← Quay lại trang sách

Chương 1662 Linh Thú Huyền Bí

Tự do! Chỉ cần ta có thể nắm giữ vận mệnh của mình, nắm giữ vận mệnh của kẻ khác chính là cường giả!"

"Cách nói rất bá đạo. Nhưng ngươi đã nhầm rồi. Cường giả thì phải nên đứng trên góc độ của cường giả suy xét về mọi thứ xung quanh. Cường giả chân chính sẽ đứng trên góc độ của âm phủ đưa mắt nhìn về sự phát triển của toàn bộ âm phủ, chứ không phải chỉ đứng trong một góc tranh cường háo thắng, chế bá một vùng, ví dụ như Đại Đế của chúng ta!"

Thụ Tôn Giả dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Hơn nữa ngươi nói muốn tự do, ngươi tự do ở chỗ nào? Nghĩ kĩ lại mà xem, ngươi chỉ từ một nhà tù này bước sang một nhà tù khác mà thôi. Chẳng qua nhà tù ấy nhìn như vô hình, khiến ngươi cảm thấy cứ như ngươi đã giành được tự do!"

Nghe lão nói vậy, Ma Viên Tôn Giả rất khó hiểu. Lúc này Thụ Tôn Giả tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì cây gậy kia đã thao túng ngươi. Có lẽ nó sẽ mang lại lực lượng cho ngươi, nhưng đó có thể coi là tự do được không? Xét về mặt bản chất, nó có khác nào đám cường giả trước kia từng khống chế tính mạng của ngươi đâu? Đó chính là chiếc lồng giam mà ta đã nói, chẳng qua nó trông như vô hình mà thôi!"

Lời nói của Thụ Tôn Giả khiến trái tim Ma Viên Tôn Giả chấn động mãnh liệt.

⚝ ✽ ⚝

Lời nói của Thụ Tôn Giả khiến Ma Viên Tôn Giả lâm vào trầm tư.

Bởi vì hắn ta nhớ lại chuyện xưa giữa mình và gậy Thái Thanh.

Trước kia, gậy Thái Thanh đã từng là chỗ dựa tinh thần cho hắn ta, thậm chí còn là tín ngưỡng sinh mệnh. Hắn ta thoát khỏi sự khống chế của Thi tộc nhờ vào gậy Thái Thanh, từ đó thành lập thế lực của mình.

Khi ấy Ma Viên Tôn Giả cho rằng mọi thứ mà mình sở hữu đã cho hắn ta sự tự do.

Nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng gậy Thái Thanh có phải là chiếc lồng giam khác hay không.

Lời nói của Thụ Tôn Giả lúc này khiến Ma Viên Tôn Giả bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, đó là có phải mình đã bị gậy Thái Thanh khống chế hay không?

Giờ khắc này, hắn ta nhớ lại trận chiến với Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.

Hắn ta vốn đã quyết định dừng tay, cùng Hoàng Tuyền Kiếm Tôn mỗi người đi một ngả.

Nhưng gậy Thái Thanh lại thao túng tư tưởng của hắn ta, bắt hắn ta phải làm ra quyết định giết chết Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.

Đối với ý tưởng phản hồi từ gậy Thái Thanh, khi đó Ma Viên Tôn Giả thậm chí không hề chống cự, dứt khoát chấp hành ngay lập tức.

Có phải điều đó đã chứng minh rằng mình đang bị nô dịch hay không?

Trong lòng Ma Viên Tôn Giả tràn ngập nghi hoặc và phẫn nộ.

Cả đời hắn ta vẫn luôn truy tìm tự do. Ngày xưa tộc nhân bị Thi tộc nô dịch vẫn luôn là nỗi đau trong lòng hắn ta.

Thậm chí hắn ta còn vì thế mà nguyền rủa tộc nhân, thề không đội trời chung với Thi tộc!

Nhưng giờ khắc này, cảnh ngộ của mình lại cực kỳ giống với tộc nhân ngày xưa.

Khi đó tộc nhân không hề kháng cự Thi tộc nô dịch, thậm chí cho rằng đó là lẽ đương nhiên, hoàn toàn đắm chìm trong sự thống trị của Thi tộc.

Giờ đây hắn ta cũng như tộc nhân ngày xưa, gậy Thái Thanh chính là Thi tộc.

Đối mặt với ý tưởng phản hồi từ gậy Thái Thanh, thế mà hắn ta lại không hề nghi ngờ hay kháng cự, chỉ quyết đoán chấp hành ngay tức thì.

Đây chính là tự do mà hắn ta muốn ư?

Giờ khắc này, Ma Viên Tôn Giả nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.

Đồng thời hắn ta cũng dần dần tỉnh ngộ, tựa hồ cây gậy Thái Thanh này vẫn luôn thao túng bước đi của mình. Rất nhiều quyết định không phải là ý tưởng chân thật trong lòng hắn ta mà là bị cây gậy hắn ta coi là tín ngưỡng khống chế!

"Có vẻ như ngươi đã hiểu ra rồi!" Nhìn Ma Viên Tôn Giả, Thụ Tôn Giả mỉm cười thu hồi nắm đấm.

Nghe vậy, Ma Viên Tôn Giả không nói một lời, từng đoạn ký ức ngắn ngủi không ngừng xuất hiện trong đầu.

Giờ khắc này, trong lòng hắn ta nảy sinh một tia kháng cự gậy Thái Thanh.

"A!" Ma Viên Tôn Giả bỗng nhiên ôm đầu cất tiếng hét thảm.

Dấu ấn này đã từng dần dần lớn mạnh sau khi hắn ta bắt đầu cúng bái gậy Thái Thanh. Giờ đây nó lại tỏa ra ánh sáng màu xanh bởi vì hắn ta nảy sinh ý định kháng cự, khiến Ma Viên Tôn Giả cảm thấy như có muôn vàn cây kim đâm vào trong óc.

Song cơn đau dữ dội chẳng những không khiến Ma Viên Tôn Giả tiếp tục thừa nhận sự tồn tại của dấu ấn tín ngưỡng mà ngược lại nảy sinh ý tưởng bài xích càng mãnh liệt hơn.

Hắn ta càng kháng cự, cơn đau lại càng dữ dội, cứ như một chiếc vòng co lại trói buộc hắn ta, khiến hắn ta không thể nảy sinh bất cứ ý tưởng kháng cự gậy Thái Thanh, thậm chí muốn xóa bỏ ý tưởng trong đầu hắn ta.

Dấu ấn tín ngưỡng tỏa ra ánh sáng xán lạn, không ngừng xua đuổi ý tưởng kháng cự trong lòng Ma Viên Tôn Giả.

Giờ phút này, Ma Viên Tôn Giả cắn răng ôm đầu, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên hung quang: "Ta… Không làm… Nô lệ!"