← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Khi chủ nghĩa yêu nước tóm được anh, Alex Barr 30 tuổi, và đã có thêm mớ tóc hoa râm ở hai bên tai. Anh luôn nhẵn nhụi - bộ ria mép anh đã cố để từ hồi học đại học là một tai họa - và đối với một tác giả đã từng thành công trong năm năm, anh được xem là người không sách vở rõ rệt. Anh chải cẩn thận mớ tóc màu vàng tro dài vừa phải, vì vốn ghét cái vẻ đàn ông trẻ con thớ lợ qua kiểu tóc húi cua cũng nhiều như ghét cái ý nghĩ trở thành phóng viên trong bộ đồ thủy thủ. Anh sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng về cân nặng của mình. Anh có thân hình mảnh dẻ vừa phải với 170 pound[1] cân nặng phân đều trên chiều cao 6 feet[2], và lưng anh dài đến mức khiến tất cả quần áo của anh, từ chiếc vét mặc ăn tối đến bộ đồng phục màu xanh đều rơi khỏi bộ khung xương với cái dáng cẩu thả của vải tuýt. Hầu hết mọi người lần đầu tiên gặp Alex Barr đều có ý muốn hỏi xem anh dạy trường đại học nào, và luôn tỏ ra ngạc nhiên khi nghe đáp rằng anh không dạy học, anh chỉ viết lách chút ít thôi. Và họ thường tròn mắt nói lại thế này: “Ô, anh không thế là Alexander Barr đó được,” và Alex sẽ trả lời, với nụ cười mỉa phản đối “Tôi e là ngài phải chấp nhận thực tế rằng tôi chính là Alexander Barr đó. Chí ít là ông Barr duy nhất mà tôi biết đang viết để kiếm sống”.

Sự thiếu vắng thủ tục nhận diện, lặp đi lặp lại với một vẻ chán ngắt không hề thay đổi trong suốt thời thanh niên là một trong những lý do chính khiến Alex Barr yêu thích Hải quân. Bậc lương của anh không bắt anh phải nở những nụ cười ngớ ngẩn. Những hạ sỹ quan và sỹ quan trẻ dưới quyền chẳng phê phán gì quyển sách hoặc bài báo của anh, hoặc ngay cả vở kịch đầu tiên có đôi chút thành công vẫn đang được diễn khi anh mua chiếc áo khoác và tập cách chào trước gương. Và Alex Barr không thể làm gì được nếu có ai đó đột ngột điều anh tới một hòn đảo lụi tàn nào đó. Vụ việc đó nằm ngoài tầm với của người đại diện của anh.

Trong Hải quân, Alex Barr đã tìm thấy ngôi nhà của mình. Anh có chức vụ đủ cao để được quyền có phòng riêng. Rốt cục anh đã trở thành sỹ quan chỉ huy phó an ninh cho một Đô đốc không biết gì về việc viết lách và giờ đây không mong muốn làm xáo trộn cuốn hồi ký tương lai của ông. Đô đốc đã từng là một thủy thủ tàu ngầm kỳ cựu bị loại khỏi tàu ngầm bờ biển do sức khỏe không tốt, và trái tim ông đã sống dưới đáy đại dương, với một kính viễn vọng ao ước nhìn trộm một cái gì đó to lớn sẽ nổ tung trong khoảnh khắc. Vị Đô đốc vui mừng vì có Alex Barr; Alex Barr không phải lúc nào cũng ba hoa những chuyện tầm phào. Đô đốc, trong khi vất vả hồi tưởng lại cái lần ít nhiều do tình cờ ông đã đánh đắm hai tàu khu trục Nhật trong một ngày, đã hỏi Alex Barr, như một cử chỉ thiện ý: “Barr, anh sẽ làm gì khi việc này kết thúc? Anh sẽ chẳng có được tuổi trẻ nữa. Và tôi không gọi nhiệm vụ cuối cùng ở Saipan là công việc của một thanh niên.”

Và Alex đã trả lời, với nụ cười thoáng qua: “Vẫn một việc thôi, thưa ngài. Viết. Thực ra lúc này đó là nghề duy nhất tôi biết, trừ chút ít của Hải quân.”

Sau đó vị Đô đốc mặt đỏ sẽ chép miệng và nói: “Ồ, tất nhiên rồi! Tôi quên mất anh là nhà văn. Có lẽ tôi thật ngớ ngẩn, nhưng anh chẳng có vẻ gì là một nhà văn cả. Tôi luôn hình dung nhà văn là một tên kích động quần chúng với một ả nhân tình người Do Thái và hơi thở lúc nào cũng toàn mùi rượu whisky. Nhân thể nói đến wishky, anh có nghĩ là mặt trời đã quá một sải tay đủ để chúng ta nối dây quay hướng buồm chính không?”

Alex thường cười thầm vì anh đã đưa mục dự trữ rượu gin vào hồ sơ “Tuyệt mật”. Thực ra đô đốc là người rất lịch sự và hoàn toàn không ngu ngốc, nhưng ông thường nói những lời hoa mỹ kiểu Hải quân mà hiển nhiên ông đã học khi bú sữa mẹ, đầu vú được bôi một chút rượu Rum. Người ta không thể tưởng tượng được là ông sẽ nói: “Hãy uống một ly” hoặc “Hãy nhậu một bữa đi”. Mãi mãi là “nối dây quay hướng buồm chính”, đúng như một Đô đốc, người luôn chịu mệnh lệnh từ nhiệm vụ trên biển, luôn “cập bờ” khi ông bước qua dãy phố ở Makalapa để làm một suất đúp Old Fashioned trong Câu lạc bộ sỹ quan.

Đó không phải là xu hướng phổ biến ở một số lớn thường dân trong chiến tranh để yêu mến quân đội, nhưng Alex Barr, là một nhà văn hav quan sát, bị mòn mỏi vì sự tán dương, một kiếu tinh thần tù hãm có thể có tác dụng trong một phong cách quân sự được chấp nhận. Anh biết nhiều người vui vẻ hưởng ứng những tên lóng kiểu như John, Smith hay Brown “Ba mươi hải lý”, “Thả neo” hay “Mở hết tốc lực”, và họ nhận những cái tên này với một niềm hãnh diện và tự tin. Họ hoàn toàn tin tưởng vào cuộc chơi đánh trận nhỏ của họ, và có vẻ chưa bao giờ họ nảy ra ý nghĩ rằng những người Nhật hay người Đức mà hôm nay họ đang dốc sức bắn giết, ngày mai sẽ là người bạn và người láng giềng thân thiết nhất. Họ thật sự căm thù kẻ địch. Alex Barr, không thể chịu được bất kỳ sự tức giận nào bao quanh, lại khâm phục khi thấy một người đang giận dữ một cách trẻ trung và thành thật, cho dù người đó là một thằng ngốc to xác. Anh chưa bao giờ cáu giận khi nhiệm vụ đưa anh tới một vườn trẻ chán ngấy như Tarawa. Anh nhường phần tức giận của bản thân anh cho Đô đốc. Xét cho cùng Hải quân đã lấy đi phần lớn những thú tiêu khiển khác của Đô đốc, khi họ bắt ông rời khỏi biển vì bị bệnh huyết áp. Alex Barr là một chuyên gia trong những thú tiêu khiến khác của con người, phần lớn là vì anh ít được hưởng tuổi thanh xuân.

[1] Pound = 0,45kg (BT)

[2] Feet = 30,38cm (BT).