← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Amelia Barr ngồi vào bàn trang điểm và soi kỹ mình trong gương. Cặp mắt thì ổn, song son môi hơi không đều. Nàng sửa lại chỗ khuyết bằng một mẩu khăn giấy, và nhìn lại một lượt chiếc váy đen xinh xắn đặt trên giường. Nàng cáu kỉnh lắc đầu, đi tới, ngồi lên chiếc khăn trải giường màu đỏ tía và nhấc điện thoại và nhanh chóng quay số bằng chiếc bút chì của tập giấy ghi.

“Xin cho gặp bà Hazeltine,” nàng nói, châm điếu thuốc và nhịp nhịp chân trong khi đợi. Sau đó: “Alô, Ruth đấy à? Amelia đây.” Ngừng một lát để bên kia nhận ra. “Mình biết là bọn mình bị muộn. Và có thể sẽ không tới đó. Không... đợi một chút”. Nàng thầm rủa. Rồi: “Nhưng mình không thể làm gì được. Đây là Alex. Anh ấy lại rơi vào tình trạng kích động. Anh ấy ra khỏi nhà và biến rồi. Không, bọn mình không cãi cọ hoặc làm điều gì tương tự. Chỉ là anh ấy đột nhiên bảo rằng sẽ không đi ăn tối; anh ấy không biết là sẽ đi đâu nhưng không phải là đi ăn tối và anh ấy lảo đảo đi khỏi nhà...”

“Không, anh ấy không say. Thậm chí không hề chếnh choáng nữa cơ. Mắt anh ấy chỉ ánh lên một vẻ hoang dại, như kiểu quá mụ mẫm vậy”.

Một lát im lặng kéo dài trong khi chiếc máy điện thoại kêu vo vo.

“Nhưng mình không muốn làm hỏng bàn tiệc của cậu. Bảy thì bất tiện. Chỉ cần cất đi hai cái đĩa và biến nó thành bàn dành cho sáu.”

Tiếng vo vo vang lớn ở đầu bên kia.

“Được rồi, mình cho là Alex sẽ đi nếu anh ấy rỗi. Nhưng mình mong cậu đừng gọi anh ấy bằng ”anh chàng lại cái nhà tôi“. Anh ấy là một người đàn ông quan trọng trong công việc của mình. Ô, được rồi, được rồi. Mình sẽ gọi cho Alex, lúc này anh ấy thường ở nhà.”

Phù. Amelia thổi một đám khói vào ống nghe.

“Được rồi bồ, mình không thể giúp gì được nếu mình không có một người tình sẵn sàng có mặt khi cần như một số ai đó. May là mình có Francis mặc dù anh ta hơi ít lịch thiệp. Được rồi. Nhưng tốt hơn là cậu cứ giữ bữa tối thêm mười lăm phút nữa, để cậu chàng tội nghiệp có cơ hội sửa sang râu tóc đôi chút. Mình sẽ đi ngay bây giờ. Tạm biệt.”

Amelia tắt máy và quay một số khác.

“...và nhanh lên,” nàng nói.

Amelia trùm chiếc váy đen xinh xắn qua đầu và quay lại gương để sửa lại tóc lần cuối. Nàng nhìn món tóc dài, cáu kỉnh lắc đầu, và nhớ lại với một chút chua chát những lời nhận xét rằng Alex đã tạo ra một chú chó con lông xù và rằng nàng không có khuôn mặt với nhiều tóc đến thế ở hai bên, cho dù năm nay tất cả các cô gái đều để tóc theo lối ấy.

“Mặc xác anh ta,” nàng nói, và hằn học kéo mạnh lọn tóc dài. Nàng túm nó lại và vắt qua tai, kéo lên cao phía sau đầu, cáu kỉnh đâm mạnh cái cặp tóc để gài chặt nó tại chỗ. Giờ đây tai và gáy nàng đã lộ ra. Nàng bới tung hộp đồ trang điểm để tìm đôi khuyên tai phù hợp, thấy nó, đeo nó vào tai, gài lại những sợi tóc xoăn xổ ra. Nàng chấm nước hoa vào chỗ gáy trần, vuốt đôi tai bằng những ngón tay có nước hoa, xem lại ấn tượng chưa và vuốt nhẹ tà váy quanh hông.

“Mặc xác anh ta,” nàng nhắc lại và vào chỗ tủ rượu nhấp một chút trước khi chạy xuống chỗ người gác cổng để gọi taxi.

Ngồi yên ổn trên ghế sau, bắt chéo hai đầu gối tròn trĩnh mượt mà và một điếu thuốc lá mới được kẹp cẩn thận giữa những ngón tay đi găng, Amelia thầm nghĩ rằng nàng may mắn lúc nào cũng có Francis. Tất nhiên anh ta vô vị như một nhà sư. Nhưng dù sao cũng không đến nỗi ác ý với những câu chuyện ngồi lê đôi mách, và không đến nỗi bủn xỉn với tiền bạc của anh ta. Và anh ta là một người đàn ông - chí ít anh ta có những ham muốn - và anh ta vẫn khá đẹp trai mặc dù đã ở tuổi trung niên, không giống như nhiều gã dở hơi và đồng bóng. Anh ta thông minh, dí dỏm, và đúng, sẵn sàng. Không thành vấn đề nếu Alex đã dựng chuyện tiếu lâm về những bộ quần áo tình cờ vớ được của Francis và rằng anh ta sẽ giết mẹ đẻ của mình để lấy một ly rượu, một cô gái phải có một gã nào đó tán tỉnh mà không gợi lên nhiều chuyện ngồi lê đôi mách và được tùy hứng vào những lúc lên cơn. Mà nếu người ta lấy Alex Barr, thì luôn có những lúc lên cơn.

Những nhà văn, nàng nghĩ, quỉ tha ma bắt tất cả bọn họ. Một cô gái có ngu mới đi lấy một nhà văn. Gia đình cô khuyên nàng. Bác sĩ sản khoa khuyên cô. Những người bạn tốt nhất của nàng khuyên nàng. Và, nàng thở dài, họ mới có lý làm sao. Ngay cả khi thể xác của một nhà văn ở nhà thì tâm trí anh ta cũng không ở đó.

Nàng để ý nghĩ mình quay trở lại những ngày làm báo trước đây, và nhớ lại bao đêm nàng đã ngồi cô đơn một mình khi Alex còn bận mải mê với một câu chuyện nào đó. Hoặc muộn hơn, khi anh đã rời báo và chuyển sang tạp chí, mải mê với sự phân công mà Chúa biết được là ở đâu - hay là nhớ lại câu chuyện về tàu ngầm? - trong nhiều ngày hoặc thậm chí nhiều tuần. Sau đó anh về nhà với đầy những gì mà anh đã nhìn thấy và tự chôn mình trong phòng cho đến khi vắt hết luồng ý tưởng trong não ra giấy.

Và rồi những cuốn sách, lạy Chúa, những vở kịch, những buổi dựng vở ở xa, lạy Chúa, và chiến tranh, lạy Chúa - cuộc chiến tranh tồi tệ nhất, bốn năm dài quý giá, với thiếu thuốc lá, tem phiếu, và không có người đàn ông trong nhà ngoại trừ những anh hùng bàn giấy cơ hội hoặc những người lính cứu hỏa đến thăm, những người mà nàng cho họ vào chỗ tủ rượu của nàng và đôi khi cho họ lên giường nàng, ngoài sự buồn chán và thất vọng - lạy Chúa, nàng không thể nhớ nổi khuôn mặt họ, chứ đừng nói đến tên. Nàng không xem đó là sự phản bội - chiến tranh đang diễn ra, và ai cũng được vào giường với bất cứ ai.