Chương 1658 Quyết Định Sinh Tử
Ầm!" Cả cõi thứ hai Địa Ngục Đạo bị rung chuyển dưới một kích này.
Dường như ngay cả mặt đất cũng không thể chống lại lực lượng khổng lồ ấy, có khả năng sẽ rạn nứt bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng phá vỡ sự trói buộc của mặt đất, xuất hiện ngay bên cạnh Ma Viên Tôn Giả, cánh tay phải teo tóp bỗng nhiên vung thẳng về phía gò má của hắn ta.
Lực lượng pháp tắc quyền ý hội tụ, cú đấm này như một viên đạn bay ra từ nòng súng, thoáng chốc bùng nổ lực lượng khiến Ma Viên Tôn Giả khó có thể ngăn cản, khiến hắn ta bị bay ra ngoài.
Giờ khắc này, trong lòng Ma Viên Tôn Giả tràn ngập kinh hãi.
Rõ ràng lão đã ăn hai gậy của mình rồi, tại sao lão ta vẫn còn chiến lực?
Thân thể hắn ta bay ra ngoài, ma sát với mặt đất để lại một đường rãnh, trượt ra xa khoảng mấy nghìn mét mới dừng lại.
Cảm nhận được đau đớn bên má phải, Ma Viên Tôn Giả nắm chặt gậy Thái Thanh, nhất thời một luồng lực lượng quen thuộc mau chóng thẩm thấu vào trong cơ thể, vết thương trên mặt nhất thời được chữa trị triệt để.
Sau đó, hắn ta quay sang nhìn về phía Thụ Tôn Giả, nhất thời phát hiện dáng vẻ của Thụ Tôn Giả rất thê thảm, không phải là không hề tổn thương chút nào.
Thấy vậy, Ma Viên Tôn Giả lại nở nụ cười dữ tợn.
Bởi vì nếu so đấu trong thời gian dài, hắn ta sẽ không bao giờ thua. Chỉ cần không thể giết chết hắn ta bằng một chiêu, hắn ta sẽ không bao giờ thua cuộc.
Nghĩ đến đây, thần ấn trên ấn đường Ma Viên Tôn Giả lóe sáng, thân hình bắt đầu thu nhỏ lại đến kích cỡ tương đương với Thụ Tôn Giả, gậy Thái Thanh cũng được thu nhỏ theo cơ thể hắn ta.
Ma Viên Tôn Giả hít sâu một hơi, đột nhiên biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã đứng đằng sau Thụ Tôn Giả.
Lực lượng pháp tắc sôi trào trên gậy Thái Thanh xé rách không gian, nhắm ngay phần lưng của Thụ Tôn Giả.
Thụ Tôn Giả đã âm thầm cảm ứng được lực lượng này. Lão lập tức xoay người lại, dùng nắm đấm tay phải nghênh đón đối thủ.
"Ầm!" Hai dòng khí cuồng bạo lan tràn ra hai bên.
"Ha ha ha, thống khoái!" Ma Viên Tôn Giả cười phá lên, tay trái bỗng nhiên chộp về phía cổ Thụ Tôn Giả.
Thần ấn trên trán Thụ Tôn Giả cũng sáng lên, pháp tắc quanh quẩn trên nắm đấm tay trái, đấm về phía tay trái của Ma Viên Tôn Giả.
Một kích này như sao chổi đụng vào Trái đất, khiến Ma Viên Tôn Giả cảm nhận được lực lượng không thể địch nổi. Quyền phong ập đến cứa vào da khiến hắn ta đau đớn.
"Rắc!"
Trong vẻ mặt khó tin của Ma Viên Tôn Giả, tay trái của hắn ta đã bị đấm gãy xương.
Lần này Thụ Tôn Giả không hề cho hắn ta cơ hội ra tay. Lão thu hồi tay trái, lại tung một cú đấm trúng ngực Ma Viên Tôn Giả, khiến hắn ta ngã ầm ầm xuống mặt đất.
Cú đấm này khiến phần ngực của Ma Viên Tôn Giả bị lõm vào, vẻ mặt hoảng hốt, mơ hồ nhìn thấy trong thân thể gầy yếu kia lại như có một con hổ dữ bốc cháy ngọn lửa màu xanh lá đang rít gào.
Mặc dù lúc này Ma Viên Tôn Giả đã bị thương, nhưng chút thương thế đó lại không hề ảnh hưởng tới hắn ta.
Hắn ta lập tức siết chặt gậy Thái Thanh, vết thương lành lặn chỉ trong chớp mắt, hắn ta lại trở về trạng thái đỉnh phong.
Sau khi hồi phục hoàn toàn, Ma Viên Tôn Giả không hề chần chờ, lại xông về phía Thụ Tôn Giả.
Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng ta sẽ không bao giờ bại!
Sự thật cũng đúng như thế. Cả đời Ma Viên Tôn Giả đã giao chiến với vô số cường giả, cho dù lần lượt thua trận, nhưng hắn ta chưa bao giờ bại.
Đối mặt với Thụ Tôn Giả mạnh cỡ này, lần này Ma Viên Tôn Giả thay đổi phương pháp tác chiến của mình.
Mặc dù tính cách của hắn ta tàn bạo, nhưng hắn ta cũng không ngu. Hắn ta biết nếu liều mạng, mình cũng không phải là đối của Thụ Tôn Giả, cần thiết áp dụng thủ đoạn đặc thù.
Thủ đoạn đặc thù duy nhất mà hắn ta có khả năng nghĩ tới chỉ có một: Lấy vết thương đổi vết thương!
Lại thêm một lần giao phong chính diện. Lần này Ma Viên Tôn Giả vừa ra tay, đồng thời vừa không ngăn cản Thụ Tôn Giả tấn công, ngược lại cho dù chủ động thừa nhận cú đấm cũng phải đập một gậy lên người Thụ Tôn Giả.
Sau khi giao phong ngắn ngủi rồi tách ra, Ma Viên Tôn Giả đã chịu vô số cú đấm, thân thể bị đánh đến mức biến dạng, xương gãy không biết bao nhiêu cây.
Thụ Tôn Giả cũng thê thảm không kém, quần áo đã sớm biến thành tro bụi, thân thể xương xẩu tràn ngập vết gậy đánh, làn da đều bị gậy Thái Thanh đập nát, máu tươi chảy ròng ròng.
"Ha ha ha!" Thấy cảnh này, Ma Viên Tôn Giả cười điên cuồng, siết chặt gậy Thái Thanh, nhất thời một dòng nước ấm ồ ạt chảy vào người hắn ta, vết thương mau chóng chữa trị, chỉ thoáng chốc đã hồi phục tới thời kỳ đỉnh phong.
Thụ Tôn Giả không nói gì, giơ nắm đấm tay phải lên rồi dùng sức siết chặt, nhất thời sinh lực dồi dào lập tức tràn ra từ trong người lão, sau đó vết thương bên ngoài cơ thể của Thụ Tôn Giả cũng mau chóng khép lại với tốc độ không hề kém cạnh trong ánh mắt khó tin của Ma Viên Tôn Giả.