← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MỞ ĐẦU Vương Vấn

Bến tình còn nổi vương mang

Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu

Trăng khuya xanh ngát một màu

Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh

Phải chăng đối bóng lẫn hình

Dòng sông trực ngộ khi bình minh lên

Rằng quê quán lẫn tuổi tên

Hình như từ ấy lỡ quên mất rồi

Chiều nào giủ áo ra phơi

Bên đường gặp phải một lời từ tâm

Từ khi trăng đã là rằm

Còn đâu quê quán trăm năm cõi người

Ta về ngắm khóm vô ưu

Gặp em trên nhánh ưu tư phận mình

Ô hay một nhánh phù sinh

Còn bao nhiêu mộng phiêu linh rợp ngày

Nghêu ngao mở lỏng vòng tay

Con chim mộ đạo đậu vào tánh không

Hát vang câu hát phiêu bồng

Ngàn năm không sắc, sắc không bên trời

Em từ theo đuổi cuộc chơi

Đuối bao nhiêu mộng bên đời thanh lương

Gặp nhau trong cõi hằng thường

Ai hay trăm nhánh sầu vương tơ vò

Nổi niềm đầy rẫy âu lo

Đã bao nhiêu lệ đẫm pho sử tình

Một đời cay đắng điêu linh

Còn không lối rộng giữa thinh không nầy?

Trời xanh biết mấy tầng mây

Tầng nào vừa nở chân ngày bước vô

Khoan dung từng bước giang hồ

Giục người khách tục tung hô lên rằng:

“Bâng khuâng trên nhánh sông băng

Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân

Dịệu thay dưới cội vô ngần

Vui thay nhận ánh hào quang rạng ngời”