Chương 2.
Năm cô nàng ngồi chụm dưới chân cầu thang. Sáng nay cả bọn vào sớm và kéo xuống đây nghe chuyện của Hoàng Hương. Cô ngồi giữa, vừa kể vừa khóc sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe. Càng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, cô càng khóc dữ hơn như vẫn còn nguyên vẹn ấn tượng kinh hoàng.
Tú Lan thở dài:
- Không biết anh Khôi nghĩ gì, chắc ảnh buồn lắm.
Ngọc Hà lắc đầu:
- Một người kiêu hãnh như ảnh mà phải nghe người khác miệt thị, chắc đau khổ lắm. Mi thấy ảnh có vẻ giận không Hương?
Hoàng Hương lắc đầu:
- Ảnh không nói gì hết, cứ mím miệng ngồi im. Ta chưa bao giờ thấy mẹ ta nói nặng ai như vậy. Lúc đó, ta vừa bất ngờ vừa sợ, cứ rối loạn cả lên.
Cô chặm nước mắt:
- Mẹ ta cấm không cho gặp ảnh, bây giờ không biết phải làm sao nữa.
- Thì gọi điện nói chuyện, hỏi thử xem ảnh nghĩ gì.
Hoàng Hương hít mũi:
- Mẹ ta giữ điện thoại rồi. Sáng nay chú Tư đưa tới trường, mai mốt là không được đi chơi đâu nữa.
Ngọc Mai tròn mắt:
- Sao giống ở tù quá vậy?
Tú Lan suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Hay là mi nghỉ tiết đầu, ra bưu điện gọi cho ảnh đi, hẹn ảnh tới trường nói chuyện đi.
Hoàng Hương lắc đầu thiểu não:
- Nhưng ảnh mắc đi làm mà.
Tú Lan vung tay lên:
- Ta bảo đảm mi gọi là ảnh nghỉ làm tới liền. Thì cứ gọi thử đi!
Ngọc Mai nhìn đồng hồ, rồi hối thúc:
- Nhanh đi mi, gần vô học rồi đó. Hay là mi hộ tống nó đi đi Lan.
- Ừ, có gì ta nghỉ một tiết cũng được.
Cả bọn kéo Hoàng Hương đứng dậy, hộ tống hai nàng ra cổng rồi mới trở vào. Hoàng Hương và Tú Lan đến trạm điện thoại gần đó. Cô vào gọi cho Khôi. Vừa nghe tiếng anh, cô lại mủi lòng khóc sụt sịt:
- Anh Khôi! Em đây.
Giọng Khôi có vẻ lo lắng:
- Sao em lại sử dụng số này, máy em đâu? Em khóc phải không?
- Mẹ em giữ máy em rồi, mẹ không cho xài nữa. Em phải ra điện thoại công cộng gọi đó.
- Bây giờ em đang ở đâu?
- Đang ở gần trường, anh tới ngay được không?
- Được, em đứng chờ ở cổng trường, anh tới ngay.
- Nhưng anh không đi làm sao?
- Anh sẽ gọi điện báo nghỉ một buổi, chờ anh nghe.
- Dạ.
Hoàng Hương trở ra đường. Tú Lan hỏi ngay:
- Sao mi? Ảnh tới không?
- Tới.
Tú Lan thở phào:
- Ta sợ ảnh giận chứ, tính ảnh cao ngạo lắm đấy, ai nói nặng là không chịu đâu, sợ ảnh ghét mẹ mi nên xù luôn mi đấy. Vậy là ảnh không giận mi, yên tâm rồi.
Hoàng Hương thở dài:
- Thôi, mi lên lớp đi, để một mình ta chờ thôi, chờ chi hai người.
Tú Lan nói như dặn:
- Nhớ xin lỗi ảnh nghe mi, xin lỗi vì mẹ mi nói nặng ấy, nhớ nghe!
- Ừ.
Tú Lan đi vào trường. Còn một mình Hoàng Hương đứng phía sau cổng, ngóng ngóng ra đường. Một lát sau Khôi tới, việc đầu tiên là anh nhìn cô thật lâu:
- Bộ đêm qua em không ngủ hả? Sao nhìn em bơ phờ vậy?
- Còn anh?
- Anh cũng không ngủ được, muốn gọi cho em nhưng máy em bị khoá, anh nghĩ mẹ em giữ nên không gọi nữa. Hôm qua nay anh không biết làm cách nào liên lạc với em.
Hoàng Hương nhìn quanh, rồi ngồi lên sau xe:
- Anh đưa em vào quán nào đó đi, em cần nói với anh nhiều chuyện lắm.
Khôi nhìn quanh, rồi đề nghị vào quán nước ở gần trường. Cả hai vượt qua dãy bàn ngoài sân, chọn một bàn khuất sâu trong góc phòng. Hoàng Hương thấy yên tâm hơn, cô ngồi thật gần Khôi, giọng lo lắng:
- Anh có ý định chia tay với em không?
- Sao em có ý định đó?
- Em sợ anh ghét mẹ em. Em biết mẹ nói vậy là anh bị xúc phạm, đừng buồn mẹ em nghe. Tại vì mẹ bị bất ngờ nên mới thế, chứ không phải là coị..
Khôi ngắt lời:
- Anh đã biết trước, và khi anh đồng ý chấp nhận thì tới mức nào anh cũng chịu được hết, em đừng sợ anh thay đổi.
Hoàng Hương cúi đầu nhìn xuống bàn, thở dài:
- Sao anh nói thật làm gì? Em đã nói với mẹ là gia đình anh...
Khôi lắc đầu chận lại:
- Tại sao em phải nói dối như vậy? Anh không đồng ý đâu. Anh không muốn lừa gạt ai hết, nhất là với gia đình em. Em có biết em làm vậy anh càng bị tổn thương không? Sao em lại biến anh thành tên lừa đảo chứ.
Hoàng Hương bụm miệng, bắt đầu bị xúc động nghẹn cả cổ, cô nói tiếng được tiếng mất:
- Em sợ ba mẹ em không chịu anh, rồi cấm em gặp anh.
- Nhưng em không thể dấu mãi được, mà anh cũng không muốn dấu, cũng không muốn nguỵ trang. Nếu anh cũng dấu diếm như em thì anh thấy mình còn tồi hơn nữa.
- Bây giờ mẹ ghét em lắm, thấy mặt em là mẹ hầm hừ như kẻ thù, em không muốn về nhà chút nào.
Khôi cầm tay cô, siết nhẹ:
- Tại anh mà em không còn vô tư như trước kia nữa, cũng không vui vẻ được nữa, em có hối hận không?
Hoàng Hương lắc đầu thật mạnh:
- Không khi nào em hối hận. Em chỉ ước gia đình em đừng ghét anh thôi.
Khôi cười tư lự:
- Ba mẹ em không ghét bản thân anh, chỉ không thích những gì anh có thôi. Điều đó anh không cảm được. Cha mẹ mà, ai cũng sợ con mình khổ cả. Anh nghĩ sau này có con, anh cũng sẽ như vậy thôi.
Hoàng Hương không nghĩ xa xôi nổi, cô lắc đầu chán nản:
- Nhưng ngăn cấm như vậy em càng khổ hơn, rồi mình sẽ ra sao đây anh?
- Bây giờ những gì anh đoán đã xảy ra rồi, em thấy nặng nề lắm phải không?
- Em khổ sở quá, trước kia em bị anh ghét, em chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để anh yêu em. Biết là mẹ em phản đối, nhưng em không hình dung nó lại kinh khủng tới như vậy, em không ngờ mẹ dữ như vậy.
- Em có thể rút lui để tìm lại sự yên ổn lúc trước, anh hứa sẽ không quấy rầy em đâu.
Hoàng Hương giương mắt nhìn Khôi, rồi chảy nước mắt:
- Anh còn nói như vậy nữa sao? Thà bị mẹ ghét, chứ anh mà bỏ em thì em sẽ chết thôi.
Cô lấy khăn lau mắt, hỏi một cách băn khoăn:
- Bây giờ làm sao đây anh? Mẹ quản lý em như vậy, làm sao em gặp anh mỗi ngày đây? Không gặp anh, em nhớ lắm, chịu không nổi đâu.
- Thời gian này em không nên gặp anh thường, nếu nhớ thì anh sẽ gọi điện cho em.
- Nhưng em không có điện thoại.
- Anh sẽ mua cái mới cho em.
Mắt Hoàng Hương sáng lên:
- Vậy mà em nghĩ không ra. Em sẽ gởi Tú Lan giữ, khi vào trường em sẽ gọi cho anh, như vậy nha!
Khôi im lặng gật đầu. Anh nhìn nét mặt hớn hở của Hoàng Hương rồi khẽ thở dài. Chỉ giải quyết được một chuyện nhỏ như vậy là cô cũng vui được. Cô chỉ cần biết trước mắt là tình yêu, là được gặp nhau. Còn những chuyện khác thì không cần biết tới, hay có nghĩ thì cũng mơ hồ rằng nó chưa tới. Không chừng cô cứ vô tư vậy mà hay hơn.
Hoàng Hương ngồi thẳng người lên, vẻ mặt chợt băn khoăn:
- Nhưng rủi em gọi lúc anh đang làm việc thì sao, có được không?
- Được chứ, miễn là đừng lâu quá.
- Nhưng nói ít thì làm sao đủ ý, em không chịu đâu.
- Chuyện đó đâu có lớn, nếu em muốn thì lúc hết giờ làm anh sẽ gọi cho em.
Hoàng Hương ngồi suy nghĩ rất lâu, vẻ mặt như giải quyết chuyện nghiêm trọng. Khôi tưởng cô lại buồn vì tình trạng của anh và cô, anh định nói một câu an ủi, nhưng Hoàng Hương đã vô tình lên tiếng trước:
- Không biết giờ tan sở của anh có trùng với giờ tan học của em không, tại vì em không ở lâu được, chú Tư đến đón đó.
Khôi nhìn cô chăm chú:
- Chuyện đó làm em lo lắng đến vậy sao?
Hoàng Hương giương mắt nhìn anh:
- Như vậy mà không đáng lo à? Em chỉ sợ không nói chuyện nhiều được với anh, còn anh thì không thấy nó quan trọng à?
- Mình có thể lén gặp nhau, chuyện đó không lớn, nhưng rồi sau đó sẽ thế nào đây? Hổng lẽ cứ lén lút suốt đời sao?
Hoàng Hương phẩy tay:
- Em không cần biết đâu, chỉ cần gặp anh thường xuyên,vậy là đủ rồi.
Khôi hỏi thử:
- Nếu mẹ em quyết định cấm, mình sẽ vẫn thế này mãi sao? Sẽ vẫn chỉ là người yêu, không thể khác được sao?
- Cái đó sau sẽ biết, còn bây giờ chỉ cần anh đừng chia tay với em, chỉ cần mình có thể gặp nhau thường xuyên, vậy là không có gì thay đổi hết, mình vẫn như trước kia thôi.
- Em không sợ thiệt thòi cho em sao?
Hoàng Hương lắc đầu, rồi khẽ nhăn mặt:
- Đừng nói tới những chuyện xa xôi đó, em thấy sợ lắm, em không thích nghĩ tới đâu.
- Em phải nghĩ chứ, anh muốn biết em quan niệm tình yêu là thế nào? Chỉ cần yêu nhau thôi sao? Em có nghĩ là mình sẽ đám cưới không?
Hoàng Hương mở to mắt, như nghe một điều lạ lùng, rồi lại nhăn mặt:
- Nhưng chuyện đó còn xa lắm, em còn những hai năm nữa mới ra trường.
- Vậy rồi sau hai năm đó thì sao? Nếu mẹ em cấm, anh và em sẽ lấp lửng thế này đến già sao?
Hoàng Hương thở dài:
- Chỉ chuyện bị mẹ phát hiện cũng đủ làm em khổ rồi, thế mà anh còn làm em rối lên vì lo, em không muốn nghĩ tới đâu. Miễn mình vẫn gặp nhau là em chịu rồi.
- Em đừng vô tư như vậy. Anh hỏi nha, nếu vài năm nữa mà mẹ em vẫn cấm thì em có dám lấy anh không?
Hoàng Hương nhìn Khôi trách móc:
- Lại nói đến chuyện đó, thật nhức đầu. Anh mà cứ hỏi như vậy là em về đó.
Khôi ngồi im suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười:
- Có lẽ anh không nên nói với em những chuyện như vậy, còn hơi sớm, mà em cũng đâu có quen với những chuyện nghiêm trọng.
Hoàng Hương nói qua chuyện khác:
- Ngày mai mấy giờ anh gọi điện cho em?
- Bao giờ em tan học, anh sẽ gọi.
Hoàng Hương lẩm nhẩm như tính toán:
- Vậy em sẽ bảo bọn nó ở lại với em, chú Tư sẽ không biết được. Chú ấy mà thấy em có điện thoại là thế nào cũng nói với mẹ.
Khôi lại hỏi thử:
- Nếu như mẹ em phát hiện em lén gặp anh, em sẽ làm thế nào?
Hoàng Hương chống cằm, rầu rĩ:
- Em cũng không biết, nhưng mình đã thế này rồi, mẹ em không phát hiện đâu.
- Làm vậy em có thấy có lỗi với mẹ em không?
- Em không muốn làm mẹ buồn, nhưng cũng không muốn mất anh, em biết làm sao bây giờ, cho nên cứ thế này là hay nhất.
- Thế này đến bao giờ?
- Em không biết đâu.
Khôi nhìn xuống đồng hồ rồi ngước lên:
- Mình về đi, em đừng bỏ học nhiều quá. Lỡ lần này thôi, mai mốt trong giờ học đừng gặp anh thế này nữa.
Hoàng Hương miễn cưỡng gật đầu, rồi nói như không yên tâm:
- Nhưng anh sẽ liên lạc với em nữa chứ? Bao giờ anh mang điện thoại tới cho em?
- Ngày mai anh sẽ gởi Tú Lan đưa em.
- Nhớ nha, nếu không là em buồn lắm đấy.
Cô nhìn quanh rồi luồn tay dưới bàn, đặt lên chân Khôi:
- Anh nắm tay em đi!
Khôi mỉm cười vì cử chỉ trẻ con đó. Nhưng cũng nắm tay cô, siết nhẹ:
- Nhớ đừng để mất ngủ nữa nghe, em mà ốm là anh đau lòng lắm đó.
- Anh cũng vậy nhé, đừng có nhớ những gì mẹ em nói rồi buồn nhé, anh quên đi được không?
Khôi chỉ cười chứ không trả lời, anh tránh né bằng cách gọi người tới tính tiền rồi đưa Hoàng Hương trở lại trường. Mà Hoàng Hương cũng không nhớ mình đã hỏi gì, cũng không thấy được nét buồn trên mặt Khôi. Chỉ cần gặp anh là cô có thể quên hết những chuyện buồn phiền khác.
Chiếc xe ngừng lại trên vỉa hè. Phía trước, một dãy xe đậu trên lề. Hoàng Hương nhìn qua cửa, cô thấy bên trong ngôi biệt thự Khánh Trân đèn sáng rực rỡ. Người ta khá đông, họ đi lại thấp thoáng sau cửa kính. Hôm nay là sinh nhật bà Khánh Trân, chủ nhân của ngôi biệt thự. Hoàng Hương đã theo mẹ đến đây vài lần, đó là những lúc bà Trân mở tiệc cuối năm hoặc một buổi họp mặt thân mật.
Hoàng Hương không thích đi chút nào. Trước kia, cô hay theo mẹ đến những nơi tiệc tùng của người lớn. Nhưng lúc đó cô không thấy chán lắm, vì chẳng có bạn bè riêng nào để đi chơi. Bây giờ thì đã có Khôi, cô chỉ thích ở bên cạnh anh, cho nên những lúc thế này cô chán không thể tưởng.
Hoàng Hương theo mẹ xuống xe. Bà Giang quay qua dặn tài xế vài câu, rồi bước tới sửa lại khăn choàng trên cổ Hoàng Hương. Bà nhìn cô một cách hài lòng:
- Được rồi, đi con!
Hai mẹ con đi vào cổng. Bà Giang cứ chào hỏi hoặc nói chuyện với nhiều người. Bà linh hoạt vui vẻ bao nhiêu thì Hoàng Hương ủ dột rầu rĩ bấy nhiêu. Ở đây cô không biết ai, cũng chẳng nói chuyện được với ai. Ngoài mấy người lớn thỉnh thoảng lại nhìn cô khen đẹp, cái cách nói của người lớn dành cho con nít, khiến cô thấy rất khó chịu.
Bà Giang đang đứng giữa sân nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, Hoàng Hương đứng một bên, thờ ơ nhìn mọi người đi lại trong nhà. Chợt chủ nhân đi ra, tiến thẳng đến phía cô. Bà nhìn cô cười thân mật, khác hẳn với mấy lần trước, khiến cô thấy hơi lạ nhưng cũng lễ phép chào một cách dè dặt:
Bà Trân chỉ hỏi bà Giang vài câu, rồi kéo Hoàng Hương đi vào nhà:
- Vào đây con, để mẹ con nói chuyện với bác ấy. Lâu quá không gặp con, con mau lớn quá nhỉ? Càng lớn càng xinh thêm, vượt cả con Linh nhà dì đó.
- Dạ.
- Nghe mẹ con nói con ít đi chơi ở đâu lắm phải không?
- Dạ.
- Con ngoan thật đấy, dì thích con chơi với Thuỳ Linh nhà dì lắm. Thỉnh thoảng, con qua đây chơi với nó nha.
- Dạ.
- Con đừng nói suông, mai mốt nhớ tới chơi thường nha con.
- Dạ.
Hoàng Hương hơi ngạc nhiên với cử chỉ thân mật đột ngột của bà, nhưng không nói ra. Trước đây cô cũng hay đến đây nhưng có bao giờ bà có thời giờ nói chuyện riêng với cô đâu, nhất là lại muốn cô chơi với Thuỳ Linh. Cô nàng ấy lớn hơn cô chỉ có hai tuổi, thế mà cứ làm ra vẻ đàn chị, mỗi lần cô tới chỉ cười với cô theo kiểu hạ cố, như kiểu người lớn không thèm chơi với con nít. Sao bây giờ bà Trân lại bảo cô giao thiệp với cô nàng kiêu kỳ ấy nhỉ? Không dám đâu, sợ bị ăn hiếp lắm!
Bà Trân cứ ôm ngang người Hoàng Hương đi vào nhà, làm cô ngọ ngoạy muốn thoát ra nhưng không dám. Cô không quen với những cử chỉ thân mật như vậy và thấy khổ sở vô cùng.
Vào trong phòng, Hoàng Hương định kiếm cớ đi ra chỗ khác, nhưng bà Trân cứ giữ cô lại hỏi hết chuyện này tới chuyện kia. Thế rồi bà lại dẫn cô lên lầu. Đi trên hành lang, bà nói vui vẻ:
- Con lên làm quen với anh Thái đi con. Hai anh em hay gặp nhau nhưng không khi nào nói chuyện. Anh Thái con cũng thích có bạn lắm. Hôm nay con cũng không có ai để nói chuyện, lên chơi với anh Thái cho đỡ buồn nha con.
Hoàng Hương muốn phản đối, nhưng cứ bị kéo đi, khiến cô không từ chối được. Ai chứ hai anh em Thuỳ Linh thì cô đâu có xa lạ. Cô em quậy bao nhiêu thì ông anh lại tu hành bấy nhiêu. Không biết anh ta có quan tâm đến cô hay không, nhưng cô thì chưa từng nghĩ mình kết bạn được với hai anh em nhà dì Trân. Lúc trước đã vậy, bây giờ cũng không khác.
Bà Trân kéo Hoàng Hương đến căn phòng đóng kín cửa, gọi lớn:
- Thái à! Có em Hương tới chơi nè con. Mở cửa đi!
Cánh cửa bật mở, rồi một khuôn mặt khó khăn hiện ra, vẻ phật lòng như bị làm phiền. Tuy nhiên vì lịch sự, anh ta cũng cười nhẹ nhàng:
- Hương vào chơi!
Hoàng Hương chưa kịp nói gì thì bị đẩy vào phòng, rồi bà Trân nói với vẻ vội vã:
- Ở đây chơi nghe con. Dì phải xuống tiếp khách, dì bận quá.
Rồi bà biến mất sau cửa. Hoàng Hương đứng lớ ngớ nhìn theo, rồi quay lại ngó Thái:
- Em không biết là anh ở đây, dì Trân đưa em lên. Hay là xuống dưới đi anh Thái.
Thái đẩy rộng cửa, lắc đầu:
- Ở dưới ồn ào lắm, anh không thích, nếu Hương không có ai chơi thì ở đây đi, anh em mình xem phim hay nghe nhạc cũng được.
Hoàng Hương lưỡng lự một lát, rồi bước vào phòng. Dù sao ở đây cũng đỡ ồn hơn là ở dưới. Dù một mình trong phòng với Thái, cô thấy cũng không vui gì.
Cô đến tủ sách, lựa mấy quyển định đọc, nhưng chọn hoài không tìm được quyển nào. Toàn là sách triết học, phật học và tâm lý học. Cô liếc về phía Thái, cười mỉm một mình. Một người tính cách như vầy mà sinh ra trong gia đình dì Trân thì lạc loài thật rồi. không những vậy mà đến giờ cũng không có lấy một cô bạn gái. Ai mà chịu nổi một người thâm trầm im ỉm như vậy.
Thái bước đến mở tivi, rồi quay qua nhìn Hoàng Hương:
- Em thích xem phim gì?
Hoàng Hương lựa mấy đĩa nhạc, rồi chọn một cái đưa Thái:
- Em thích chương trình này lắm. Nghe nhạc nhẹ cũng hay hay, em không thích nhạc ồn quá.
- Anh cũng vậy, nhạc của giới trẻ choai choai anh nghe không được.
Hoàng Hương suýt phì cười. Anh Thái cũng chưa đến ba mươi mà nói chuyện nghe tưởng ông già sáu mươi. Không biết trong mắt anh, cô có thuộc trẻ choai choai không. Anh ấy nghĩ về chị Thuỳ Linh như vậy thì đúng hơn.
Thái mở máy, rồi ngồi xuống cạnh Hoàng Hương:
- Em muốn uống gì, cà phê hay nước ngọt?
Nghe nói đến cà phê, Hoàng Hương vụt nghĩ ra một điều. Cô hồi hộp nhìn Thái:
- Anh Thái có muốn ra ngoài uống cà phê không? Tìm một quán nào đó ngồi chơi, ở đây buồn quá.
Thái có vẻ ngần ngừ, nhưng cũng gật đầu:
- Đi cũng được, nếu Hương thích.
Hoàng Hương bèn đứng dậy:
- Em chờ anh Thái ngoài này nha.
Rồi cô đi ra hành lang đứng chờ. Một lát sau Thái bước ra, áo sợ mi gài kín tay màu xám, dáng điệu đạo mạo như nhà hiền triết, dù anh cũng nói chuyện bình thường như mọi người. Ở anh toát lên vẻ nghiêm chỉnh làm các cô gái có thể yên tâm khi đi với anh. Hoàng Hương cũng vậy. Chứ nếu là ai khác chắc cô chẳng chủ động rủ đi chơi thế này.
Cả hai đi xuống dưới. Gặp bà Giang giữa đường, Hoàng Hương bèn nói nhỏ với Thái:
- Anh xin mẹ em đi, nói là đưa em đi nhà sách nha!
Thái có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi. Anh bước đến phía là Giang, nói lễ phép:
- Con xin phép dì cho Hoàng Hương ra ngoài một lát, con và cổ định mua vài quyển sách.
Bà Giang có vẻ vui ra mặt. Bà nhìn Hoàng Hương một cách hài lòng, rồi gật đầu:
- Ừ, con cứ đi chơi, nhưng đừng về khuya quá nha.
Hoàng Hương bèn nói tới:
- Lát nữa anh Thái đưa con về luôn, mẹ đừng chờ con nha mẹ.
Bà Giang gật đầu dễ dãi:
- Vậy cũng được.
Thái gật đầu nhẹ nhàng:
- Chào dì con đi.
- Ừ, đi chơi vui nha con.
Hoàng Hương nhìn mẹ một cái. Trong một thoáng, cô cảm nhận được vẻ hài lòng đặc biệt trong mắt bà. Cô tẩm ngẩm suy nghĩ mà không hiểu được tại sao. Đến lúc ra sân, cô quay nhìn vào nhà, thấy bà và dì Trân đứng nhìn theo, nói cười một cách vui vẻ, cả hai bà mẹ đều có nét mãn nguyện tương tự. Cô bỗng đoán lờ mờ ý định của mẹ, và quay phắt qua nhìn Thái.
Hình như anh không biết gì nên vẻ mặt tỉnh bơ. Rất may là anh không phải mẫu người hay nhận xét về thái độ của người khác với mình. Không chừng vô tư vậy mà lại hay.
Hoàng Hương thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy lo lắng. Rõ ràng mẹ dì Trân muốn cô thân với Thái. Dì Trân thì vô tư, nhưng mẹ thì muốn làm thế để cô quên Khôi. Tự nhiên cô thấy bất mãn vô cùng.
Nhưng chỉ một lát là cô quên tâm trạng đó ngay, vì nói chuyện với Thái cũng không đến nỗi nhạt nhẽo. Khi ra đường, anh hỏi một cách lịch sự:
- Hương muốn đi đâu?
Hoàng Hương nói như rất vô tư:
- Đến cà phê Thanh Thanh đi anh Thái.
Thái ngạc nhiên:
- Đây qua đó hơi xa, anh sợ về khuya đó. Sao Hương không chọn một quán gần hơn? Về khuya quá, dì Giang phiền anh đó.
Nhưng Hoàng Hương không còn tâm trí để nghĩ tới chuyện về khuya. Cô đã có Thái bảo hộ thì không sợ chút nào.
Khi Thái ngừng trước quán cà phê, Hoàng Hương bước xuống, cô bặm mội, nói một cách dè dặt:
- Anh Thái vào chờ em chút nha, nhà nhỏ bạn em gần đây, em vào thăm nó một chút rồi ra ngay. Chỉ một chút thôi, anh chờ em nha.
Thái rất bất ngờ vì hành động của cô. Anh không vui lắm, nhưng cũng lịch sự gật đầu:
- Hương cứ đi đi, có cần anh đưa không?
Hoàng Hương vội xua tay:
- Không không, nhà nó gần đây thôi, chỉ một chút là tới liền.
Nói xong, cô vội vã bỏ đi. Được một đoạn, cô quay lại xem Thái có nhìn theo không. Nhưng anh đã dẫn xe vào sân, thái độ hoàn toàn vô tư.
Hoàng Hương thấy rất xấu hổ về việc làm của mình, nhưng bước chân cứ vội vã đi tới phía trước. Con hẻm rất tối khiến cô sờ sợ. Nhưng vì không có máy và cũng không dám mượn máy của Thái, nên cô không dám gọi cho Khôi, đành xông xáo một mình.
Cô đứng trước cổng nhà nhìn vào, thấy có đèn sáng, cô định gọi Khôi, nhưng cửa còn mở nên tự động bước vào. Cô băng qua khoảng sân đi lên cầu thang, lòng vừa hồi hộp vừa náo nức.
Khôi có vẻ không tin vào mắt mình khi thấy cô xuất hiện ở cửa. Anh nhìn xuống dưới, rồi quay qua cô:
- Em đi với ai vậy?
- Em tới một mình.
- Vào đi em!
Hoàng Hương đi vào phòng. Cả hai đứng nhìn nhau như có chút bối rối. Rồi Hoàng Hương nhào vào lòng Khôi, tay choàng qua cổ anh:
- Em nhớ anh quá.
Cả hai ghì chặt nhau, hôn một cách cuồng nhiệt hối hả.
Cuối cùng, Khôi buông ra, nhìn Hoàng Hương một cách lo ngại:
- Sao em dám đến đây một mình? Em nói thế nào với mẹ em vậy?
Hoàng Hương cười với vẻ mắc cở:
- Em theo mẹ đến dự tiệc ở nhà dì Trân, dì ấy biểu em lên chơi với anh Thái, em bèn nảy ra ý định nhờ ảnh mà tới tìm anh.
Khôi nhíu mày:
- Người đó là ai vậy?
- Là con của dì Trân. Ảnh hiền lắm và rất lịch sự, em cố ý rủ ảnh đi uống cà phê và chạy vào đây.
- Vậy anh ấy đâu?
- Ảnh ngồi ngoài quán, ảnh không biết em tìm anh.
- Sao em dám đi một mình vào đây vậy? Tối thế này, đường này không an toàn đâu, lần sau phải gọi điện cho anh nghe không?
- Dạ.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói thêm:
- Lúc nãy em cũng sợ, nhưng máy em nhỏ Lan giữ rồi, vậy là em đi một mình luôn.
Khôi kéo cô vào lòng:
- Em liều lắm. Mai mốt đừng làm vậy nữa lỡ có chuyện gì thì sao.
Hoàng Hương hỏi nhỏ:
- Em nhớ anh vô cùng, anh có nhớ em không?
- Gần như thường xuyên, khi không làm việc anh chỉ nghĩ về em, nhớ em muốn phát điên.
Anh kéo mặt Hoàng Hương lên nhìn thật lâu, vẻ đăm chiêu:
- Người đó như thế nào mà mẹ em chịu để em đi chơi riêng như vậy?
Hoàng Hương vô tư:
- Ảnh là con dì Trân, dì ấy thân với mẹ em lắm.
- Nghĩa là hai gia đình biết nhau lâu rồi, vậy em với người đó có thân nhau không?
- Không có thân đâu, thậm chí gặp nhau cũng không hề nói chuyện. Hôm nay tự nhiên dì Trân đưa em lên phòng ảnh chơi, vậy nên em mới nghĩ ra chuyện tới anh đó.
Khôi có vẻ không vui:
- Lần sau đừng làm vậy nữa, đừng đem anh ấy ra làm bình phòng cho mình, làm vậy có vẻ coi thường người ta quá. Nếu là anh, anh sẽ giận lắm đấy.
- Chỉ một lần này thôi mà. Em không coi thường ảnh đâu, thế nên chỉ lần này thôi.
- Còn nữa, em cũng đừng để hai bà mẹ hiểu lầm mối quan hệ của em với anh ta.
Hoàng Hương giương mắt:
- Sao vậy?
Khôi nghiêm nghị:
- Anh biết mẹ em muốn gì. Nếu không thì đã không cho em đi chơi riêng với anh ấy vào buổi tối thế này.
Hoàng Hương dè dặt:
- Làm sao anh biết?
- Chỉ cần suy nghĩ là đoán ra, và anh nghĩ em cũng hiểu, em rất thông minh phải không?
Hoàng Hương liếm môi, nói một cách khó khăn:
- Nhưng anh đừng bực mình nha, cũng đừng giận mẹ em. Người lớn muốn là một lẽ, còn em chịu hay không là lẽ khác, em nghĩ vậy đó.
Khôi nhìn Hoàng Hương chăm chú. Bình thường cô rất vô tư, thậm chí có lúc hồn nhiên đến mức làm anh mệt mỏi. Nhưng có những lúc rất chín chắn đến không ngờ, như là lúc này. Điều đó làm anh thấy nhẹ lòng rất nhiều.
Anh im lặng mân mê những ngón tay Hoàng Hương trong tay mình. Cô cũng ngả đầu trong ngực anh, lặng lẽ tận hưởng những giây phút ngắn ngủi bên nhau. Một tháng rồi không được gặp Khôi, không nhìn thấy được khuôn mặt và cử chỉ trầm tĩnh của anh. Những ngày đó lúc nào cô cũng thấy nhớ quay quắt và đầy buồn chán. Cô không tin mình sẽ có đủ dũng khí để cách xa nhau lâu như vậy nữa.
Khôi chợt nhớ ra, anh đẩy nhẹ Hoàng Hương ra:
- Em về đi, ra ngoài đó với anh ấy, đừng để người ta chờ lâu quá.
Hoàng Hương miễn cưỡng ngồi lên:
- Hay là tuần sau anh xin nghỉ một buổi, em cũng nghỉ học, mình đi chơi nha anh.
Khôi lắc đầu:
- Anh không nói trước được, có gì anh sẽ gọi điện.
Hoàng Hương giận dỗi:
- Hình như anh không có nhu cầu gặp em, không khi nào thấy anh tìm cách để hai đứa đi chơi cả.
- Anh không tìm cách, vì anh không thích lén lút, cảm giác đó làm anh thấy khó chịu.
- Nhưng chẳng lẽ anh sẽ không gặp em luôn?
- Anh nhớ em lắm chứ, nhưng không phải là gặp kiểu lén lút, cho nên anh muốn làm việc cật lực để đừng phải chịu cảnh thế này.
Hoàng Hương gật đầu:
- Em hỏi rồi.
Khôi nhìn nhìn cô:
- Em hiểu được gì?
- Anh muốn giàu lên để mẹ em không ghét anh nữa phải không?
Khôi chỉnh lại:
- Để cưới em chứ không phải chỉ để đừng bị mẹ em ghét.
- Nhưng anh hứa là đừng ghét mẹ em nha, hứa không?
Khôi lắc đầu:
- Anh không hề ghét, thậm chí rất thông cảm, không có bà mẹ nào muốn con gái mình khổ cả. Nếu là anh, chắc anh cũng sẽ bảo vệ con anh như vậy.
- Ôi trời! Anh nói chuyện nghe như người có gia đình rồi vậy.
Khôi định trả lời. Nhưng nhớ ra thời gian không còn nhiều, anh cương quyết bắt cô đứng lên:
- Em về đi! Nhớ xin lỗi anh ấy và đừng làm như vậy nữa.
Hoàng Hương thở dài một cách luyến tiếc. Khi ở bên Khôi, cô thấy sao thời gian qua mau quá. Nghĩ đến chuyện phải về nhà, cô thấy chán hết sức.
Khôi đưa Hoàng Hương ra đầu ngõ. Cô một mình trở lại quán cà phê. Thái vẫn còn ngồi đó. Trước mặt là ly chanh nước đá đã chảy tan. Thấy Hoàng Hương dè dặt ngồi vào bàn, anh cố giữ lịch sự:
- Hương uống gì?
- Dạ, gì cũng được.
Thái quay qua gọi nước cho cô. Khi anh quay lại, Hoàng Hương nói với vẻ biết lỗi:
- Anh chờ lâu lắm phải không?
- Không có gì.
- Tại vì bạn em nói chuyện mãi, em dứt ra không được. Tụi em thích nói chuyện nên em quên mất, xin lỗi anh nha.
Thái khoát tay:
- Không có gì đâu.
- Nhưng anh có giận không?
- Có gì đâu mà giận.
Hoàng Hương không biết nói chuyện gì nữa. Tự nhiên cô ngồi im. Lúc nãy có mục đích riêng nên còn thấy hăm hở rủ Thái đi chơi. Nhưng giờ xong rồi, cô chẳng biết nói gì, mà hai người cũng đâu có gì để nói.
Mà cô cũng không hiểu tại sao Thái chịu đi chơi với cô, đi mà chẳng nói chuyện gì cả. Hình như anh vì lịch sự hơn là vì muốn có bạn. Nhưng không lẽ ngồi với nhau mà cứ lặng thinh hoài. Hoàng Hương bèn khơi chuyện:
- Sao anh Thái không uống cà phê? Cà phê ở đây ngon lắm.
Thái lắc đầu:
- Anh không thích những chất kích thích. Tối mà uống trà hay cà phê thì khó ngủ lắm.
“Anh ấy kỹ lưỡng như ông già vậy, có vẻ chăm chút bản thân quá” -Hoàng Hương nghĩ thầm với một chút buồn cười. Tự nhiên cô nhìn nhìn cử chỉ của Thái. Anh ngồi khoanh tay trên bàn, dáng vẻ hơi nữ tính, yếu yếu chứ không mạnh mẽ như con trai.
Thái làm cô nhớ đến Khôi. Khôi luôn có những cử chỉ dứt khoát, đầy nam tính. Đến cách nói chuyện anh cũng phóng khoáng lôi cuốn. Ở Thái mọi cái đều chừng mực nhạt nhạt. Có lẽ vì vậy mà cô dám yêu cầu anh những chuyện mà tự cô cũng thấy quá đáng, vì cô tin anh sẽ không phản ứng gay gắt.
Hoàng Hương ngồi một lát cho phải phép rồi đề nghị về. Thái đồng ý mà không hề thắc mắc về hành động của cô. Anh làm Hoàng Hương không biết anh có đoán ra được ý đồ của cô, hay cho đó là sự vô tình.
Thái đưa cô về nhà, anh dựng xe chờ Hoàng Hương đến bấm chuông. Cô ngạc nhiên nhìn anh:
- Anh Thái chờ gì vậy?
- Anh muốn vào chào mẹ em, dù sao cũng phải nói một tiếng, vì mình về muộn quá.
Hoàng Hương vội ngăn lại:
- Thôi khỏi, giờ này mẹ em ngủ rồi.
- Vậy Hương nói giùm là anh chào dì nghe.
- Dạ.
Thái định quay ra xe, nhưng Hoàng Hương vội đi theo:
- Khoan đã, anh Thái chờ em 1 chút!
Thái đứng lại nhìn cô như chờ:
- Chuyện gì vậy Hương?
- Nếu gặp mẹ em, anh đừng nói là em đến nhà bạn bắt anh chờ nha. Lúc nãy em đã xin lỗi anh rồi.
Thái khoát tay:
- Không sao đâu, anh không nói mấy chuyện đó đâu.
- Cám ơn anh Thái nhiều, anh dễ thương thiệt đó.
Vừa nói, Hoàng Hương vừa nắm tay Thái lắc lắc, cử chỉ vô cùng hồn nhiên dễ thương. Thái hơi khựng lại, như bất ngờ vì hành động của cô. Bất giác anh đỏ mặt, rồi lúng túng:
- Có gì đâu.
Hoàng Hương cười tươi:
- Chừng nào rảnh mình sẽ đi uống cà phê nha anh Thái.
- Rất hân hạnh.
Đến lượt Hoàng Hương ngạc nhiên về cách nói khách sáo của Thái. Cô cũng khựng lại một, chút rồi cười xoà.
Lúc đó có người mở cổng. Hoàng Hương chào Thái lần nữa, rồi nhảy nhót chạy vào sân. Trông cô vui vẻ như con chim được sổ lồng. Mà điều vui vẻ đó chỉ có mỗi cô là hiểu được lý do.
Khi Hoàng Hương lên phòng thì thấy bà Giang đang ngồi chờ. Trong một thoáng, cô nhói tim vì sợ. Nhưng rồi nhớ ra, cô trấn tĩnh lại ngay:
- Sao mẹ chưa ngủ, mẹ chờ con hả?
- Ừ, sao về khuya vậy?
- Tại con với anh Thái nói chuyện vui quá nên nói hoài không hay.
Nói xong, cô vội đến tủ lấy chiếc áo ngủ. Bà Giang có vẻ phấn khởi lắm. Bà ngồi nhìn cô với vẻ thắc mắc:
- Hai đứa nói chuyện gì mà vui?
- Dạ, đủ thứ chuyện hết mẹ ạ. Nhiều quá con không nhớ.
- Vậy à! Vậy con thấy cậu ta có hợp với con không?
- Dạ, cũng hợp mẹ ạ.
Sợ phải nói dối thêm, Hoàng Hương che miệng ngáp:
- Con buồn ngủ quá, con ngủ nha mẹ!
Nhưng bà Giang vẫn ngồi nán lại:
- Rồi cậu ta có hẹn con đi chơi riêng nữa không?
- Dạ... hình như có.
- Sao lại hình như, chuyện đó mà con cũng không nhớ à?
Hoàng Hương liếm môi, bặm gan nói dối tiếp:
- Ảnh có nói hôm nào hai anh em đi uống cà phê.
Bà Giang hỏi dồn:
- Cậu ta dùng từ hai anh em à?
Hoàng Hương không biết chống đỡ thế nào, cô đành lấp liếm:
- Chắc vậy, con cũng không nhớ nổi mẹ ạ.
- Này, con cứ đối xử với cậu ấy như bạn, đừng bao giờ nói là anh em nghe không?
- Sao vậy mẹ?
Bà Giang khoát tay:
- Mẹ nói vậy thì cứ nghe vậy đi. Khi nào cậu ấy mời đi chơi thì phải nói với mẹ nghe không?
- Dạ.
Nói xong, Hoàng Hương nhảy lên giường. Cô ôm con gấu bông vào lòng định nằm xuống, nhưng bà Giang giữ tay cô lại:
- Này, lúc nói chuyện, con thấy thái độ của cậu ta thế nào?
- Thế nào là sao hả mẹ?
- Ờ thì... có giống cách Khôi nói chuyện với con không? Mấy chuyện đó con phải biết chứ.
Bị hỏi nhiều, Hoàng Hương phát rối lên. Cô nhăn mặt khổ sở:
- Con không biết đâu, vì mỗi người có cách nói chuyện khác nhau mà.
Bà Giang chợt đổi ý:
- Thôi được, chuyện đó từ từ con cũng nhận ra thôi. Bước đầu như vậy là được rồi.
Rồi bà nhìn cô như răn đe:
- Lúc này Khôi còn liên lạc với con không?
- Dạ... không có.
- Vậy thì tốt! Mà con cũng không được liên lạc với cậu ta nghe chưa. Cậu ta có tìm thì cũng phải tránh mặt. Mẹ nói rồi đó, cãi lời mẹ thì sau này khổ là mẹ không cưu mang đâu.
- Dạ.
Cô chợt buột miệng một cách ấm ức:
- Sao mẹ khi dể người ta quá vậy? Không lẽ ảnh cứ nghèo hoài?
Bà Giang mím môi:
- Vậy con lấy gì làm chắc là cậu ta sẽ thành đạt? Mà hiện giờ cậu ta trắng tay như vậy, muốn có cơ ngơi thì ít nhất cũng mấy chục năm nữa. Con có đợi nổi không?
Thấy Hoàng Hương làm thinh, bà nói tiếp:
- Con có bao giờ thiếu thốn đâu mà hiểu. Hổng lẽ mẹ để con khổ cho sáng mắt, chứ cản con thì con đâu có biết sợ.
Giọng Hoàng Hương ỉu xìu:
- Nhưng con có nói gì đâu mà mẹ la con.
Bà Giang khoát tay:
- Không nói chuyện này nữa, ngủ đi. Mai, con nghỉ học phải không? Để mẹ dẫn đi mua cho con vài bộ đồ mới.
- Thôi, đồ con đầy cả tủ rồi, mua nữa thì chỗ đâu mà để hả mẹ.
Bà Giang cười dễ dãi:
- Nếu chật tủ thì soạn cho chị bếp. Con gái mẹ là phải mặc đồ mới chứ, mấy đồ mặc vài lần thì bỏ đi.
Hoàng Hương không trả lời. Cô biết mẹ muốn cô đẹp để làm gì rồi. Trước kia thì chỉ là sự chăm sóc, còn bây giờ thì là vì Thái.
Cô nhắm mắt như ngủ, để khỏi phải tiếp tục câu chuyện:
- Chúc mẹ ngủ ngon.
Bà Giang đi ra ngoài, cánh cửa khép nhẹ nhàng như sợ Hoàng Hương thức giấc. Nhưng bà vừa quay lưng là cô mở mắt ra ngay. Cô xoay người nằm ngửa, nhìn mông lung lên trần nhà. Nhớ lại những gì mẹ nói về Khôi, tự nhiên cô buồn ứa nước mắt.
Hoàng Hương đang học bài thì có tiếng gõ cửa, rồi chị bếp nói vọng vào:
- Cô Hương ơi, có khách!
Hoàng Hương bước ra mở cửa, hỏi thắc mắc:
- Ai vậy chị?
- Dạ, cậu đó tên Thái
- Hả!
Cử chỉ ngạc nhiên của cô làm chị bếp cũng hoang mang:
- Cô không muốn tiếp hả?tại không biết nên...
Hoàng Hương xua tay:
- Không sao đâu chị, để em xuống
Hoàng Hương trở vào,thay bộ đồ cho tươm tất.Cô vừa thay xong thì bà Giang đi vào:
- Cậu Thái tới phải không?
- Dạ
- Xuống nhanh đi con, làm gì mà chậm như rùa vậy
- Dạ
Hoàng Hương vừa bước ra cửa thì bà dặn thêm:
- Nếu cậu ấy mời đi chơi thì đừng từ chối nghe con, nhưng phải xin phép mẹ mới đi, biết không?
- Chắc ảnh không rủ đi chơi đâu.Có thân thiết gì đâu mà đi, mà con cũng không hiểu tại sao hôm nay ảnh tới nữa
Nói xong, cô mới nhớ chuyện hôm nay nên vội làm thinh.Thật ra cô đã chủ động rủ Thái đi chơi một lần đó chứ.Hôm nay anh tới tìm cũng đâu có gì lạ
Có điều cô không ngờ là Thái đến chơi.Chẵng lẽ lần đi uống cà phê đó chưa làm anh sợ hay sao?
Hoàng Hương đi xuống phòng khách.Thái đang ngồi chờ cô.Trên bàn là mấy quyển sách, hình như anh mang tới cho cô
Hoàng Hương đến ngồi đối diện với Thái, cười vui vẻ:
- Hôm nay anh Thái rảnh lắm hả?
Thái đẩy mấy quyển sách tới trước mặt Hoàng Hương:
- Anh vừa đến nhà sách, thấy có mấy quyển hay nên mang đến tặng Hương
Hoàng Hương cầm lên, lật vài trang xem lướt qua.Đó là những quyển truyện của tuổi mới lớn.Công nhận Thái tâm lý thật.Đúng là cô rất mê loại sách này.Vậy mà cô tưởng anh chỉ biết những loại sách nghiên cứu triết học thôi chứ
Hoàng Hương cười hân hoan:
- Em thích đọc loại truyện này lắm
Thái gật đầu:
- Anh cũng nghĩ vậy
Hoàng Hương tò mò:
- Vậy anh mua cho anh những quyển nào?Cho em xem với!
Thái hơi lúng túng:
- À! Anh không mua gì cả.Định xem có quyển nào mới không, nhưng thấy sách hay nên mua cho Hương thôi
Rõ ràng là Thái lấy cớ để đến gặp cô.Hoàng Hương không ngốc đến nỗi không nhận ra.Cô hơi ngạc nhiên vì hành động thiếu tự nhiên của anh.Việc gì anh phải kiếm cớ như vậy nhỉ?
Nhưng điều quan trọng là hình như anh không sợ buổi đi chơi lần trước
Hoàng Hương còn đang thắc mắc, thì Thái chợt nói với vẻ lúng túng:
- Hương có rảnh không?Anh định mời Hương đi chơi
Nghe đề nghị như vậy, Hoàng Hương vụt nhớ đến Khôi.Thế là cô gật đầu ngay:
- Dạ, được chứ
Nói xong câu đó, cô thấy nét mặt Thái giãn ra, như rất nhẹ nhõm.Hình như anh sợ cô từ chối
Nhưng Hoàng Hương không còn tâm trí để phân tích cử chỉ đó.Cô đi thoăn thoắt lên phòng.Bà Giang vẫn còn ngồi trong phòng cô.Vừa thấy cô, bà hỏi ngay:
- Thế nào,cậu ấy mời con đi chơi phải không?Sao lên nhanh vậy?
- Ảnh rủ đi uống nước, con đi há mẹ?
Bà Giang gật đầu ngay:
- Tất nhiên là được chứ?
Rồi bà đến tủ áo, lựa lựa.Cuối cùng bà chọn chiếc áo màu hồng đưa Hoàng Hương:
- Con mặc cái này đi.Mặc nó nhìn con thơ ngây lắm
Hoàng Hương không phản đối.Cô đang nghỉ đến Khôi nên muốn làm đẹp lên, cho nên cô sẵn sàng hợp tác với mẹ.Chứ nếu phải trang điểm để theo bà đi dự tiệc, chắc cô sẽ giãy nãy lên không chịu
Cô ngồi vào bàn.Bà Giang thoăn thoắt làm mặt cho cô.Chỉ năm phút là xong.Bà nhìn cô một cách hài lòng:
- Đẹp lắm! Dì Trân là hay khen con lắm đấy, bà ấy thích con lắm
- Vậy hả mẹ!
Nói xong, cô hối hả đi xuống dưới.Thái nhìn cô thật lâu chiêm ngưỡng rồi bối rối quay chỗ khác,như xấu hổ vì cái nhìn thiếu tế nhị của mình
Nhưng Hoàng Hương không còn tâm trí để thấy điều đó.Cô9 đi ra xe mà vẻ mặt trầm ngâm như suy nghĩ rất dữ.Nếu đến quán cà phê lần trước thì sợ Thái nghi ngờ, nhưng không đến đó thì biết đi đâu
Thái vo tình quay lại:
- Hương muốn đi đâu?
Hoàng Hương nói ngay một địa chỉ vừa nãy ra trong đầu:
- Đi nhà sách đi anh Thái,em cũng cần mua vài thứ
- Ờ cũng được
Thái có vẻ không thích lắm nhưng cũng chiều ý cô.Anh rẽ qua con đường khác đến nhà sách gần nhất
Khi Thái gởi xe, Hoàng Hương tranh thủ chạy đến quầy, nói với cô thu ngân:
- Chị làm ơn cho em gọi điện một chút nhé, em sẽ trả cước phí gấp đôi nha
Nói xong, không để cô ta kịp phản ứng, cô hối hả bấm số gọi Khôi.Vừa nghe giọng anh, cô nói ngay:
- Anh đến nhà sách Thiên Hà ngay nha, em đang ở đây.Khi tới,anh cứ đứng ở cửa, em chờ anh.Nhớ tới ngay nha,thôi em cúp nha
Cô gác máy rồi quay qua cô thu ngân, cười khì:
- Em gọi xong rồi, xin lỗi chị nha, em gởi tiền cho chị.
Lúc đó Thái cũng vừa vào cửa.Hoàng Hương bèn quay người đi dọc theo quầy sách ngắm nghía như rất vô tư.Thái đi theo cô, nói như khuyến khích:
- Hương thích thứ gì cứ chọn đi,anh sẽ tặng
- Dạ để em tìm xem
Rồi cô đi hết quầy này đến quầy khác.Cứ một quầy cô nhìn không lâu đã thoát sang quầy khác.Ban đầu Thái còn đi theo sau cô, nhưng lát sau anh bị cô bỏ mất lúc nào không hay
Hoàng Hương chờ lúc Thái không để ý, cô thoát ra ngoài cửa đứng chờ Khôi
Một lát sau,anh phóng xe tới.Anh vừa ngừng xe phía ngoài đường thì Hoàng Hương chạy nhanh ra,ngồi lên phía sau:
- Chạy đi anh!
Khôi nhấn ga cho xe chạy tới.Anh hỏi như đã đoán ra:
- Có phải em đi với ai rồi gọi anh tới không?
- Em đi với anh Thái.Anh ấy còn trong nhà sách,em trốn ra đó.Lát nữa em sẽ gọi điện xin lỗi anh ấy
Khôi chạy chậm lại ngay:
- Sao em lại làm như vậy?Lần trước anh nói rồi,sao lại cư xử với người ta như vậy
Hoàng Hương nói với vẻ xấu hổ:
- Em cũng ngại lắm, nhưng chỉ có cách này em mới đi chơi được với anh thôi
Thấy Khôi im lặng,cô nói thêm:
- Với lại không phải tự em rủ anh ấy đâu, ảnh đến nhà mời em đi chơi.Em không muốn đi cũng đâu được, thế nên phải ra khỏi nhà, mà ra khỏi nhà thì em chỉ muốn gặp anh thôi
Khôi có vẻ chú ý khía cạnh khác:
- Anh ấy tới nhà mời em đi chơi hả?Sao em nói em với anh ta chưa từng nói chuyện?
- Thì đúng là trước kia chưa từng nói chuyện, nhưng bây giờ tự nhiên tới nhà,em không biết
- Nếu không thích, em có thể từ chối đi chơi mà
Hoàng Hương buột miệng:
- Mẹ biểu em đi,em mà từ chối là mẹ giận
Nói xong,cô làm thinh, nhận ra mình đã không ăn nói khéo léo.Thế nào Khôi cũng ghét mẹ cho xem
Hoàng Hương định giải thích, nhưng Khôi đã lên tiếng, giọng trầm ngâm:
- Anh đã đoán trước rồi, lẽ ra anh không nên hỏi
Hoàng Hương nói khẽ:
- Anh đoán gì?
- Anh biết mẹ em đã chọn người xứng đáng cho em, có điều lần trước anh không nghĩ là Thái có thể thích em
Hoàng Hương vội phản đối:
- Không có, làm gì có chuyện đó
- Anh là con trai nên anh biết, nếu không có tình ý gì đó, thì không ai tới nhà mời đi chơi như vậy.Mà anh ta đâu phải mẫu người giao du rộng rãi em đã nhiều lần nói vậy mà
Hoàng Hương đuối lý làm thinh.Cô không ngờ Khôi tinh ý như vậy.Anh đả nói đúng rồi thì cô còn biết nói gì bây giờ.Thừa nhận thì sợ Khôi buồn, còn chối thì có vẻ thiếu thành thật.Cho nên cô làm thinh
Khôi nghiêm giọng:
- Em đừng bao giờ đi chơi với anh ấy được không Hương?
- Anh không thích phài không?
Khôi mím môi gật đầu:
- Đúng anh không thích.Không phải là anh ghen, nhưng nếu cứ khắng khít với nhau, em sẽ làm mẹ em hiểu lầm, cả anh ấy cũng vậy.Nhưn vậy cuối cùng sẽ ra sao?Người lớn sẽ tưởng em yêu anh ta, sẽ là một đám cưới lớn tương xứng với hai gia đình, lúc đó liệu em có cưỡng lại được không?
Hoàng Hương lắc đầu:
- Em đâu có nghĩ xa như vậy.Nhưng chắc chắn em sẽ không chịu thế đâu
- Nhưng nếu cứ đi với anh ta, mọi người sẽ hiểu lầm em,ngay cả điều đơn giản đó em cũng không nghĩ ra sao?
Hoàng Hương ỉu xìu:
- Không đi cũng không được với mẹ em, em biết làm sao bây giờ
Giọng Khôi cứng rắn:
- Tại sao em dám cãi mẹ tiếp tục quen với anh,mà lại không dám từ chối một người mà em không thích?
- Nhưng cứ bị mẹ giận em sợ lắm, còn với anh thì mẹ không biết.Với lại nhờ vậy mà em có thể đi chơi với anh...
Khôi ngắt lời:
- Muốn đi chơi với anh thì có thể tìm cách khác, đừng dùng ngưòi khác làm bình phong như vậy.Những gì em làm anh đều không thích, em không thể hành động chính đáng hơn sao?
Hoàng Hương giận dỗi:
- Chỉ vì anh mà em phải sống trong tâm trạng phập phồng làm những chuyện mình không thích, vậy mà anh còn không thông cảm.Anh làm em chán thêm,đi chơi mà cứ nghe anh lên án, em chịu hết nổi rồi
- Có nghĩa là em vẫn cứ làm như những gì em đã làm?
Hoàng Hương nói như hét:
- Sao anh cứ dồn em vào chân tường không vậy?
Khôi hơi bất ngờ vì cách phản ứng của cô,anh nghiêm giọng:
- Đây là ngoài đường, em có biết em đang làm gì không?
- Nhưng sao anh cứ làm khổ em không vậy? Trong khi em phải trốn chui trốn nhủi để được đi chơi với anh,thì anh chỉ nhìn em như tội phạm, nếu là anh,anh có chịu được không?
- Đúng anh cũng sẽ không chịu được.Nhưng những gì em làm anh cũng không chịu được,thà em đừng tìm anh để anh đỡ khổ
Hoàng Hương lặng người một lát,rồi bật lên khóc:
- Anh nói như vậy mà nghe được đó sao?Có nghĩa là anh không nhớ em tới nỗi muốn gặp em.Sao em thấy những gì em làm uổng công quá
Khôi luồn tay ra phía sau nắm tay cô:
- Không phải anh không hiểu cái khổ của em, nhưng tại sao em phải chịu khổ để làm chuyện như vậy? Anh đã phân tích tới mức đó mà vẫn không chấp nhận được sao?
Hoàng Hương giật tay ra:
- Em không chấp nhận lý luận của anh,em chỉ thấy anh lý trí đến phát ghét.Lần đầu tiên em thấy ghét anh,đi chơi với anh em chán lắm
Khôi mím môi:
- Có nghĩa là em không thấy mình sai phải không?
Đang buồn bực nên Hoàng Hương đâm ra nói ngang:
- Em không thấy gì hết
Giọng Khôi điềm nhiên:
- Em muốn anh đưa em về, hay trở lại nhà sách để về với anh ta?
Hoàng Hương khựng cả người.Không ngờ Khôi cư xử kiểu như vậy.Anh có thể đuổi cô về bằng cái giọng bình tĩnh như không có chuyện gì nghiêm trọng.Con người anh là vậy đó sao?
Hoàng Hương tức đến mức ngạt thở.Cô nói mà giọng run run:
- Con người anh thật kinh khủng.Lần đầu tiên em hiểu hết cái lạnh lùng của anh, em cảm thấy những gì em nghĩ về anh lúc trước là hoàn toàn lầm lẫn.Hai đứa cũng không có điểm chung nào cả
Khôi lạnh lùng:
- Chỉ một địa vị thôi là đã không tương xứng nhau rồi, nói gì đến những thứ khác.Một tiểu thư quý tộc như em chắc sẽ không thể suy nghĩ giống một tên thường dân như anh.Em có thấy mình nên ngừng lại ở đây không?
Hoàng Hương không nói được vì nước mắt cứ chảy và họng bị nghẹn cứng.Mãi một lúc sau cô mới cố gắng nói được một câu ngắn ngủn:
- Anh cho em xuống đây đi!
Khôi không nói gì,anh quay đầu xe,đưa Hoàng Hương trở lại nhà sách.Chờ cô bước xuống xong,anh phóng xe đi thẳng, không hề nói một tiếng
Hoàng Hương không buồn nghĩ Thái có đang tìm mình hay không.Cô quên mất lúc nãy đã đi cùng với anh.Cô đứng bên đường đón taxi, tự về một mình
Thái và bà Giang đang ngồi trong phòng khách đợi Hoàng Hương.Vừa thấy cô về, bà Giang hỏi một cách sốt ruột:
- Con đi đâu tới giờ mới về?Sao mặt mũi bơ phờ vậy?
Hoàng Hương cố nói bình thường:
- Con bị lạc, tìm anh Thái không được nên con tự về
Thái nói như giải thích:
- Lúc đó anh nghĩ em đứng bên cạnh anh, nhưng khi anh quay lại thì không thấy em đâu,anh tìm khắp nhà sách vẫn không thấy em.Gọi điện thì em không nhấc máy,anh lo quá nên về nhà chờ
Hoàng Hương cười gượng:
- Em cũng tìm anh, chắc tại đông người quá nên không gặp
Bà Giang nhìn cô với vẻ hoài nghi:
- Nếu tìm không gặp thì con đã về rồi chứ sao tới tận bây giờ mới về?Hơn một tiếng đồng hồ, con đi đâu vậy?
- Con đâu có đi đâu,chỉ lo tìm anh Thái thôi
Nghe cô nói, Thái càng thấy có lỗi,anh nói như thanh minh:
- Anh vô ý quá,lẽ ra anh phải quan tâm tới Hương nhiều hơn.Cho anh xin lỗi
Anh quay qua bà Giang, mỉm cười nhũn nhặn:
- Con xin lỗi dì,con vô ý quá
Bà Giang xua tay liên tục:
- Có gì đâu mà phải xin lỗi, tính con nhỏ này là thế, cứ hay đi lăng quăng như con nít.Con không có lỗi gì đâu
Bà quay qua nhìn Hoàng Hương.Thấy cô ngồi ũ dột, cái nhìn của bà mỗi lúc một nghi ngờ hơn.Nhưng vì có mặt Thái ở đó nên bà không tiện hỏi cho ra lẽ
Khi Thái về rồi, bà theo Hoàng Hương lên phòng cô, bắt đầu tra vấn:
- Lúc nãy con đi đâu vậy Hương?Con dấu được cậu ấy chứ không qua mắt mẹ đâu
Giọng bà như quát:
- Đi đâu nói mau!
Hoàng Hương sợ hết hồn.Giọng cô như líu lại, nhưng vẫn cố nói dối:
- Con không có đi đâu cả
- Nếu không đi đâu khác, thì con đã về cách đây một tiếng rồi.Mẹ biết cậu ta có thể kiên nhẫn tìm con, nhưng con không khi nào chịu khó như vậy đâu, tìm một chút không được là đã bỏ về rồi
Bà hỏi chận đầu:
- Có phải con đi chơi với Khôi không?
Hoàng Hương sợ muốn đứng tim, nhưng cố không trả lời.Cử chỉ của cô làm bà
Giang tức điên lên, bà nghiến răng, răn đe:
- Nếu con ngoan cố giấu mẹ, mẹ sẽ tìm cậu ta mà hỏi, nói thật đi!
Hoàng Hương quýnh quáng lên:
- Mẹ đừng gặp ảnh,đừng nói gì cả.Gặp rồi mẹ lại nói nặng người ta...
Bà Giang ngắt lời:
- Bây giờ trả lời một tiếng, có đi hay không?
- Dạ có có.Nhưng mà...
Bà Giang tức điên lên, không đợi cô nói hết câu, bà xô cô dúi dụi vào tường:
- Con bé này! Trời ơi! Tức chết được với nó, dàm cãi mẹ này, dám...
Bà giơ tay lên muốn đánh.Nhưng thấy Hoàng Hương sợ hãi kinh hoàng, bà buông tay xuống.Và vì không đánh đưọc cô nên bà quay qua cầm chiếc gối trên giường ném mạnh vào tường,quát lên:
- Vậy là mày vẫn lén lút gặp nó phải không? Có không?
Hoàng Hương khóc mếu máo:
- Dạ có
- Mấy lần rồi?
- Dạ chỉ có ba lần thôi
Ba lần! Bà GIang như bật ngửa ra.bà nghiến răng:
- Cái con này, vậy mà mẹ hỏi thì làm như không biết gì, đã cấm tới mức như vậy mà còn dàm gặp gỡ với nhau.Mày muốn khổ lắm phải không?
Bà ngồi phịch xuống giường, vật vã:
- Con ơi là con, có muốn mẹ chết không hả?
Hoàng Hương khóc như mưa.Cô thấy sao mình khổ quá, bức bách quá.Gặp Khôi thì anh không hề thông cảm, đến mẹ thì bị cấm cản mắng nhiếc,cô đứng giữa chịu đủ mọi thứ khổ mà không mở miệng được.Cô đâm ra giận Khôi.Vì anh mà cuộc sống của cô tồi tệ đến như vầy.Không yêu nữa sẽ sung sướng biết bao nhiêu
Bà Giang cầm ly nước uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.Dáng bà ngồi thẳng vẻ sang cả kiêu kỳ.Phía đối diện bà, Khôi ngồi yên lặng, vẻ mặt cương nghị.Vẻ của một người biết bão tố sắp ào tới với mình nhưng không hề run sợ tìm cách tránh né, mà vững vàng đón nhận với một sự bình tĩnh đáng nể
Sáng nay bà Giang đã tìm tới tận nơi anh làm việc, yêu cầu anh ra quán nước nói chuyện.Dù sao thì bà vẫn còn lịch sự để không làm ầm ĩ trong công ty.Mà anh thừa biết, vì Hoàng Hương, bà có thể giết chết cả anh, nếu làm vậy mà tránh được cái khổ cho cô
Bà Giang chợt lên tiếng, giọng kẻ cả:
- Cậu biết tại sao tôi tới đây không?
- Dạ biết
- Vậy cậu có dám trả lời thật với tôi không?
- Bác muốn hỏi chuyện gì ạ?
Giọng bà Giang gằn gằn như chận đầu:
- Có phải cậu vẫn còn lén lút gặp con gái tôi không
Khôi điềm tĩnh gật đầu:
- Dạ phải
Bà Giang hơi khựng lại,phát hoả lên vì không ngờ anh thừa nhận một cách đơn giản như vậy,chẳng có gì là sợ hãi hay lúng túng.Nếu anh hèn nhát chối tội,có lẽ bà còn thấy đỡ tức
Bà đập mạnh tay xuống bàn:
- Vậy là cậu không biết sợ tôi phải không?
- Không phải như vậy, cháu rất tôn trọng ý kiến của bác.Nhưng tình cảm thì không thể cưỡng lại, nếu con và Hoàng Hương không gặp nhau thì cả hai đều buồn.Mà với con,nếu cô ấy buồn thì con còn khổ hơn nữa
Bà Giang cứng họng ngồi im.Chưa tìm được cách phủ nhận thì Khôi đã nói tiếp:
- Yêu nhau mà cứ phải lén lút như vậy, con khó chịu và tự ái lắm, nhưng vì Hoàng Hương con phải chấp nhận làm như vậy.Trong chuyện này cả hai người đều khổ như nhau, và dù rất tôn trọng ý kiền của bác, con vẫn phải chấp nhận làm cái chuyện mình không muốn
Bà Giang nuốt cơn giận vào lòng mà im lặng.Cách phản ứng của Khôi làm bà âm thầm nể phục, nhưng đồng thời lại tức tối khổ sở vì hiểu rằng Hoàng Hương không thể nào xa được ngưòi con trai này.Thế rồi tương lai cô sẽ ra sao?Bây giờ bà biết làm gì để cấm cản đây
Những gì định nói trước khi đến gặp anh,bây giờ bà không thể mở miệng được.Dù vậy, bà tực bắt mình không được lùi bước, và cố nói để Khôi bị xúc phạm
- Không biết con gái tôi kể với cậu chưa,nhưng tôi vẫn nói, tôi đã