Chương 1.
Hoàng Hương mang ba lô sau vai, tay cần ống chocolate lần lượt phân phát từng ngưòi.Một nhóm năm cô gái đứng tụm giữa sân, vừa ăn chocolate vừa đùa như pháo nổ.Thỉnh thoảng, Tú Lan liếc nhìn về phía xe, rồi chép miệng sốt ruột:
- Sao lâu quá, còn chờ ai nữa?
Cả bọn ngoái lại nhìn anh trưởng đoàn đang bận rộn chất đồ lên xe.Ngọc Hà chí choé:
- Lên xe được chưa trưởng đoàn?
- Các cô cứ lên đi
Tú Lan láu táu:
- Sao lâu quá mà xe chưa chạy, tụi em đói bụng quá trưởng đoàn ơi
- Em cũng đói nữa
- Chừng nào mới được ăn hả trưởng đoàn?
Anh trưởng đoàn tên Khôi quay lại nhìn các cô nàng, rồi khẽ nhún vai:
- Ở đàng kia có xe bánh mì, nếu đói thì các cô có thể ăn tạm.Đến tám giờ mới đến chổ ăn sáng
- Trời ơi!Những tám giờ lận, chắc chết quá!
- Trên xe có gì ăn không hả anh?
- Tụi em muốn ăn ngay bây giờ kia
Khôi chỉ nhún vai chứ không trả lời.Anh bước xuống, giúp mọi người chất đồ lên.Nhóm Hoàng Hương cũng lục tục lên xe.Hoàng Hương loay hoay tìm chỗ thì NgọcHà kéo tay cô:
- Bọn mình ngồi trên này đi.Nhỏ Hương hay bị cảm, cho nó ngồi phía trước cho chắc ăn
Hoàng Hương hứ một tiếng:
- Đừng có khi dễ người trẻ tưôi chứ, ta đâu phải là bà già
Tú Lan đẩy cô tới:
- Mi không già nhưng hay lộn xộn, làm ơn lên đây giùm đi chị Hai
Cả bọn đẩy Hoàng Hương lên phía trước.Năm cô nàng chọn hai băng sau tài xế.Phía sau, mọi người cũng bắt đầu lên đầy xe.Anh trưởng đoàn bắt đầu điểm danh.Tú Lan khều Ngọc Hà, cười khúc khích:
- Cẩn thận quá,giống chăn con nít ghê
Hoàng Hương quay lại:
- Chứ gì nữa, không chăn rủi bỏ lại một bé,về phụ huynh đền thì sao? Cô nói nhỏ vậy mà tài xế cũng nghe.Anh ta quay lại nhìn cô bật cười. Lúc đó trưởng đoàn đọc to:
- Trần Thị Tú Lan
- Có
- Trương Ngọc Hà
- Có
- Nguyễn Hoàng Hương
Hoàng Hương hét to:
- Dạ
Cả xe cười rần.Trưởng đoàn cũng mím môi để khỏi cười:
- Bạn chỉ cần nói có, đừng dạ như vậy tôi ngại lắm
- Dạ, tại em muốn kính lão đắc thọ mà.
Trưởng đoàn quay lại nhìn cô một cái, rồi điểm danh tiếp.Bọn Tú Lan cười đau cả bụng, chỉ có Hoàng Hương tỉnh như không.Ngọc Hà cố nín cười liếc nhìn mặt trưởng đoàn:
- Trời đất ơi!Trưởng đoàn của mình đẹp trai và trẻ trung như vậy mà nó phong lên lão, chịu sao nổi hở trời
Không biết Khôi có nghe không mà thấy anh tỉnh bơ.Anh điểm danh xong rồi đến ngồi vào chỗ của mình.Trong xe ồn ào tiếng nói chuyện.Nhưng nhóm Hoàng Hương là sôi nổi nhất, các cô nàng hết nói chuyện lại quay ra trêu chọc nhau, vui như tết.Thỉnh thoảng, Khôi nghe nhắc loáng thoáng tên anh, nhưng anh phớt lờ như không biết.Sinh hoạt chung trong đoàn,anh chỉ biết có Tú Lan và Ngọc Hà.Không hiểu sao chuyến đi này cô ta lại rủ thêm các nhân vật mới, cô nào cũng quậy như nhau.Anh rất ngán va vào các nàng chỉ tổ rắc rối
Xe ra khỏi thành phố một lát thì các nàng bắt đầu ngồi im.Một lát sau, Tú Lan quay lại tìm Khôi:
- Trưởng đoàn ơi,cho em mượn chai dầu!
- Có chuyện gì vậy?Ai bị say xe hả?
- Dạ,nhỏ Hương bị chóng mặt,mặt nó xanh quá anh ạ
Khôi đưa dầu cho Tú Lan nhắc thêm:
- Cho cô ta vào trong đi,ngồi ở cửa gió lắm
Hoàng Hương ngoan ngoãn đổi chỗ với Tú Lan.Nhìn cô ỉu xìu như con mèo, khác hẳn với lúc mới lên xe.Ngồi được một lát thì cô bắt đầu nôn mửa.Cả nhóm bắt đầu rối lên:
- Thoa dầu cho nó đi!
- Để nó nằm xuống!
- Trời ơi!Chỗ đâu mà nằm!
- Không ấy cho nó qua ngồi chung với trưởng đoàn!
Cả bọn cười ré lên.Hoàng Hương cố ngóc đầu lên:
- Ta không chịu đâu! Chơi gì kỳ vậy!
Tú Lan đập vai cô một cái:
- Bệnh thì lo bệnh đi, còn bày đặt hung dữ
Anh tài xế quay lại:
- Hay là cho cô ấy lên đây, trên này dễ chịu hơn
Khôi lắc đầu:
- Cứ để cô ta ở đây, lên đó phiền anh lắm
- Không sao đâu
Khôi nhìn Ngọc Hà:
- Cô qua băng này ngồi, để chỗ cho cô ta nằm đi!
Hoàng Hương nhắm kín mắt, nhưng vẫn cố xua tay:
- Thôi, tôi không nằm đâu, kỳ lắm!
Khôi thở hắt một cái:
- Bệnh mà còn lo kỳ, không biết cô có chịu nổi cho tới lúc đến nơi không
- Nổi chứ!
Lúc đó xe ngừng ở một quá ăn.Mọi người lục tục kéo xuống.Hoàng Hương định xuống thì Minh Ngân cản lại:
- Tranh thủ nằm chút đi, để ta mua cháo cho mi
Bốn cô nàng kia kéo nhau xuống.Thế là còn một mình Hoàng Hương trên xe.Đoàn trưởng vào sắp xếp cho mọi người, rồi trở ra lo tiếp cho người bệnh.Anh mở cửa lên xe.Thấy Hoàng Hương ngồi cô chân trên ghế, mắt nhắm kín,anh đến ngồi trước mặt cô:
- Này cô bé, bây giờ thế nào rồi?
Hoàng Hương mở hí mắt:
- Chóng mặt lắm
- Đường còn dài lắm, chiều mới tới, cô nhắm có chịu nổi không?Nếu không thì tôi đưa về
Hoàng Hương xua tay lia lịa:
- Thôi,không về đâu,về buồn lắm
- Nếu sợ buồn thì bạn cô sẽ cùng về với cô
- Thôi, không về đâu, bọn nó phải phụ năn nỉ lắm mẹ tôi mới cho đi, bây giờ về thì uổng lắm
- Nhưng cô cứ thế này thì chịu sao nổi.Coi chừng ra đó phải nằm ở khách sạn suốt ngày, như vậy phiền cho bạn cô nữa.Nghe lời tôi, trở về đi!
Hoàng Hương bỗng khóc oà lên:
- Không về đâu, sao đuổi tôi hoài vậy?
Khôi hơi khựng lại ngạc nhiên.Không ngờ nói có mấy câu mà cô nàng lại nhè như vậy.Mít ướt quá sức.Anh ngán ngẩm khoát tay:
- Không chịu thì thôi, đừng có khóc, nín đi cho tôi nhờ!
Nhưng Hoàng Hương cứ che mặt, khóc rỉ rả như mưa dầm.Cô làm Khôi không biết phải cư xử thế nào.Từ trước đến giờ anh đả xử lý nhiều tình huống phức tạp, nhưng chưa cô chuyện nào kỳ như chuyện này.Cô nàng lớn rồi mà cứ nhè như con nít.Cái này thì anh chịu thua.Sao lại có một cô gái khóc dai thế này, mà có phải chuyện gì lớn đâu
Lúc đó Ngọc Hà cầm tô cháo lên xe.Thấy Hoàng Hương khóc, cô nàng ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Sao khóc vậy?
Không nghe Hoàng Hương trả lời,cô quay nhìn qua Khôi:
- Sao nó khóc vậy anh?
Khôi nhún vai chịu thua:
- Tôi chỉ khuyên cổ về mà cổ lại như vậy.Cô có một cô bạn sao mà mít ướt quá.
Nghe nói vậy, Hoàng Hương quẹt mắt, sụt sịt:
- Người ta mệt muốn chết còn bị đuổi về, nếu là anh thì anh có tức không chứ...hức...hức...
Ngọc Hà nháy mắt ra hiệu cho Khôi,rồi cười tủm tỉm:
- Mi không chịu về là đúng rồi, hơi đâu mà giận "chú Khôi ".Cháo nè, làm ơn ăn giùm đi!
Hoàng Hương đở lấy tô cháo, múc từng muỗng cháo đưa lên miệng.Ngọc Hà nhìn cô hơi lâu, rồi lại cười:
- Ngồi đây đi nghe,ta vô trong đó ăn cái gì đã, đói muốn chết được
- Đi đi, ta không sao đâu
Ngọc Hà nhảy xuống xe, nhưng đi được vài bước thì Hoàng gọi lại:
- Khoan đã mi!
Ngọc Hà quay lại:
- Chuyện gì nữa?
- Nhớ mua thêm bánh nghe,và trái cây nữa
- Biết rồi,lo xa hết sức
Khôi ngạc nhiên nhìn Hoàng Hương.Lúc này mà cô ta còn tâm trí dặn mua bánh thì lạ thật
Anh còn đang nhìn Hoàng Hương một cách ngạc nhiên, thì Ngọc Hà thò đầu lên xe:
- Trưởng đoàn vào ăn đi, nãy giờ anh có ăn gì đâu
Khôi khoát tay:
- Cô cứ vào đi, tôi ở lại xem cô này ra sao đã
- Nhưng không ăn gì anh chịu sao nổi
- Không sao đâu,tôi nhịn đói quen rồi
Ngọc Hà hỉnh mũi:
- Làm trưởng đoàn như anh khổ thật đấy, gặp mười người như nhỏ Hương chắc anh chết mất
Khôi điềm nhiên:
- Cô ta không đủ sức làm tôi chết đâu.Tôi cũng muốn xem cô ta quậy đến cỡ nào
Đang ăn mà Hoàng Hương cũng ngừng lại,hứ một tiếng nhưng không nói gì
Ăn xong cháo, Hoàng Hương thấy tươi tỉnh hẳn lên.Cô nhìn Khôi mỉm cưởi:
- Anh vô ăn cái gì đi
Khôi nhìn nhìn lại cô:
- Cô thấy khoẻ chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Còn chóng mặt không?
- Hết rồi,tại tôi đói đó
Khôi nhướng mắt:
- Đói?
Hoàng Hương gật đầu tỉnh bơ:
- Lúc này đói chết được, giờ thì hết rồi.
Khôi thở hắt một cái:
- Chỉ đói một chút mà cô nhũn như vậy à?Thật kinh khủng!
Hoàng Hương cau mày:
- Kinh khủng cái gì?
Khôi lắc đầu:
- Không có gì! Vậy thì cô hãy làm ơn dùm tôi,đi đường nhớ mua theo đồ ăn dự trữ, đừng để đói nữa.Hãy giúp tôi dùm, được không?
Hoàng Hương phì cười:
- Mới có chút xíu mà làm gì dữ vậy! Đừng có lo, chỉ lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu
- Lúc nãy tại sao cô khóc, nói đi!
Hoàng Hương liếc Khôi một cái:
- Ai biểu anh đuổi tôi về, vừa bị đói vừa bị đuổi,sao không tức
Khôi nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi.Anh lắc đầu, khẽ nhún vai một cái rồi mở cửa bước xuống xe.Hoàng Hương nhoài người ra ngó vào quán.Cô thấy anh nói gì đó với Tú Lan, rồi biến mất ở quầy ăn.Hình như anh ta muốn tránh mặt cô vì sợ bị làm phiền
Một lát sau, mọi người trở lên xe.Tú Lan xách một giỏ bánh, ấn vào người Hoàng Hương:
- Trưởng đoàn biểu ta mua đó.Mi làm ảnh hoảng quá rồi.,Từ đây ra đó làm ơn đừng để đói nữa nha chị Hai
- Hứ!
Xe bắt đầu chạy.Cả bọn lại cười đùa ríu rít, quên mất chuyện Hoàng Hương bị đói lúc nãy.Chợt Ngọc Hà quay lại phía sau rồi cười rúc rích:
- Thông báo, trưởng đoàn biến đâu mất rồi
Tú Lan lên tiếng:
- Chắc sợ nhỏ Hương nên trốn ra phìa sau rồi
Hoàng Hương lườm một cái:
- làm như ta là ông kẹ vậy.Nhát gan, thỏ đế!
- Ê đừng có tưởng bở nhé!Trưởng đoàn không phải dể vòi vĩnh đâu.Khó lắm đó, nghiêm khác một cây đó nhé!
- Sao mi biết?
Tú Lan hếch mặt lên:
- Thì sinh hoạt chung nên biết.Ảnh vui tính nhưng nghiêm khắc lắm, hoạt động phong trào một cây luôn
Ngọc Hà tò mò:
- Ảnh học khoa nào vậy mi?
- Toán tin
- Năm thứ mấy?
- Năm cuối
- Năm cuối mà còn time hoạt động dữ vậy hả?
- Vậy mới hay chứ
Ngọc Hà châm chọc:
- Coi bộ mi tự hào về trưởng đoàn của mi dữ
- Cũng hơi hơi.Hay thì phải khen chứ sao! Nếu ta không giỏi uốn ba tấc lưởi thì tụi mi không được tham giả chuyến du lịch này đâu
- Ghê vậy hả?
- Cho nên tụi mày phải bớt quậy một chút, giả vờ hiền thục yểu điệu nhiều vào, cho ta khỏi thấy kỳ với ảnh
- Biết rồi! Nói con Hương kìa,chứ ta có quậy quạ gì đâu
Hoàng Hương phản đối ngay:
- Sao lại nói ta,ta có làm gì đâu
Ngọc Hà liếc cô một cái:
- Mi bớt tiểu thư lại một chút.Phải xông xáo bụi đời, chứ không được õng ẹo như ở nhà, nhớ chưa?
Hoàng Hương không trả lời, chỉ hứ một tiếng bất mãn.Từ lúc lên xe tới giờ, ngoài ói và khóc ra, cô có làm gì đâu.Vậy mà cũng nói cô tiểu thư.Bực mình!
Cô quay lại nhìn tìm trưởng đoàn, thấy anh ta đang ngồi ở phía băng cuối cùng nói chuyện với người kế bên.Tự nhiên cô thấy băn khoăn, không lẽ chuyện có chút xíu vậy mà anh ta trốn cô thật
Hoàng Hương tự nhủ từ giờ tới lúc về nhà mình sẽ không làm gì phiền người khác nữa.Mà cũng không đùa giỡn với bọn Tú Lan.Như vậy khỏi sợ bị người khác ngán mình
Mãi đến chiều mới tới nơi.Thành phố cao nguyên buổi chiều có mưa thật buồn.Đã vậy, khách sạn lại nằm ở ngoại ô.Nhìn ra ngoài chỉ thấy bạt ngàn cây xanh và đất đỏ.Tưởng đâu cao nguyên hay,ai ngờ buồn hiu buồn hắt
Xe vào khách sạn, mọi ngưòi chờ trong sân.Trưởng đoàn vào phòng tiếp tân khá lâu mới trở ra.Đưa chìa khoá phòng cho mỗi nhóm.Không hiểu sao anh cứ nhìn nhóm Hoàng Hương nói ngắn gọn:
- Đi theo tôi!
Cả bọn khoác ba lô trên vai, ríu rít đi phía sau, vừa đi vừa cười nói huyên thuyên.Khôi đưa cả nhóm đến một phòng nằm sát cầu thang, rồi đưa chìa khoá cho Tú Lan:
- Đây là phòng của các cô.Phòng tôi ở bên cạnh, có gì cứ gọi tôi
Hoàng Hương buột miệng:
- Sao lại ở cạnh phòng anh, bộ anh sợ tụi em quậy nên để ở gần cho dể quản lý hả?
Ngọc Hà cười khúc khích:
- Biết rồi còn hỏi
Khôi điềm nhiên như không nghe:
- Nếu các cô không muốn ở chung nhóm thì có thể đổi phòng
Lập tức cả bọn chí choé:
- Thôi thôi,đừng đổi!
Hoàng Hương cong môi lên:
- Nhưng đừng ở cạnh phòng anh,anh quản lý tụi em chịu sao nổi
- Trừ phi các cô làm ầm ĩ phiền mọi ngưòi,còn không có gì phải ngại
Như không để cả bọn mè nheo tiếp, Khôi nói luôn:
- Thôi nha, hẹn gặp lại!
Rồi anh quay người bỏ đi.Minh Ngân le lưỡi:
- Trưởng đoàn này khó tính quá.Rõ ràng là có ý gần để giám sát bọn mình
- Thấy ớn!
Tú Lan loay hoay mở cửa,cả bọn ùa vào phòng.Hoàng Hương quăng ba lô xuống giường hét toáng lên:
- Tự do rồi, hoan hô!
Năm cô nàng nhảy nhót lungtung quanh phòng, vừa nhảy vừa cười đùa ầm ĩ.Chợt có tiếng chuông reo.Hoàng Hương bước tới nhấc máy:
Giọng Khôi vang lên với vẻ nhắc nhở:
- Đoàn sẽ ăn tối đúng năm giờ, mong là các cô có mặt đúng giờ
Hoàng Hương hcưa kịp nói gì thì mày đã bị gác.Bốn cô nàng kia quay lại tò mò:
- Ai gọi vậy?
- Trưởng đoàn nhắc bọn mình tập họp lúc năm giờ
Minh Ngân dài giọng:
- Sợ tụi mình trể bắt cả đoàn chờ chứ gì?
Ngọc Hà thở hắt ra một tiếng:
- Tại nhỏ Hương mà bọn mình bị ấn tượng
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Chứ không phải tại anh ta khó chịu hả? trời ơi! Bị anh ta kềm kẹp suốt bốn ngày chắc chết mất
Tú Lan nói như ra lệnh:
- Còn một tiếng nữa.Bọn mình thay phiên nhau tắm, chuẩn bị thật nhanh, mình sẽ có mặt trước tiên cho anh ta lé mắt
Thế là cả bọn lăng xăng chuẩn bị.Chỉ hơn nữa giờ sau là tất cả đều thay đồ xong.Cả bọn kéo nhay ra hành lang,cố ý ngồi trước phòng Khôi,nói léo nhéo:
- Sao tới giờ mà chưa ai tập họp hết vậy nhỉ?
- Thiên hạ sợ bọn mình trể sao ai cũng ra trể vậy kìa
Minh Ngân cô ý nói lớn:
- Lúc nãy trưởng đoàn dặn mấy giờ hả Hương?
- Hình như là sáu giờ
- Hèn chi, mới năm giờ mình ra nên không có ai.Hay là mình hỏi xem trường đoàn có cố ý làm khó mình không đấy?
Hoàng Hương vờ nhăn mặt:
- Đừng có nghĩ xấu cho người khó tính chứ!Tại " chú " Khôi lớn tuổi nên hay quên chứ chú ấy đâu có ưa bọn mình đâu mà làm khó,nghỉ đúng cho người ta không hà
Cả bọn phá ra cười ngặt nghẽo.Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, rồi Khôi hiện ra ở cửa, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Các cô có thể về phòng chơi, hoặc đi dạo ở đâu đó tùy thích, không nhất thiết phải chờ lâu như vậy
Hoàng Hương giơ tay nhìn đồng hồ, rồi làm như hết sức chân thật:
- Dạ,tại lúc nãy chú nói năm giờ, nên tụi con không dám trễ đó mờ.Nếu đi chơi sợ mọi người chờ, rồi lại bảo là vô kỷ luật, con sợ bị mắng lắm
Bốn cô nàng kia híc lên một tiếng, môi mím lại cố nín cười.Khôi liếc nhìn vẻ mặt các cô nàng,rồi nhìn Hoàng Hương,hỏi từ tốn:
- Hình như các cô định biểu tình phản đối tôi?
- Dạ không có, tụi con hông dám đâu!
Nói xong, Hoàng Hương nháy mắt ra hiệu cả bọn bèn cúi đầu chào Không một cách cực kỳ lễ phép:
- Dạ, xin lỗi chú
Khôi quay mặt chỗ khác,rõ ràng anh "vất vả " lắm mới không cười
Nhóm Hoàng Hương kéo nhau ra sân.Khi xuồng thềm, cả bọn còn nghe loáng thoáng tiếng Quốc Trung vọng ra:
- Chuyến đi này chắc mày bị mấy nàng đó quậy te tua quá Khôi à.Từ lúc lên xe đến giờ chỉ nghe tiếng mấy nàng thôi.Học trường nào mà quậy quá vậy?
Tú Lan ngoái lại ngó vào phòng, rồi thì thào:
- Ổng hỏi tụi mình học trường nào kìa?
Hoàng Hương nheo mắt:
- Muốn biết để về trường méc hiệu trưởng chắc.Mình giỡn chút xíu mà bảo quậy, quá đáng lắm nha!
- Nhưng dù sao cũng đừng chọc ổng giận, rủi chuyến đi tới ổng không cho bọn mình tham gia thì sao?
Hoàng Hương nín thinh, hơi ngán một chút.Thật ra cô đâu có sợ không được đi chơi.Nhưng cô thích đi chung với nhóm này hơn.Toàn sinh viên các trường đại học, ai cũng trẻ trung vui vẻ.Chứ đi với ba mẹ thì chán lắm.mà mẹ cô thì chẳng bao giờ cho cô đi chơi riêng.Bọn Tú Lan phải đến nhà năn nỉ mấy ngày cô mới được thả đi kiểu này.Nếu chuyến đi sau, Khôi không nhận thì cô đâu có được đi thoải má như vậy
Chiều hôm sau cả đoàn đi lên thác.Đáng lẽ bắt đầu men theo con đường phía dưới từ đầu nguồn lên đỉnh thác, thì nhóm Hoàng Hương tách ra đi thẳng một mạch lên trên.Cả nhóm vừa đi vừa ngắm những cây cao vút lên trời, chẳng ai thấy con đường mòn không có ai ngoài năm người trong nhóm
Đi một lát thì thấy một cô gái người dân tộc từ con đường mòn rẽ ra.Hoàng Hương tò mò đừng lại nhìn, rồi cười làm quen:
- Đường đó đi đến đâu hả chị?
- Đi lên rừng đó mà.
- Lên rừng hả? Vậy trên đó có gì lạ không?
- Không có gì lạ đâu
Hoàng Hương không để ý bọn Tú Lan đã đi xa trên kia.Cô ngó vào chiếc gùi trên lưng cô gái, rồi hỏi với vẻ háo hức:
- Trong gùi có gì vậy chị? Em có thể mua được không?
- Chỉ có mật ong thôi, lấy từ trên kia kìa
- Trên đâu hả chị
- Trên những cây cao
Hoàng Hương nhìn theo hướng tay cô gái,nhưng không thấy gì ngoài những cây kơ- nia thân cao vút chen chúc với vô số cây cỏ um tùm.Cô quay lại định hỏi cô gái,thì cô gái đã đi mất tiêu, chỉ thấy thấp thoáng chiếc gùi nhấp hô lẩn trong cây lá
Hoàng Hương do dự một chút, rồi háo hức rẽ qua con đường bên phải.Vừa đi, cô vừa ngước nhìn những tàn cây tìm mật ong.Lạ thật, lúc nãy cô gái nói nó ở trên cây, nhưng nãy giờ chẵng thấy cây nào có.Không lẽ cô ta nói gạt mình?
Mệt quá cô ngồi xuống một phiến đá nghỉ chân.Cô đưa mắt nhìn quanh.Bây giờ mới nhớ mình đã tách ra đi một mình.Hoảng quá, cô vội đứng lên, hối hả đi trở ra con đường lúc nãy
Nhưng có đến hai ba lối rẽ, không nhớ nổi mình đã vào bằng cách nào.Hoảng quá,cô gọi lớn:
- Tú Lan ơi!
Gọi đến mấy lần mà không nghe tiếng trả lời,Hoàng Hương đứng lại định hướng.Cô nghe rõ tiếng nước đổ ầm ầm, chứng tỏ đỉnh thác ở hướng đó.Nhưng có đến mấy ngõ rẽ, biết hướng nào mà ra
Hoàng Hương quýnh quáng lên vì sợ.Cô gọi Tú Lan khản cả tiếng.Nhưng chẳng nghe ai trả lời.Cô lấy mày ra định gọi cho Khôi, nhưng lại không biết số của anh ta.Cả đoàn cô chẳng có số của ai.Mà nhóm cô thì không ai có máy.Hoàng Hương nhìn đồng hồ.Đã gần trưa rồi,nghĩa là cô đi lạc đoàn rất lâu.Sao nhóm cô không ai đi tìm hết vậy?
Hoàng Hương quýnh quáng rẽ đại vào một con đường.Lần đầu tiên cô đi một mình trong rừng thế này, mà lại bị lạc.Nếu không về được nhà thì biết làm sao đây.Cô vừa đi vừa khóc mù mịt.sợ đến khiếp đảm.Chợt cô nghe tiếng gọi vọng tới:
- Hoàng Hương...
Hình như là tiếng một người nam, nhưg không nhận ra được giọng của ai.Mừng quá, cô cố sức hét lên:
- Tôi đây...
- Cô đang ở đâu?
- Tôi không biết...
Hoàng Hương cố định hướng xem tiếng nói từ phía nào.Nhưng âm thanh đó như bị lẫn vào tiếng thác đổ, làm cô cứ rồi cả lên
Cô đứng lại lắng nghe.Nhưng mãi khá lâu mà không có ai gọi nữa.Sợ quá cô vừa đi vừa khóc mếu máo.Chợt cô thấy thấp thoáng một bóng người lẩn trong cây lá.Cô bèn hét lên:
- Cứu tôi với
Phía dưới có tiếng vọng lên.Lần này thì giọng Khôi nghe rất gần:
- Cứ ở đó chờ tôi
Chỉ một lát sau, Hoàng Hương thấy trưởng đoàn đi lên.Mừng quá,cô quýnh quáng chạy xuống phía anh.Đôi giày cao gót làm bước chân cô nghiêng ngửa quýt ra.Thấy dáng điệu đó,trưởng đoàn nói lớn:
- Đừng chạy coi chừng té đó!
Nhưng anh vừa nói xong thì Hoàng Hương đã bị hụt chân một cái, rồi mất đà lăn quay hết mấy vòng vào bụi rậm.Cô sợ hãi hét lên.Khi trưởng đoàn chạy tới thì cô đang chới với bám vào một gốc cây,chiếc xắc tay văng ra xa.Phía dưới là con suối khá sau, nếu lăn xuống dưới không biết cô sẽ thế nào
Anh vạch lá,thận trọng đi lần xuống phía Hoàng Hương, vừa đi vừa trấn an:
- Cứ bám chặt đó, đừng buông tay nghe!
Khi anh xuống được gần Hoàng Hương thì cô đang úp mặt xuống đất.Không biết tại sao lại lặng thinh.Anh quỳ một chân bên cạnh cô, cố đỡ cô ngồi lên:
- Dừng sợ nhé,có tôi đây nè.Đứng lên nổi không?
Hoàng Hương sợ đến mức đứng không muốn vững.Phải cố gắng lắm Khôi mới đỡ cho cô đứng lên được.Cô khóc mù trời, áo quần lấm lem, tóc rối tung lem luốc.Dù đang rất bực, Khôi cũng không nỡ nói nặng.Anh hỏi nhẹ nhàng:
- Cô có sao không?
Hoàng Hương như vừa chết đi sống lại,cô ôm chặt Khôi nức nở:
- Tôi sợ chết quá...hụ..hu
Khôi cố gỡ tay cô ra.Nhưng Hoàng Hương bám chặt áo quá,anh không biết làm cách nào, đành vỗ vỗ vai cô:
- Té một chút thôi mà,không sao đâu, nín đi!
- Tôi sợ quá, lúc nãy một mình ở đấy tôi tưởng không về được,sợ lắm...hức...
- Tôi biết, nhưng tại sao cô lên đây mà không nói với bạn cô? Cô đi đâu trên này vậy?
- Tôi muốn tìm tổ mật ong
Khôi nhướng mắt ngạc nhiên:
- Cái gì?
Anh cố gỡ tay Hoàng Hương, đẩy cô ra khỏi người:
- Cô nói muốn tìm gì?
- Lúc nãy có người biểu tôi trên đó có ổ mật ong, tôi muốn biết nó ra sao nên lên thử, định lấy về tặng bạn tôi...
Khôi ngắt lời:
- Cô có biết đụng tới tổ ong thì nguy hiểm tới mức nào không hả?Thật tôi không hiểu kiến thức cô để ở đâu.Thật là...
Thấy miệng Hoàng Hương mếu máo như con nít,anh ngừng lại,khoát tay:
- Thôi xuống đi, mọi người đang tìm cô đó!
Nói xong anh lấy máy ra gọi cho Trung giọng như thoát nạn:
- Trung hả?Tìm được cô ta rồi.Mày cứ đưa mọi người đi ăn rồi về khách sạn,tao sẽ về sau
Anh cất máy, rồi quay lại tìm Hoàng Hương.Cô đang lom khom vạch lá cây tìm gì đó Anh đi về phía cô:
- Này tìm gì vậy?
- Chiếc xắc tay của tôi mất rồi
- Chắc nó văng gần đây thôi.Ngồi đó đi, tôi tìm cho
Thấy Hoàng Hương cứ loay hoay vạch lá cây,anh hơi gắt:
- Tôi biểu ngồi yên đi, muốn té nữa phài không?Đường trên này dồc lắm đó
Hoàng Hương ngở ngàng nhìn Khôi,rồi khóc sụt sịt:
- Tôi muốn đi tìm,sao lại la tôi
Khôi dịu lại:
- Đừng để trượt chân như lúc nãy, có nhớ cô té ở đoạn nào không?
- Tôi không nhớ, hình như ở trên kia
Khôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lên dốc.Hoàng Hương cũng không dám mạo hiểm nữa.Cô ngồi xuống phiến đá chờ.Khá lâu,Khôi mới trở xuống.Vẻ mặt quàu quạu.Anh đưa chiếc xắc tay cô, nói ngắn gọn:
- Kiểm xem có mất gì không?
Hoàng Hương rụt rè lắc đầu:
- Thôi khỏi, chắc không mất gì đâu
- Đi xuống được chưa?
- Dạ được
Khôi im lặng đi trước.Dù anh cố ý đi chậm, Hoàng Hương vẫn vất vả lắm mới theo nổi.Đi một đoạn,anh đứng lại chờ cô:
- Đi được không?
Hoàng Hương có vẻ biêt lỗi, cô liếm môi, nhỏ nhẹ:
- Dạ được
Vừa nói dứt câu,gót chân cô như bị sụt xuống.Cô đứng lại, lật gót giầy lên nhìn.Lạy trời, gót bị gãy nằm lăn dưới đất.Thế này làm sao đi.Chuyện này chưa xong lại tới chuyện kia, khổ không thể tưởng!
Hoàng Hương tháo chiếc giày cầm trên tay.Dở khóc dở cười.Cô còn chưa biết làm gì thì Khôi quay lại.Thấy dáng điệu cô,anh quay hẳn lại:
- Chuyện gì nữa vậy?
Hoàng Hương bặm môi, giơ chiếc giày lên một cách khổ sở:
- Nó bị gãy gót rối
Khôi khẽ lắc đầu một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn:
- Đưa tôi xem!
Anh cẩm chiếc giày quan sát, rồi lắc đầu:
- Ở đây không có keo dán,cô phải chịu thôi
Thấy Hoàng Hương cứ nhíu nhíu chân như không dám chạm đất, anh thở dài,rồi ngồi xuống tháo giày mình ra, đưa cho cô:
- Mang giày tôi đở đi! Hơi rộng, nhưng xem ra cô không dám đi chân không phải không?
- Tôi...
- Tạm thời giải quyết như vậy, muốn gì thì xuống dưới mới tính được
Hoàng Hương dè dặt:
- Anh không sợ đi chân không sao?
- Tôi sao cũng được, lo cho cô đi
Hoàng Hương đành phải xỏ chân vào giày Khôi.Rộng như con nít mang giày người lớn.Còn khó đi hơn cả đôi cao gót của cô, cứ lấp vấp như muốn té.Nhưng dù sao vẫn đỡ hơn đi chân không
Khôi cố ý đi thật chậm để chờ.Nhưng anh xuống hết con dốc mà Hoàng Hương vẫn lếch thếch từng bước ở giữa dốc.Nhìn dáng điệu khổ sở của cô,anh hỏi một cách không nhiệt tình lắm:
- Khó đi lắm hả?
- Dạ, nó rộng quá nên phải gượng lại, tôi sợ té...
Khôi cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi ngước lên nhìn Hoàng Hương, như trước mắt anh là một vấn đề hết sức nan giải, muốn trốn cũng không xong.Rõ ràng anh ta quá ngán ngẩm cô.Hoàng Hương biết vậy,cô giơ tay nhìn đồng hồ.Gần sáu giờ.Thật không ngờ lại tối như vậy.Cô rụt rè nhìn Khôi:
- Anh đói lắm rồi phải không?hay là anh cứ xuống trước đi, và chờ tôi ở dưới nhà hàng.Tôi sẽ xuống sau, tôi biết đường đi rồi
Khôi lắc đầu:
- Cô nghĩ tôi dám để cô ở đây à? Rắc rối nãy giờ cũng đủ làm tôi điên đầu rồi đó.Bây giờ tôi sẽ cõng cô xuống dưới, làm ơn đừng cãi tôi
- Cái gì?
Hoàng Hương hỏi và hơi lùi lại, mặt chợt đỏ lên:
- Không như vậy được đâu!
- Đừng có mắc cở kiểu đó, đây không phải là lúc cho cô mắc cở đâu và không để Hoàng Hương có thời giờ phản đối,anh nói như ra lệnh:
- Trả giày cho tôi đi, cô không cần nó nữa đâu Nhanh lên!
Hoàng Hương bậm môi, định tìm cách thoái thác.Nhưng cái nhìn của Khôi như tước đoạt mọi phản kháng của cô.Cô lấm lét nhìn Khôi,rồi bước lại gần anh,dè dặt:
- Nhưng chỉ cõng trên này thôi, khi gần xuống dưới tôi đi một mình được chứ?Sợ là người ta...
- Cô tưởng chỉ mình cô biết quê à?Tôi cũng mắc cở không kém cô đâu.Những chuyện như vầy tôi không quen đâu
Hoàng Hương không còn cách nào từ chối nữa.Cô làm tất cả theo lệnh của Khôi.Rất may là đường xuống không một bóng người.Giờ này du khách đã về nghĩ, ai còn lang thanh ở đây như cô
Tưởng tượng nếu trong đoàn có ai biết chuyện này,cô cứ nhắm tít mắt vì mắc cở
Cuối cùng thì cũng xuống được đến nhà hàng.trời bắt đầu nhá nhem tối.Ở đây cũng rất vắng người.Khôi chọn một bàn ngay góc cửa, ở vị trí này vừa khuất tầm nhìn của mọi người, vừa nhìn ra phía dốc núi yên tĩnh.Không cần khách sạn cũng có thể nghĩ ngơi được
Khôi ngồi đối diện với Hoàng Hương.Anh nhìn cô hơi lâu,rồi hỏi:
- Cô có mang gương theo không?
Hoàng Hương ngơ ngác:
- Tôi không mang theo, nhưng chi vậy?
- Con gái tối thiểu cũng phải trang bị cái đó chứ.Cô vào loa - lét rửa mặt đi, để thế này hơi khó coi đó
Hoàng Hương chợt đưa tay lên mặt:
- Nhìn tôi lem luốc lắm hả?
- Nếu vào vai cô bé lọ lem thì cô khỏi cần phải hoá trang
Hoàng Hương vội đứng dậy đi đến toa-lét.Nhưng được vài bước, cô quay lại,ngập ngừng:
- Anh...có thể cho tôi mượn giày không?
Khôi phì cưòi, quay mặt nhìn chỗ khác:
- Được thôi!
Sợ Hoàng Hương mắc cở,anh đợi cô đi rồi mới quay lại nhìn theo cô.Dáng Hoàng Hương lê đôi giày đi làm anh liên tưởng đến bức tranh cô bé nhỏ xíu đứng trong chiếc giày ống cao gần hết chân cô.Bộ váy áo lem nhem đất đỏ, tóc vương đầy cỏ may, trông như cô bé lọ lem nhếch nhác
Hoàng Hương chợt quay lại.Thấy cái nhìn của Khôi, cô lúng túng đứng sựng lại giữa đường, rồi lại khấp khểnh đi tiếp
Vào toa-lét, cô vội vã đến đứng trước gương.Đôi mắt tròn xoe lên, kinh hoàng nhìn gương mặt mình trong đó.Trời đất ơi! Không thể nào ngờ được có lúc mặt mũi mình lấm lem thế này.Nhếch nhác không thể tưởng.Đến giờ mới hiểu tại sao Khôi biểu mình soi gương.Làm sao mà mình có thể ra nông nổi này chứ!
Hoàng Hương vội vã rửa mặt, chải tóc thật kỹ.Khi trở ra thì cô tươm tất lên rất nhiều.Cô ngồi vào chỗ của mình.Khôi như không thấy vẻ ngượng nghịu của cô,anh đẩy dĩa cơm về phía cô:
- Ăn đi! Đói lắm rồi phải không?
Hoàng Hương cúi xuống lặng lẽ ăn.Thỉnh thoảng,cô lén nhìn Khôi.Gương mặt anh có vẻ đăm chiêu.Bây giờ cô mới nghĩ ra là phải tìm cách về khách sạn.nhưng ở giữa chỗ heo hút thế này tìm đâu ra xe?
Nếu có một mình chắc cô sợ đến hoảng lên.nhưng vì có Khôi bên cạnh nên cô chẳng sợ chút nào.Chắc chắn anh sẽ có cách xoay sở.Thậm chí không tìm được xe về cũng không đến nỗi lo
Cô rụt rè nhìn Khôi:
- Làm sao về hả anh Khôi?
- Tôi đang nghĩ cách đây
- Không còn xe nào để quá giang cả
- Tôi biết điều đó từ lúc còn trên núi
Hoàng Hương biết lỗi nín thinh.Cô mở xắc tay, loay hoay tìm điện thoại định gọi cho bọn Ngọc Hà, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu.Cô cau trán cố nghĩ mình đã mất ở chỗ nào,có lẽ nó văng ra lúc cô lăn xuống sườn núi
Khôi nhìn nhìn cô:
- Tìm gì vậy?
- Tôi bị mất điện thoại
Khôi nhướng mắt:
- Cô biết mất ở đâu không?
- Chắc là ở trên dốc
- Có muốn trở lên tìm không?
Hoàng Hương xua tay rối rít:
- Thôi khỏi! Mất thì bỏ,tìm mất công lắm
Khôi im lặng nhìn cô hơi lâu,cái nhìn như đánh giá một điều gì đó nhưng anh không nói ra
Anh hỏi qua chuyện khác:
- Có muốn gọi cho Tú Lan phải không?
- Dạ
- Cô ta mới gọi cho tôi xong
- Nó nói gì không anh?
- Không nói gì hết
Hoàng Hương không nói nữa, cô nhìn quanh.Bây giờ mới phát hiện chỉ còn mình cô và Khôi trong nhà hàng.Cô liếm môi nhìn qua anh,rụt rè:
- Bây giờ phải làm sao hả anh Khôi?
- ngồi đây đi,chờ tôi một chút!
Nói xong,anh đứng dậy bước về phía quầy.Một lát sau anh trở ra,đi thẳng về phìa bàn:
- Cô ngồi đây chờ đi,tôi đi ra cổng liên lạc với phòng bảo vệ coi sao
Hoàng Hương tròn xoe mắt:
- Anh đi ra tận đó à?
- Hơi xa, nên tôi mới kêu cô ngồi chờ.
Hoàng Hương lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi thôi, tôi không dám đâu! Tôi muốn đi theo anh, cho tôi đi với!
Khôi có vẻ không bằng lòng, nhưng đành chiều ý cô.Anh khoát tay:
- Thôi được,đi thì đi!
Hoàng Hương mang đôi giày rộng lếch thếch đi theo anh.Cô đi chậm như rùa.Tối thế này không có xe còn vướng víu cô, Khôi bực vô cùng nhưng vẫn im lặng một cách kiên nhẫn.Phải mất đến nửa giờ mới ra được cổng.Anh kêu Hoàng Hương đứng ở ngoài,rồi đi vào phòng bảo vệ
Hoàng Hương đứng ở ngoài, tựa lưng vào tường chờ.Thật lâu mới thấy Khôi ra, cô cảng ngạc nhiên hơn khi anh dắt chiếc Dream đi về phía cô.Hoàng Hương quên mất mình đang đi chân không.Cô vội chạy về phía anh tròn xoe mắt:
- Anh nói thế nào mà họ cho mượn hay vậy?
Khôi không trả lời,anh đưa chiếc áo len cho Hoàng Hương:
- Mặc vào đi!
- Ôi!Ở đâu anh có vậy?
- Tôi mượn cho cô
Rồi anh nói như giục:
- Lên đi! Cô có biết từ đây về khách sạn bao nhiêu cây số không?Chạy xe ngoài đường quốc lộ lạnh lắm, ráng chịu một chút vậy
Khôi không trả lời.Anh chờ Hoàng Hương lên xe, rồi nhấn ga, chiếc xe phóng vút ra đường lớn.Hoàng Hương sợ quá, quên cả e dè, cô ôm chặt lấy Khôi, nói lớn:
- Anh chạy chậm lại đi!
- Đừng sợ, cứ ngồi yên đi!
- Nhưng tôi sợ quá,té mất
- Tối lắm rồi, đường còn xa lắm.Cô không sợ tối nay bị ở giữa đường sao?
Hoàng Hương làm thinh.Cô gục đầu trên vai Khôi, nhắm kín mắt nghe gió thổi ào ào bên tai.Chiếc áo len không che nổi cái lạnh của cao nguyên.Gió đồi núi cũng rít dữ dội hơn.Cả con đường giữa hai dãy núi không một bóng người.Chiếc xe leo dốc rồi lại thả xuống lao vun vút trong đêm tối.Hoàng Hương không dám mở mắt, dù hé một chút nhìn bên đường.Cứ coi như giao mạng sống cho Khôi, vì không cách gì nói cho anh ta chạy chậm được
Đúng lúc đổ dốc thì máy xe hơi lựng khựng lại,rồi tắt hẳn.Hoàng Hương lập tức bước xuống, run lập cập vì vừa sợ vừa lạnh.Cô hỏi một cách lo lắng:
- Sao vậy anh Khôi?
- Tôi không biết, hình như là hết xăng
- Hả! Trời ơi!
Khôi không nói gì,anh mở bình xăng, lắc mạnh, rồi kiểm tra lại lần nữa.Cuối cùng anh lắc đầu:
- Hết xăng thật rồi
Hoàng Hương mếu máo:
- Vậy bây giờ làm sao đây?
- Tôi sơ ý quá, đáng lẽ lúc nãy phải kiểm tra bình xăng.Thật là...
Anh ngừng lại, lắc đầu như không còn biết nói gì nữa.Tình cảnh thế này còn gì để nói nữa
Hoàng Hương nhìn xung quanh.Giữa núi rừng thế này, có chỗ nào bán xăng mà vào.Cả nhà cũng không có để mà ngủ nhờ qua đêm.Chẳng lẽ ở giữa đường suốt đêm?
Cô rầu rĩ ngồi thụp xuống đất.Khôi đứng bên cạnh cô, nói điềm tĩnh:
- Để tôi gọi về đoàn.Tình thế này buộc phải nảo tài xế đưa xe ra đây thôi
Rồi anh lấy máy ra gọi cho trung, nhưng rồi lại buông thõng tay, bất lực
Hoàng Hương ngước lên:
- Không liên lạc được hả anh Khôi?
- Máy hết pin
Nghe câu đó, Hoàng Hương oà lên khóc:
- Không có cách gì liên lạc đưọc sao?Chẳng lẽ phải chịu ở giữa đường, rủi cọp ra đây thì sao?Tôi không chịu đâu, hụ..hu...
Khôi nghiêm mặt:
- Cọp ở đâ mà ra đây?Không hiểu biết thì đừng nói bậy
Hoàng Hương khóc mù mịt:
- Vậy bây giờ làm sao đây?Tôi sợ lắm, tôi muốn về khác sạn với bọn nó lắm
Khôi không trả lời.Tình thế này không còn gì tệ hơn được nữa.Đến nỗi anh cũng không còn đủ bình tĩnh để tìm cách giải quyết.Anh đứng chống tay lên yên xe, im lặng suy nghĩ, vẻ mặt khó đăm đăm
Hoàng Hương đứng dậy nhìn quanh, rồi níu tay Khôi:
- làm sao bây giờ hả anh?
Khôi gỡ tay cô ra:
- Cô có thể đừng khóc dùm tôi được không?
Hoàng Hương sợ quá nên không còn tâm trí để nhận ra Khôi đang bực Bóng tối và gió lạnh làm cô sợ run người, cô đứng nép sát vào Khôi:
- Tôi sợ lắm
- Tôi biết.Nhưng nếu cô cứ như vầy hoài, thì tôi không biết làm gì.Đừng có níu tôi như vậy.Bây giờ phải dẫn bộ thôi
- Từ đây về khách sạn còn xa không? Đi bộ có tới không?
- Không
- Vậy phải làm sao?
- Cứ đi tiếp rồi sẽ tính
Hoàng Hương không dám than vãn nữa.Cô rầu rĩ đi bên cạnh Khôi.Anh bật đèn,ánh sáng nhấp nháy cũng đủ soi đường phía trước.Hoàng Hương cắm cúi đi như người máy.Con đường trước mặt như dài dằng dặc, không bao giờ tới nơi.Lúc cô mỏi như chân định lên tiếng thì Khôi chợt dừng lại, bẻ ngoặt đầu xe về bên phài,rồi rẽ vào con đường nhỏ.Hoàng hương lo lắng:
- Đây là chỗ nào vậy?
- Chổ này là rẫy bắp, có thể tìm căn chòi nghĩ chân, nếu người ta đồng ý
- Chòi mà cũng có người ở à?
- Người ta ngủ để giữ bắp đó
Dù đang mệt rã người,Hoàng Hương cũng kêu lên kinh ngạc:
- Ồ!Có chuyện đó nữa sao? Ngủ ở giữa đường như vầy hả? Họ không sợ à?
Khôi quay lại nhìn cô một cái,nhưng vẫn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của cô:
- Họ không sợ vớ vẩn
Hoàng Hương tức lên:
- Tôi thấy như vậy không có gì vớ vẩn hết.Ngủ giữa đường mà trời tối mịt như vầy, ai cũng phải biết sợ.Không sợ mới là bất thường.Sao lại nói tôi vớ vẩn. Khôi quay lại nhìn cô một cái.Tình cảnh này mà cô ta còn đủ sức để tranh luận sao?
Anh khẽ nhún vai không trả lời.Hoàng Hương vẫn tiếp tục nhấm nhẳng:
- Tôi nói có đúng không chứ?
- Lúc này mà cô còn nhuệ khí để tranh cãi sao?Tôi thì không đâu.Và nếu được thì xin im lặng dùm cho!
Hoàng Hương thấy tức ấm ức.Nhưng không dám nói nữa.Bây giờ cô hoàn toàn dựa vào anh ta Từ chiều giờ làm cho anh ta điêu đứng rồi,bây giờ không dám chọc cho anh ta bực nữa.Nếu không, cô sẽ tranh luận tới bến.Mà hình như anh ta cũng không thích nói nhiều.Hình như người này chỉ nói những gì cần thiết thôi
Hai người đi vô rẫy bắp.Khôi dựng xe phía dưới, rồi vịn tay cho Hoàng Hương đi lên chòi canh.Hai người lần mò trong bóng tối lên từng bậc thang, cuối cùng cũng vào được bên trong.Ở đây gió lùa còn lạnh hơn ngoài đường.Hoàng Hương đứng co ro chưa biết phải làm gì thì Khôi lên tiếng:
- Cô ngủ đi, tôi thức canh chừng cho
Rồi anh ngồi xuống dựa vào cột.Hoàng Hương không dám ở xa anh,cô lần mò ngồi xuống sát bên cạnh,nói nhỏ:
- Tối quá, tôi không thấy gì hết
- Cứ dựa vào tôi mà ngủ đi
- Anh nhớ đứng bỏ tôi đi đâu nha!
- Tôi đi đâu bây giờ.Cứ yên tâm ngủ đi!
Hoàng Hương dựa đầu vào vai Khôi.Bây giờ cô không còn lòng nào để thấy ngượng hay mắc cở, cũng không quan tâm anh ta hoàn toàn là ngưòi lạ.Cô nhắm mắt định ngủ.Nhưng thật lạ, lúc nãy mệt như thế,vậy mà bây giờ hai mắt cứ thao láo, cố ngủ nhưng đầu cứ tỉnh bơ
Bên cạnh cô, Khôi cũng ngối im hút thuốc.Hai người im lặng thật lâu.Khôi tưởng Hoàng Hương đã ngủ nên cố ngồi im.Nhưng chỉ một lát sau, cô khẽ lên tiếng:
- Lạnh quá!
- Cô chưa ngủ sao?
- Lạnh quá, tôi không ngủ được
Khôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định:
- Vậy ngồi vào lòng tôi cho ấm, nếu cô không ngại
Hoàng Hương lắc đầu:
- Thôi kỳ lắm
- Chỉ có tôi với cô,không phải sợ kỳ với tôi
Hoàng Hương ngần ngừ một chút, rồi làm theo lời Khôi.Cô thấy ấm lên một chút, dễ chịu hẳn đi.Cô nói thành thực:
- Ngồi thế này tôi có cảm giác an toàn lắm, không sợ gì nữa, vì có anh bảo vệ hoàn toàn
- vậy thì ráng ngủ đi!
- Sao anh không ngủ?
- Tôi phải thức canh chừng, nếu có chuyện gì thì còn tỉnh táo mà đối phó
Hoàng Hương lo ngại:
- Ở đây đáng sợ lắm à?
Khôi trấn an:
- Nói vậy thôi chứ không có gì đâu, yên tâm ngủ đi
Hoàng Hương yên tâm nhắm mắt.Nhưng một lát sau cô lại lên tiếng:
- Anh có bị lạnh không?
- Hơi thôi, nhưng không sao?
- Nếu thức suồt đêm anh chịu nổi không?
- Mấy lúc thì tôi thường thức mấy đêm liền, vậy mà vẫn lên lớp bình thường.Quen rồi
Hoàng Hương tò mò:
- Bộ khoa anh thi căng lắm hả?
Khôi lắc đầu:
- Không căng lắm, nhưng tôi không có thời giờ học nên phải học ban đêm
- Vậy ban ngày anh làm gì?
- Đi làm thêm
Hoàng Hương nói thán phục:
- Anhvừa học vửa làm mà còn hoạt động phong trào à? Giỏi thiệt đó.Anh không mệt sao
- Tôi thích vậy
Anh im lặng một lát, rồi nói như nhắc:
- Cô ngủ đi.Nếu không, ngày mai không chịu nổi đâu,nhìn cô có vẻ yếu đuối quá
Hoàng Hương hỏi khẽ:
- Anh nói thật đi, anh không ưa tôi phải không?
- Tại sao hỏi vậy?
- Tôi cảm thấy vậy.Tôi có cảm giác anh không ưa nhóm của tôi, nhất là tôi làm phiền anh như hồi chiều.Cả bây giờ nữa
- Lạ thiệt! Cô mà cũng thấy vậy nữa sao?
- Tôi đâu có vô tâm như vậy
- Nếu sợ tôi phiền thì đừng gây ra chuyện nữa.Ngày mai đi chơi đừng phiêu lưu như lúc chiều nữa,cô không biết sợ sao?
- Lúc đó tôi chỉ định đi một chút, không ngờ lại quên.Mà tôi cũng không hay mình đi xa như vậy
- Lúc đó cô sợ lắm không?
Hoàng Hương gật đầu:
- Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng bị như vậy,tôi sợ chết lắm
Khôi cười khẽ:
- Không tới nỗi chết, nhưng sẽ có chuyện đáng sợ hơn, vì dụ tôi không tìm được cô thì sao?Tối nay cô sẽ ở đâu?
- Bây giờ vẫn ở giữa đường, nhưng có anh thì tôi không thấy sợ nữa
- Tin tưởng tôi đến vậy sao?Thật ra có thứ khác mà cô cần phải sợ đó
- Đó là chuyện gì?
–...
- Đó là chuyện gì?
- Thôi đừng nói chuyện nữa, ngủ đi!
Hoàng Hương lắc đầu:
- Không,anh phải nói tôi mới yên tâm, đó là chuyện gì?
Khôi chợt đẩy nhẹ cô ra, đứng dậy:
- Tôi mỏi lắm, cô cứ nằm xuống ngủ đi, lấy áo đắp lên người sẽ ấm hơn đó
- Anh đi đâu vậy?
- Tôi muốn ra ngoài một chút
Rồi anh bước xuống bậc thang,Hoàng hương hoảng hốt đứng bật dậy, mò mẫm đi theo:
- Đừng bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm!
Giọng Khôi hơi gắt:
- Sao cô cứ muốn tôi bực mình vậy?Cô không tự chủ được sao?Cô có phải con nít đâu mà sợ bóng tối chứ
Hoàng Hương hơi khựng lại, rồi chợt oà lên khóc:
- Sao tự nhiên anh nạt tôi như vậy?Tôi không thể nào kô sợ được, phải có anh bên cạnh tôi mới yên tâm được.Chỉ ngồi bên anh thôi chứ có phiền gì đâu, sao anh không chịu chứ,đàng nào anh cũng thức chứ có phải làm việc gì đâu
Rồi cô đứng bên cửa khóc tỉ tê.Khôi quăng điều thuốc ra xa, thở dài:
- Thôi được rồi, nín khóc đi và ngủ dùm tôi đi! Tôi hứa sẽ không ngồi xa cô dù là một tất được chưa?
Hoàng Hương quẹt mũi, nín khóc, nhưng vẫn còn ấm ức:
- Nhưng tại sao tự nhiên anh cộc cằn thế,anh khó hiểu thật đó
Khôi không trả lời.Hoàng Hương còn nói thêm mấy câu nữa, anh vẫn một mực im lặng.Cố đè nén cảm giác khó thở, chờ cô ngủ khá lâu anh mới nhẹ nhàng đở cô nằm xuống sàn nhà,rồi bỏ ra cửa ngồi
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Khôi đến cạnh Hoàng Hương, lay lay tay cô:
- Dậy đi Hoàng Hương,sáng rồi
Phải gọi đến mấy lần, hoàng Hương mới mở mắt.Cô nhìn nhìn Khôi, như ngơ ngác vì sự có mặt anh.Rồi nhớ ra, cô ngồi bật dậy:
- Chết! Đêm qua mình ở đây suốt đêm hả?
Khôi lặng lẽ gật đầu.Hoàng Hương dụi mắt cho tỉnh, rồi đứng bật dậy, chạy ra phía cửa nhìn xuống:
- Còn sớm lắm, nhưng đừng ở lại đây nữa,đi ngay được không anh Khôi?
- Tôi gọi cô dậy để về đó,đừng nên để người ta ra, phiền phức lắm
Hoàng Hương nhìn xuống chiếc xe dựng phía dưới hỏi một cách lo lắng:
- Nhưng xe hết xăng làm sao bây giờ?
Khôi khoanh tay trước ngực nhìn cô:
- Sao tự nhiên sáng nay cô đâm ra đảm đang vậy, lo đủ thứ, trong khi nó vẫn như đêm qua thôi.Bây giờ đi được chưa?
Hoàng Hương đến đứng trước mặt Khôi, quay một vòng:
- Anh xem áo tôi có nhăn lắm không?Tóc rối nhiều không?
- Có nhăn cũng phải chịu thôi, nhưng nhìn không đến nỗi nào đâu,yên tâm đi
Anh đi xuống dưới dắt xe ra đường.Hoàng Hương lững thững đi theo.Bây giờ lại tiếp tục khổ sở với đôi giày rộng.Cô liếc nhìn xuống chân Khôi.Anh đi chân trần nhưng không hề than vãn, nên cô cũng không dám hở miệng than, mặc dù thấy chưa khi nào mình khốn khổ thế này
Cả hai đi bộ đến sáng mới tìm được chỗ đổ xăng.Thật nhẹ nhõm như trút đi một gánh nặng.Khi vào thành phố thì đã gần chín giờ.Khôi ghé cửa hàng cho Hoàng Hương mua đôi giày, rồi về khách sạn
Khôi vào phòng tiếp tân hỏi mới biết Trung đã đưa đoàn đi chơi từ sáng.Anh thở phào nhẹ nhõm như cất đi được gánh nặng.những lúc thế này mới thấy mình có thằng bạn hết sức đảm đang
Khôi đợi Hoàng Hương vào phòng rồi mới về phòng mình.Anh vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh buốt cho tỉnh táo.Hôm qua giờ bị Hoàng Hương làm cho căng thẳng, bây giờ anh mới thấy thấm mệt
Khôi bước ra ngoài, bật tivi rồi nằm xuống giường định ngủ một chút.Nhưng vừa nhắm mắt thì có tiếng chuông reo, anh ngồi lên nhấc máy:
- Alô
Giọng Hoàng Hương vang lên như có chút gì đó căng thẳng lo âu:
- Anh có rảnh không?
- Tạm thời là rảnh. Nhưng sao?
- Anh... sẽ nói thế nào với mọi người về chuyện đêm qua? Sẽ nói thế nào đây?
Khôi ngã người ra giường:
- Chuyện này làm cô lo lắng lắm sao? Bây giờ mới biết lo à?
- Nãy giờ tôi chợt nghĩ ra.Này,anh có thể ra ngoài được không?
- Chi vậy?
- Tôi muốn nói một chuyện quan trọng lắm
Khôi im lặng một chút quyết định:
- Thôi được, ra ngoài băng đá trước phòng cô đi,tôi sẽ ra ngay
Anh đứng lên mặc áo, rồi đi ra ngoài.Hoàng Hương cũng vừa khép cửa phòng bên kia.Cô đến ngồi xuống ghế, cắn cắn móg tay, vẻ băn khoăn:
- Anh sẽ nói với mọi người thế nào? Đừng nói là đêm qua... như vậy, được không?
- Tại sao phải nói với mọi người? Có nhất thiết phải như vậy không?
Hoàng Hương có vẻ bồn chồn:
- Nếu anh Trung hỏi, anh sẽ nói thế nào?
- không nói gì hết, mà tôi cũng không thích đem chuyện riêng tư ra kể với mọi ngưòi.Trung nó cũng chưa thân với tôi lắm đâu
Hoàng Hương thở dài:
- Tôi sẽ nói với bạn tôi là ở lại khu du lịch, và tôi ở cùng phòng với người lao công.Nếu bọn nó điều tra anh thì hãy nói như vậy, thống nhất như vậy nha
Khôi hỏi lại:
- Tại sao tôi phải nói với các cô kia chuyện hôm qua?mà tôi cũng không hiểu vì sao cô lo lắng vậy, chúng mình có làm gì không đúng đâu
Hoàng Hương ngập ngừng:
- Nhưng mà... nhưng mà, tôi thấy có gì đó không ổn,chuyện đó khác thường quá
Khôi gật đầu:
- Tất nhiên rồi, tình huống như vậy,làm sao bình thường được.Rất ít, nếu không muốn nói là không có ai phải gặp chuyện như vậy
- Cho nên tôi mới không thấy ổn
- Không ổn ở chỗ nào?
Hoàng Hương suy nghĩ một lát, rồi đỏ mặt:
- Tôi và anh đã ở bên nhau suốt đêm, giờ nghỉ lại tôi thấy kỳ lạ không sao chịu nổi.Nhất là...
- Nhất là thế nào?
Hoàng Hương lấy hai tay che mặt:
- Đêm qua tôi cứ đeo theo anh,không chịu giữ khoảng cách nào hết.Giờ nghĩ lại, tôi thấy vô duyên chết được.Thật muốn chết đi cho rồi
Khôi điềm nhiên:
- Nếu bây giờ lặp lại tình huống đêm qua, cô cũng sẽ làm vậy thôi, lúc đó cô sợ bóng tối hơn là mọi thứ khác, kể cả tôi.Cô không còn tâm trí để đề phòng tôi trong khi tôi củng có thể làm hại cô lắm chứ
Hoàng Hương buông tay xuống, rồi đờ người suy nghĩ
Mãi một lúc sau, cô mới hiểu.Cô mở to mắt nhìn Khôi:
- Có chuyện đó nữa sao?
- Tôi nói để cô rút kinh nghiệm, mai mốt đừng tin người quá mức như hôm qua
- Ôi trời ôi! Tôi thật là lố bịch!
- Cô không lố bịch, mà là vô tư.Mai mốt đừng như vậy nữa, con gái phải biết tự bảo vệ mình chứ
Hoàng Hương ủ dột nhìn xuống đất:
- Cảm ơn anh nhiều lắm
- Cám ơn chuyện gì?
- Vì hôm qua anh đã không để tôi bị lạc trên rừng, nhất là...nhất là đã không làm gì tôi đêm qua
Khôi quay mặt chổ khác, mím môi để khỏi cưòi:
- Hôm qua cô rất khó chịu, không ngờ cô cũng có lúc dễ thương.Nhưng thôi, bỏ chuyện này đi, coi như không có gì xảy ra hết!
- Không coi như vậy được đâu, bọn nó sẽ hỏi đấy, mà tôi thì không biết phải nói thế nào
- Cô có muốn bạn cô biết tất cả không?
- Không biết thì hay hơn.Nếu biết chắc chắn bọn nó sẽ cười ấm lên, và đồn tùm lum ra,tôi mắc cở lắm
- Chuyện này tôi không quyết định thay cô được.Tôi sẽ không nói gì cả,còn cô giải thích thế nào là tuỳ.Nhưng theo tôi thì cứ kể thật, chuyện này đâu có gì xấu, tất cả là do cô tưởng tượng thôi
Hoàng Hương lo lắng:
- Anh thấy nó không có gì thật à?
- Nếu đừng quá rối,cô sẽ thấy không có gì trầm trọng cả
Hoàng Hương chắp tay trước ngực:
- Lạy chúa! vậy thì chắc là không trầm trọng thật
Cô nhìn Khôi ngượng nghịu:
- Nhưng chắc chắn bọn nó sẽ chọc tôi,tôi biết tính bọn nó lắm
Khôi nhún vai:
- Chuyện đó đâu có đáng để cô phải lo lắng
Nhưng Hoàng Hương vẫn thấy bồn chồn, cô nói như xin lỗi:
- Nếu bọn nó có nói gì, anh đừng quan tâm nha!
Khôi chưa kịp trả lời thì lúc đó xe về tới.Hai người im lặng nhìn ra.Mọi người lần lượt xuống xe.Bốn cô nàng trong nhóm túa về phía băng đá.Không ai điều tra hay hỏi han như Hoàng Hương tưởng, mà chỉ cười tủm tỉm như đã hiểu chuyện.Khôi thản nhiên như không thấy,nhưng Hoàng Hương thì rất nhột nhạt.Cô nhăn mặt:
- Sao ai cũng cười kỳ cục vậy?
Tú Lan làm mặt tỉnh:
- Ta có cười đâu, có ai cười gì đâu.Hôm qua tụi ta cũng đi chơi, vì yên tâm là mi có người bảo vệ.Chắc lãng mạn lắm hả?
Ngọc Hà nhìn qua Khôi:
- Anh Khôi có vẻ mệt, chắc tối qua thức nhiều lắm hả anh Khôi?
Hoàng Hương nói át đi:
- Thức đâu mà thức, ta mệt quá ngủ quên trời đất.Hỏi mi chứ đi xuống được tới chân núi thì gần tối rồi, mượn xe được thì giữa đường hết xăng, khổ muốn chết, lảng mạn sao nổi
Bọn Tú Lan không trả lời, mà chợt cười oà lên.Khôi làm như không hiểu những nụ cười đó,anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Các cô tranh thủ về phòng nghỉ.Chiều nay một giờ tập họp, nhớ đừng để trễ
Nói xong anh đi về phòng.Tú Lan và Minh Ngân nhìn nhau cười, rồi kéo tay Hoàng Hương:
- Về phòng đi, kể chuyện đêm qua nghe coi.Trời ơi, tụi tao nôn muốn chết được
- Nôn gì?
- Thì muốn biết hai người ở đâu chứ sao
Khi vào phòng, Ngọc Mai đóng cửa lại.Rồi cả bọn vây quanh Hoàng Hương hỏi tới tấp:
- Đêm qua hai người ngủ ở đâu?
- Ảnh có làm gì mi không?
- Hai người nói những gì?
- ngủ nhờ nhà người ta hay ở giữa rừng?
- Chà! ở giữa rừng chắc là lãng mãn lắm
Hoàng Hương không biết nói dối thế nào, đành kể thật những gì đã xảy ra.Ngọc Mai trố mắt nhìn cô:
- Mi dám ngồi trong lòng ảnh?
Hoàng Hương bối rối:
- Lúc đó lạnh quá.Mi không biết ở giữa đồi lạnh thế nào đâu.Với lại, tối thui không thấy được gì,chòi lại trống trơn, ta sợ ma muốn chết được
Minh Ngân hỏi háo hức:
- Rồi ảnh... có hôn mi không?
Hoàng Hương đỏ mặt:
- Hôn đâu mà hôn, mới biết nhau chứ có phải người yêu đâu mà làm chuyện đó
Ngọc Hà hỏi gặng:
- Có không, nói thật đi, chứ nói không làm gì thì ta không tin đâu
- Thật mà,hoàn toàn không có mà
Tú Lan hỉnh mũi:
- Cho dù không phải người yêu, nhưng trong bối cảnh như vậy, người ta dễ nảy sinh tình cảm lắm.Ảnh là người chứ có phải thánh đâu
Minh Ngân nói thêm:
- m?