Chương 1645 Vòng Luân Hồi Khốc Liệt
Ngươi chơi xỏ ta!"
"Nếu ta nói không, ngươi có tin không?" Hải Vương không khỏi xấu hổ, mưu toan ngụy biện cho hành vi của mình.
Mặc dù đã lừa gạt Tô Ngân bước vào lăng mộ của Ảnh tộc, nhưng bây giờ gã ta vẫn còn đang nằm trong tay Tô Ngân, cho nên không dám ăn nói hung hăng.
"Chết đi cho ta!" Thế nhưng Tô Ngân phẫn nộ vẫn giơ bàn tay đập về phía Hải Vương.
"Tiêu đời rồi!" Thấy Tô Ngân giận dữ ra tay, Hải Vương âm thầm kêu rên, nhân tiện giơ ngón giữa lên trước mặt Tô Ngân.
"Ngón giữa" này chính là sự ngoan cường cuối cùng của gã ta…
Nhưng ngay khi bàn tay sắp đánh trúng Hải Vương, quan tài thủy tinh nằm chính giữa lăng mộ đột nhiên mở ra, sau đó bàn tay của Tô Ngân bị khựng lại trước mặt Hải Vương, không thể tiếp tục đập xuống.
Đứa trẻ màu lam xuất hiện trong quan tài, mỉm cười chớp mắt đối diện với Hải Vương.
Hải Vương: "…"
"Còn không mau chạy đi, chủ nhân của ta!" Đứa trẻ màu lam mỉm cười nói.
Nghe vậy, Hải Vương lập tức nhìn thoáng qua Tô Ngân bị định thân bên cạnh, sau đó vội vàng bay ra đằng sau các chiến sĩ Ảnh tộc.
Chuồn thôi chuồn thôi.
"Nói cho ta biết, tại sao các ngươi vẫn còn sống?" Tô Ngân kinh hãi, lớn tiếng chất vất họ.
Đứa trẻ màu lam không nói một lời, chỉ vươn tay chỉ về phía hắn ta: "Giết!"
Vừa dứt lời, năm chiến sĩ Thần Cảnh đứng ngay hàng đầu trong quân đoàn Ảnh Tử đồng thời biến mất tại chỗ, trường thương trong tay tức khắc đâm trúng người Tô Ngân.
"Ầm!" Trường thương va chạm với thân thể Tô Ngân gợi ra từng vòng gợn sóng năng lượng.
Tô Ngân lập tức lộ vẻ đau đớn.
Giờ đây hắn ta đã biết tại sao mình lại không thể cử động. Bởi vì cả tòa lăng mộ này chính là một trận pháp khổng lồ, mọi thứ bên trong trận pháp đều nằm trong sự thao túng của người chưởng khống, mà hắn ta căn bản là không có năng lực chạy thoát.
Trong lòng hắn ta vô cùng hối hận, biết mình đã bị Hải Vương chơi một vố.
Hơn nữa Tô Ngân cũng đã biết thực tế khi đó Hải Vương nói rằng phải thả tộc nhân của gã ta rời đi trước rồi mới dẫn mình đi tìm hậu duệ của Ảnh tộc vốn dĩ chính là một âm mưu. Trên thực tế Hải Vương chỉ muốn dẫn hắn ta vào tòa lăng mộ này mà thôi, không liên quan gì tới tộc nhân của gã ta.
Gã ta chỉ dùng sự an nguy của tộc nhân làm ngụy trang, khiến mình tin tưởng gã ta!
"Ahhhh!" Cảm nhận tử khí xâm nhập vào người, Tô Ngân giận dữ rít gào, ngưng tụ lực lượng trên toàn thân, chậm rãi vặn vẹo tay phải muốn ngăn cản.
"Phập!" Một cây trường thương đột phá lớp phòng ngự trên người hắn ta, đâm mạnh trúng ngực hắn ta.
Tô Ngân run rẩy, cánh tay duy nhất còn lại run rẩy cầm lấy cây thương trước ngực: "Ảnh tộc! Ta muốn các ngươi chết!"
Giờ đây Tô Ngân đã biết mình không còn sống được bao lâu. Ánh mắt tràn đầy oán hận của hắn ta nhìn lướt qua các chiến sĩ của quân đoàn Ảnh Tử, cuối cùng tập trung vào Hải Vương: "Ta chờ các ngươi trên… Lục Đạo Luân Hồi!"
Vừa dứt lời, Tô Ngân bỗng há miệng, nhả một mảnh phù ấn ra.
Thấy mảnh phù ấn này, đứa trẻ màu lam trên quan tài thủy tinh bỗng thay đổi sắc mặt, phất tay thao túng trận pháp trong lăng mộ nghiền nát mảnh phù ấn thành tro bụi.
Sau khi nhả phù ấn ra, thần thể của Tô Ngân cuối cùng không thể ngăn cản ngoại lực xâm nhập, bốn cây trường thương còn lại đồng thời xuyên qua thân thể hắn ta.
Tử khí tức khắc lan tràn trong cơ thể, sắc mặt Tô Ngân dần dần chuyển sang màu xám ngoét, ánh sáng màu bạc quanh người cũng dần dần tan biến.
Năm chiến sĩ Ảnh tộc bên cạnh Tô Ngân đều có thực lực tương đương với hắn ta, khi còn sống thực lực còn mạnh hơn hắn ta. Bây giờ họ hợp lực ra tay, cộng thêm bị trận pháp trong lăng mộ trói buộc tự do, Tô Ngân hoàn toàn không thể ngăn cản đòn tấn công của họ.
Cuối cùng, tử khí bùng nổ trong cơ thể Tô Ngân. Thần hồn của hắn ta dao động mãnh liệt, bỗng chốc vỡ tan, thần ấn cũng bị tróc ra, chỉ chớp mắt đã biến mất trong lăng mộ, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
Thấy Tô Ngân bị giết chết, Hải Vương thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã thành công rồi.
Ảnh tộc thực sự có biện pháp giúp gã ta giải quyết nguy cơ lần này.
Thế nhưng Hải Vương cũng biết danh tiếng thương hội chiến tranh của mình đã không còn nữa, không thể mai phục trong thương hội Hoàng Tuyền ăn chực uống chực được nữa rồi.
Cuối cùng ngày lành của gã ta đã hết.
Kế tiếp, gã ta chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù của thương hội Hoàng Tuyền.
Giờ khắc này, Hải Vương cảm thấy vô cùng đau đầu, thầm nghĩ mình còn chưa kịp phát triển mà đã sắp bị chèn ép rồi, sống trên đời này sao mà khổ thế.
Nghĩ đến đây, Hải Vương quay sang nhìn các chiến sĩ Ảnh tộc gần đó.
Gã ta biết đã đến lúc lực lượng này hiện diện trước mặt mọi người. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất giúp gã ta đối kháng với thương hội Hoàng Tuyền.
"Chúng sắp tới rồi!" Đúng lúc này, đứa trẻ màu lam ngồi trên quan tài thủy tinh trầm mặt lên tiếng.