← Quay lại trang sách

Chương 1626 Mưu Kế Của Hải Vương

Còn bộ tộc người chơi tại sao vẫn tồn tại… Đây vẫn luôn là một bí ẩn không có lời giải đáp trong lòng hắn ta, đồng thời cũng là câu đố lớn nhất trong lòng Hải Vương.

Tìm chết mà còn chưa chết, chỉ có mình bộ tộc người chơi thôi!

Bây giờ nghe con cún vô liêm sỉ bảo hắn ta phân xử, Hắc Thúy âm thầm giơ ngón giữa.

Mọi người đều muốn lợi ích của mình được tối đa hóa, hắn ta có thể thông cảm điều này, nhưng bộ tộc người chơi không phải là muốn tối đa hóa lợi ích, mà quả thực là trắng trợn cướp đoạt.

Vô liêm sỉ quá! Sao không bảo đều cho chúng bay hết, quốc gia biển Mutter bọn tao lần này hỗ trợ miễn phí luôn đi!

Đương nhiên, Hắc Thúy chỉ có thể đá xoáy trong lòng như thế thôi chứ không dám nói thẳng.

Bằng không dựa theo tính cách của bộ tộc người chơi, họ chắc chắn sẽ vô liêm sỉ gật đầu đồng ý, thậm chí còn bắt hắn ta thề bằng linh hồn, không được phép đổi ý…

Cho nên Hắc Thúy quyết đoán giữ im lặng, dùng sự im lặng đáp trả lại sự vô liêm sỉ của đám con cún.

Kế tiếp, bất kể đám con cún có tung chiêu kiểu gì, Hắc Thúy cũng đều đối phó bằng im lặng.

Bày ra dáng vẻ ta đang lắng nghe nghiêm túc đây, đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, ngươi nói rất hay, nhưng ta không phát ngôn đâu!

Một lát sau, mọi người đều im lặng, cả đám trố mắt nhìn nhau…

Giờ khắc này, đám Cổ Ngữ bỗng phát hiện tiếp xúc lâu ngày, Hắc Thúy rõ ràng cũng trở nên khôn ranh, còn học được đạo lý im lặng là vàng (tiền), nói nhiều mất nhiều!

"Nói xong chưa? Nói tiếp đi, ta đang nghe nè!" Lúc này, Hắc Thúy vô liêm sỉ nói một câu.

Cổ Ngữ: "…"

"Vậy ông thấy đề nghị của chúng tôi thế nào?"

"Ta chỉ là cấp dưới, không có quyền quyết định. Lúc dặn dò ta, lão đại từng nói các ngươi chỉ có thể lấy ba phần, còn đề nghị của các ngươi thì ta không quyết định được đâu!" Hắc Thúy vô tội nói.

"Vậy ông đi kêu rau hẹ Hải tới đây! Tôi bàn bạc ngay trước mặt ổng, ổng mà không đồng ý thì chém luôn!" Con cún kiêu căng nói.

Thấy thái độ kiêu ngạo của con cún, Hắc Thúy bỗng hiểu được tại sao gần đây mỗi lần gặp phải chuyện phiền lòng, lão đại đều sẽ buột miệng thốt ra một câu: "Đúng là đệch con chó Bạch Mị!"

Nếu có thể, bây giờ Hắc Thúy cũng muốn nói một câu như thế. Nhưng để bảo đảm an toàn, hắn ta quyết định rời đi rồi hẵng nói, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Hắc Thúy im lặng một lát, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi mới nói với con cún: "Bây giờ lão đại đang đóng quân ở phân đà Thôn Phệ, để bảo đảm phiền toái không cần thiết nên không thể ra ngoài, mong rằng các ngươi có thể thông cảm!"

Nghe vậy, đám con cún nhất thời cạn lời.

Quả nhiên là để tránh cho không bị vắt kiệt ích lợi như lần trước nên mới không đến sao?

Sao bảo rau hẹ Hải sẽ trở thành tri kỷ của chúng ta, tương lai sẽ nuôi mập chúng ta cơ mà? Nhưng sao ông lại trở nên khôn lỏi như thế? Đó là chuyện mà một cây rau hẹ có thể làm ra à?

Tức giận quá đi!

Đối mặt với Hắc Thúy vững như bàn thạch, chỉ đáp lại tất cả đề nghị bằng một câu "Ta chỉ là cấp dưới, không có quyền quyết định", mọi người không khỏi gặp khó khăn.

Thế nhưng bắt họ tiếp thụ cách chia ba bảy là chuyện không bao giờ có khả năng!

Đối mặt với đám người chơi không hề có ý định đồng ý, Hắc Thúy lập tức lộ vẻ cay đắng, nói: "Thực ra ta cũng hiểu được cảm thụ của các ngươi. Thế này đi, ta đề nghị chia thành bốn sáu, sau đó ta sẽ chịu tội trước lão đại!"

Hắc Thúy cho rằng nói câu đó vào thời điểm này sẽ vô cùng thông minh.

Bày ra thái độ ta suy nghĩ cho các ngươi, hơn nữa chính bản thân ta sẽ gánh vác trách nhiệm.

Thế nhưng khi nghe thấy câu này, ánh mắt biết ơn của đám người này trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Mọi người đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Trong số những hội trưởng công hội có mặt ở đây, rất nhiều người đều làm kinh doanh trong hiện thực. Bàn về vũ lực, đúng là họ không mạnh bằng sinh vật trong thế giới âm phủ, thế nhưng về lĩnh vực đàm phán thì ai cũng là chuyên gia hết.

Hành vi mà Hắc Thúy tự nhận là thông minh, bây giờ đều bị mọi người nhìn thấu.

Cho nên mọi người nhìn hắn ta bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Họ chẳng những không mang ơn mà ngược lại còn nói: "Dù sao ông cũng phải thừa nhận trách phạt từ rau hẹ Hải, không bằng ông gánh vác nhiều hơn chút nữa nhé?"

Nghe họ nói vậy, Hắc Thúy trợn tròn mắt.

Có nhất thiết phải thực dụng đến thế không hả?!

⚝ ✽ ⚝

Về vấn đề phân phối lợi ích trong hợp tác kế tiếp, trải qua quá trình trao đổi, cuối cùng vẫn đã được giải quyết.

Sau khi Hắc Thúy nói bản thân hắn ta sẵn lòng gánh vác trách nhiệm nhượng bộ, vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự đồng tình của bộ tộc người chơi.

Thế nhưng cái mà những người chơi đáp trả không phải là sự cảm ơn, mà là mượn gió bẻ măng, được đằng chân lân đằng đầu, đưa ra yêu cầu lại nhường thêm một phần nữa.