← Quay lại trang sách

Chương 1652 Sự Im Lặng Hoàng Tuyền

Đối mặt với nguy cơ sống còn, Hải Vương không chịu bỏ cuộc, vẫn cắn răng kiên trì tới cùng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, gã ta càng ngày càng suy yếu, hơn nữa cơ thể trở nên rối loạn, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Sau khi kiên trì thêm một lát, cuối cùng Hải Vương vẫn phải bỏ cuộc. Bởi vì gã ta biết mình nhất định phải chết, giãy giụa đến mấy cũng chỉ phí công mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả.

Cái chết đến gần, giờ đây Hải Vương bỗng phát hiện trong lòng mình vô cùng bình tĩnh.

Dưới đáy biển sâu tĩnh lặng, gã ta vẫn còn đang chìm xuống. Giờ khắc này, Hải Vương bắt đầu nhớ lại cuộc đời mình.

Từ đứa trẻ của quốc gia biển Mutter bởi vì ghen tị với sự vĩ đại của Mục Chi Quang nên bỏ nhà đi bụi… Tới thành lập quân Hải Vương… Chế bá hải vực Vọng Hư… Gặp phải bộ tộc người chơi… Nhận được lực lượng của Lãnh Chúa Chết Chóc…

Cuộc đời Hải Vương rất phấn kích, nhưng gã ta vẫn chưa sống đủ.

Nếu vẫn có thể đi tiếp, ta sẽ đi được bao xa? Có thể lật đổ thương hội Hoàng Tuyền, thay thế vị trí của nó không?

Thân hình của Hải Vương càng ngày càng chìm sâu xuống đáy biển, ý thức đã mơ hồ, mãi tới khi xung quanh không còn chút ánh sáng nào.

Nhưng ngay tại lúc ý thức của Hải Vương sắp rơi vào hỗn độn, gã ta bỗng cảm nhận được một lực lượng đang kéo mình lên trên.

Một lát sau, ánh sáng xuất hiện trước mặt gã ta.

Hải Vương vất vả mở mắt ra, phát hiện trước mắt sáng choang, đồng thời còn thấy một cái đầu chó đang thò qua quan sát mình với vẻ ghét bỏ.

"Ông em à, uống miếng sữa đi, tôi thấy bệnh của ông không nhẹ đâu!"

⚝ ✽ ⚝

Dưới ánh sáng chữa trị của con cún bao phủ, vết thương trong cơ thể Hải Vương dần dần khép lại.

Thế nhưng điều khiến con cún cực kỳ đau đầu là anh ta không thể xua đuổi nguyền rủa trong người Hải Vương.

Sau khi thử rất nhiều phương pháp, con cún đành phải bỏ cuộc.

Chẳng qua anh ta cũng đã nghĩ tới phương pháp đối phó với lời nguyền trong cơ thể Hải Vương.

Nhắc tới người có năng lực nguyền rủa mạnh nhất trong quần thể người chơi, không thể không bỏ qua Diệp Thi Văn. Dù sao cô ấy cũng nắm giữ một luồng lực lượng pháp tắc nguyền rủa do A Tu La ban tặng.

Thế là con cún lên tiếng trong kênh chat, gọi Diệp Thi Văn tới chiến hạm Thần Thoại nơi mình đang đứng.

Trên boong tàu của chiến hạm Thần Thoại lúc này, sắc mặt Hải Vương trắng bệch, hoàn toàn dựa vào con cún tục mệnh mới sống được.

Chỉ cần bơm máu dừng lại thì lời nguyền trong cơ thể Hải Vương sẽ lập tức bắt đầu phá phách, cuối cùng vẫn sẽ khiến gã ta mất mạng.

Lời nguyền ăn vào xương tủy này khiến Hải Vương bị tra tấn dữ dội.

Cũng may còn có con cún. Nghĩ tới đây, Hải Vương không khỏi nhìn con cún bằng ánh mắt cảm kích, còn con cún lại đáp trả bằng ánh mắt ghét bỏ.

Chung quy hai người đã sớm kết thù rồi. Nếu không phải mạng sống của rau hẹ Hải quá quan trọng, con cún cũng sẽ không ra sức đến thế.

Lúc này, Diệp Thi Văn được Cổ Ngữ dẫn đến bên cạnh Hải Vương.

Nhìn vẻ mặt suy yếu của Hải Vương, Diệp Thi Văn gãi đầu, thăm dò hỏi Cổ Ngữ: "Ế… Tôi nên làm như thế nào đây?"

Cổ Ngữ: "???"

Con cún: "???"

"Chị gái à, chị nắm giữ năng lực hệ nguyền rủa mà lại hỏi bọn tôi làm thế nào, chị nghiêm túc đấy hả?" Con cún không khỏi cạn lời.

Nghe vậy, Diệp Thi Văn càng xấu hổ.

Mặc dù trong cơ thể cô có lực lượng pháp tắc nguyền rủa của A Tu La, nhưng cô căn bản là không thể vận dụng năng lực của mình một cách thành thạo giống Ngạo Kiếm. Rất nhiều năng lực nguyền rủa vẫn còn đang trong quá trình mày mò tìm hiểu.

Bảo cô đi nguyền rủa người khác thì được, nhưng nói tới loại bỏ lời nguyền của người khác, cô thật sự chưa từng thử bao giờ.

"Thỏ ơi, cậu biết làm không?" Nghĩ tới đây, Diệp Thi Văn không khỏi nhìn con thỏ bằng ánh mắt mong chờ.

"Không. Ông đây chỉ là con thỏ thôi, có biết cái gì đâu!" Con thỏ lập tức trả lời.

"Tôi cảm thấy cậu biết. Dù sao cũng là Thỏ Giã Thuốc mà."

"Thôi bỏ đi, cô từng thấy con thỏ nào biết y thuật chưa?" Con thỏ lắc đầu biểu thị mình thật sự không biết gì hết.

Giờ khắc này, vẻ mặt của Cổ Ngữ và con cún đều rất phấn khích.

"Rau hẹ Hải, ông tiêu đời rồi, có di ngôn gì không?" Con cún thở dài, vỗ vai Hải Vương với vẻ tiếc hận.

Hải Vương đau đớn trợn mắt nhìn con cún, không nhịn được lên tiếng: "Ta muốn ăn bữa thịt chó trước khi chết!"

Nghe thấy câu này, con cún đột nhiên dừng bơm máu, lập tức khiến Hải Vương cất tiếng hét thảm thiết.

"Đừng quấy rối!" Cổ Ngữ trừng con cún một phát.

Nghe đại ca nói thế, con cún không nhịn được bĩu môi, đành phải mở skill tiếp tục kéo dài sinh mệnh cho Hải Vương.

"Diệp Thi Văn, cô suy nghĩ lại đi, trị liệu ngựa chết như ngựa sống cũng được, có thủ đoạn gì cứ việc dùng hết!" Sau đó Cổ Ngữ quay sang, nghiêm mặt nói với Diệp Thi Văn.

Nghe thấy câu này, Hải Vương lại không nhịn được trợn trắng mắt.