kiếm ý!

Theo lý thuyết, đáng lẽ hắn ta phải cảm thấy lạ lẫm đối với lực lượng xa lạ này, phải làm quen một khoảng thời gian thật dài thì mới có thể vận dụng. Nhưng sự thật là hắn ta lại nắm giữ lực lượng này một cách thuận buồm xuôi gió.

Mặc dù ký ức bị che lấp, nhưng lĩnh ngộ kiếm ý đã sớm in sâu vào đầu.

Đây là cơ duyên của Ngạo Kiếm, lực lượng pháp tắc vô cùng quý giá bị hắn ta thu hoạch. Mặc dù không phải là dải pháp tắc căn nguyên, nhưng cũng là thần vật tối cao mà vô số sinh vật nơi âm phủ vất vả tìm kiếm cũng không nhận được.