← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4 Triền Phược

Từ em lạc bến qua miền

Sầu gieo trên nhánh ưu phiền nỉ non

Ngày đi theo nhánh sông mòn

Phận người treo vách núi non muộn phiền

Biết rằng trong cuộc nhân duyên

Muôn đời tụ tán qua triền nhân gian

Theo nhau lớp lớp hàng hàng

Khổ vui cứ thế tràng giang liên hồi

Mai về bên nhánh tao nôi

Vui như trẻ nhỏ theo môi mắt và...

Thân nào trụ giữa ngọc ngà

Thân nào ngồi khóc giữa ta bà nầy

Suốt đời vây giữa trả vay

Hình như huyễn mộng quanh đây tự tồn

Vui chi chỉ một nụ hôn

Buồn trăm năm đợt sóng cồn bể dâu

Người về cánh hạc chân mây

Bay qua đậu lại giữa ngày hốt nhiên

Vỡ ra trăm mối tình thiêng

Soi vào tâm, dội qua miền trầm thăng

Đi qua cát bụi lạm bàn

Sáng soi có ánh sáng vàng ngộ chưa

Là thân từ độ mấy mùa

Trải qua dâu bể sau xưa phận người

Thưa rằng truông dốc cuộc đời

Hằng hà sa số mỗi thời bước qua

Từ em trong cõi người ta

Khổ vui với nổi mù sa vô tình

Dụng tâm trước mỗi bình sinh

Thanh lương nở rộ sẽ bình minh tươi

Nào hay từ ấy nên lời

Giục mình trong thể mù khơi đọa đày

Pháp vô tướng nở trên tay

Ngàn năm tụ lại vơi đầy thế gian

Xanh thơm mở cánh địa đàng

Ai người còn tưởng bên trang sử hồng

Ta về nhặt gốc tánh không

Trồng trong tâm thức nở lòng từ bi

Suối thiêng tắm gội đương thì

Trổ hoa thơm ngát bước đi người về

Lần theo dấu tĩnh, cõi mê

Thế gian còn lắm lời thề riêng mang

Lệ thường trên nhánh ngỗn ngang

Buồn vui hạt lệ đa đoan phận người

Chìm theo tiếng khóc cái cười

Oán than cùng với thế đời riêng chung

Lụy lâm muôn nhánh vô cùng

Treo thân trên đóa phù dung thường hằng

Chừng như mờ mịt ăn năn

Trăm năm mõi mệt phận căn nổi mình

Mù tăm trong biển vô minh

Xênh xang với mộng vô tình thái hư

Căn nguyên chỉ một chữ từ

Miệt mài chăm bón chân như hiển bày

Hạnh thơm bay ngược gió lay

Thế gian ai hưởng phước nầy là vui

Đầu sông treo nhánh ngậm ngùi

Cuối sông còn biết nụ cười về đâu?

Nào hay dòng chảy nông sâu

Có ai hiểu nước qua cầu tử sinh