← Quay lại trang sách

Chương 1653 Kiếm Thần Sống Lại

Không hổ là bộ tộc người chơi, đúng là hoang dại vãi linh hồn, ông đây sắp chết rồi đấy, chúng bay nghiêm túc chút xíu được không?

Thấy vẻ mặt đau đớn của Hải Vương, Diệp Thi Văn bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Một lát sau, Diệp Thi Văn thoáng nhướn mày, vui mừng nhìn Hải Vương nói: "Lời nguyền trên người anh đã biết mất!"

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người tức khắc sáng ngời nhìn về phía Diệp Thi Văn, bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng Diệp Thi Văn chờ mãi mà không thấy dấu ấn nguyền rủa xuất hiện, Hải Vương vẫn thê thảm như trước.

"Cô đang nắm giữ trạng thái nguyền rủa người khác, không thể xua đuổi lời nguyền mà người khác đã làm phép. Phương pháp này không thể thực hiện được đâu!" Thất Danh lắc đầu thở dài.

Nghe vậy, Diệp Thi Văn xấu hổ gãi đầu.

"Đúng rồi, thế có thể dùng lời nguyền đối kháng với lời nguyền được không?" Con cún lập tức vỗ chân, vẻ mặt phấn khởi nói.

"Có thể thử xem." Thất Danh gật đầu.

"Chị gái thử xem đi, đừng sợ, có tôi tục mệnh cho ổng rồi, chị cứ nguyền rủa thoải mái đi!" Con cún quay sang nói với Diệp Thi Văn.

Diệp Thi Văn lập tức gật đầu, hít sâu một hơi rồi khẽ nói với Hải Vương: "Anh biến thành lợn cho tôi!"

Lần này dấu ấn lời nguyền hiện lên, xông vào trong người Hải Vương. Thế nhưng nó còn chưa kịp thành hình thì đã bị ảo ảnh màu tím xuất hiện đánh tan, căn bản là không có hiệu lực.

Thấy cảnh này, vẻ mặt mong chờ của mọi người đều biến mất.

"Cảnh giới thực lực của tôi không đủ, không thể nguyền rủa rau hẹ Hải cảnh giới Quỷ Hoàng trung kỳ." Diệp Thi Văn ỉu xìu nói.

Nghe vậy, con cún buồn bã vỗ vai Hải Vương: "Rau hẹ Hải, mặc dù tôi không thích ông, nhưng vẫn không muốn ông chết đâu. Chẳng qua lần này ông thật sự tiêu đời rồi, hết thuốc chữa rồi!"

"Đừng xáp lại gần bố mày!" Hải Vương mệt mỏi hô.

"Tôi nhớ rõ lúc chiến đấu với tộc Vượn Ma, không phải cô đã từng nguyền rủa một con Vượn Ma cảnh giới Quỷ Hoàng đó sao? Khi đó cô làm bằng cách nào vậy?" Lúc này, Cổ Ngữ tò mò hỏi Diệp Thi Văn.

"À, đó là vì con Vượn Ma kia đang trong trạng thái hấp hối, cực kỳ suy yếu, cho nên mới không thể chống cự lực lượng nguyền rủa của tôi." Diệp Thi Văn lập tức nghiêm túc trả lời.

Nghe lời này, đám Cổ Ngữ con cún nhất thời nhìn Hải Vương bằng ánh mắt quái dị.

"Khụ khụ… Hình như chúng ta tìm được phương pháp rồi!" Dứt lời, con cún nhếch miệng nhe hàm răng trắng tinh.

"Cún, dừng bơm máu!" Cổ Ngữ lập tức lên tiếng.

"OK men!" Con cún tức khắc ngừng phóng thích skill ánh sáng chữa trị.

Thế là Hải Vương lại cất tiếng hét thảm thiết, một chút màu xám hiện lên trên gương mặt trắng bệch của gã ta.

"To đầu rồi mà bị đau chút xíu cũng hô to gọi nhỏ. Kiên cường chút được không?" Thấy Hải Vương kêu rên, con cún ghét bỏ nói.

Nghe vậy, Hải Vương chỉ muốn nói một câu, ta thật sự muốn đệch chết con chó Bạch Mị nhà mi.

Nhưng bây giờ cơ thể không ngừng teo lại khiến gã ta chỉ có thể cất tiếng kêu thảm thiết.

Không lâu sau, Hải Vương liền dừng tiếng kêu, sắc mặt hoàn toàn biến thành màu xám, ý thức trở nên mơ hồ dưới tác động ăn mòn của lực lượng nguyền rủa.

Đám Cổ Ngữ thì mở giao diện phân tích để quan sát tình trạng sức khỏe của Hải Vương.

Trong lúc chờ đợi, giao diện trạng thái của Hải Vương hiện lên miêu tả "hấp hối".

Thế là Cổ Ngữ lập tức nói với Diệp Thi Văn: "Ra tay đi!"

"Biến thành lợn cho tôi!" Diệp Thi Văn lập tức nhìn Hải Vương hạ lời nguyền.

Dấu ấn nguyền rủa xuất hiện trước mặt Diệp Thi Văn, ngưng kết thành ấn, sau đó xông vào trong cơ thể Hải Vương.

Giờ khắc này, Hải Vương đột nhiên biến thành một chú lợn con mập mạp trắng trẻo trước mặt mọi người.

Thấy cảnh này, mọi người không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Thế nhưng mọi người còn chưa vui vẻ được bao lâu thì một luồng sương tím đã bay ra từ trong người Hải Vương, lại xua đuổi lời nguyền của Diệp Thi Văn, khiến Hải Vương hồi phục trạng thái ban đầu.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Con cún kinh ngạc hỏi.

"Lời nguyền của tôi không mạnh bằng lời nguyền này nên bị triệt tiêu mất rồi!" Diệp Thi Văn nghiêm túc trả lời.

"Thế thì dễ giải quyết rồi. Cứ tiếp tục làm phép đi, xóa bỏ lời nguyền thần ấn này từng chút một là được!" Thất Danh lập tức phát biểu.

Nghe vậy, Diệp Thi Văn gật đầu thật mạnh, sau đó lại hô lời nguyền biến thành lợn cho Hải Vương.

Kế tiếp, Hải Vương biến thành lợn, một lát sau hồi phục lại nguyên vẹn, sau đó lại biến thành lợn, cứ thế lặp đi lặp lại quá trình này trước mặt mọi người…

Sắc mặt của đám Cổ Ngữ và Thất Danh đều cố nín đến mức đỏ bừng, nhưng vẫn cố nhịn không cười.

Chỉ riêng con cún ôm bụng vừa cười phá lên vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất, không hề nể mặt Hải Vương chút nào.

Nhưng không thể không nói lời nguyền thần ấn này thật đáng sợ. Sau mười lần biến thành lợn liên tiếp, mặc dù sương mù màu tím đã bị phai nhạt, nhưng vẫn ngoan cố quấn lấy xung quanh Hải Vương, không hề có dấu hiệu tan biến.