← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5 Dụng Tâm

Người về soi lại bóng mình

Dòng sông phẳng lặng rọi hình rõ rân

Mắt môi hiển hiện trong ngần

Dội vào tâm thể cứ bâng khuâng hoài

Mắt này còn đọng cơn say

Môi nầy thương nhớ tỏ bày quanh ta

Tấm thân giữa chốn phù hoa

Cùng bao thanh thế mù sa ngọn nguồn

Âm vang dội lại sóng buồn

Theo vào mạch sống bên truông dốc đời

Mịt mùng dòng chảy ra khơi

Về đâu con nước đầy vơi phận nầy

Soi mình suy niệm hôm nay

Ngày mai còn biết hiển bày ra sao

Cứ khoác lên tấm lụa đào

Tưởng rằng ở giữa tầng cao ngọc ngà

Suốt ngày chăm bón cái ta

Mãi vui trong nhánh mù sa giả hình

Trăm yêu ngập cõi phù sinh

Ngỡ rằng hạnh phúc giữa mình với ai

Khổ thay bao cuộc tình dài

Sát- na lầm tưởng chữ tài thiên niên

Bước chân gặp lắm muộn phiền

Chữ tình, chữ hiếu nợ duyên một đời

Từ em soi lại cái tôi

Thì ra thấm đẫm một thời sông mê

Bước ra từ một bến quê

Theo dòng bao lối chân khuê cát đài

Ngủ quên trong mộng hoàng khai

Thị phi nào biết ngày dài oan khiên

Khổ vui đeo đẳng triền miên

Tấm thân đối phó theo miền ngược xuôi

Thì ra lòng cứ bồi hồi

Giận hờn thương ghét nổi trôi phận mình

Hoàng hôn đã chạm tử sinh

Mới hay yên ắng chỉ bình an thôi

Ta về lên vọng lâu xưa

Thẩm kinh vộ tự cho vừa nhiếp tâm

Bi trí dũng ngắm ánh rằm

Tròn vành vạnh một đêm trăng ngọn nguồn

Ngoài xa lớp lớp đời suông

Ngược xuôi trên những lạch truông sông đời

Mịt mùng giữa cuộc mù khơi

Trăm năm hò hẹn rồi vời vợi trông

Mùa đi theo mối tơ lòng

Càng xa càng mệt theo vòng trần ai

Khổ vui cùng tháng năm dài

Làm sao tìm thấy hiển bày Chân như

Trên sông có chiếc thuyền từ

Đậu từ cổ độ bao thu một mình

Nẻo nào nhận được minh minh

Nẻo nào đứng ngắm tự tình thiên di