CHƯƠNG 13
Barrbara Bayne cười phá lên, giọng cô nhỏ, ấm áp và không có trọng âm. Trông cô rất giống tấm bưu ảnh Pháp quyếnrũ, mặc độc trên người chiếc áo của Alex Barr.
“Để trả lời câu hỏi của anh,” cô nói. “Đó là cách để một cô gái từ miền Đông Texas trở thành một diễn viên điện ảnh. Hoặc ít nhất đó là bước đầu tiên. Có một số bước khác nữa. Em đã học được nhiều điều ở Hollywood, bao gồm sự đa dạng của những trận chiến. Một trong những trận chiến đầu tiên mà em học là cách chống đỡ cô Plum - đó đúng là tên cô ấy, cô Primula Plum - cô giáo tiếng Anh của em. Đấy là một bà già bảo thủ dai nhách đã dạy em những từ ngữ văn hoa, một giọng nói trầm bổng và cách kiểm soát nhịp thở trong khi hầu như không bỏ lỡ cơ hội để chạm vào em khi đi ngang qua. Bà ta đi tất len, ngay cả trong tiết trời đó, và trông giống như một vai kịch. Nhưng bà ấy là một con búp bê già kiên quyết, và dưới chiếc coócxê bà có trái tim của một Errol Flynn. Điều đầu tiên em học được từ cô Plum là các quý bà tốt hơn nên chốt cửa nhà vệ sinh lại - điều người ta sẽ xấu hổ nếu dạy em ở Đông Texas. Nhưng lúc này em đã học được cách nói tiếng Anh giống như bà ấy. Cô Plum đã ủi bay những chỗ lên giọng cuối câu của em, làm mất lối nói giọng mũi và khiến kiểu nói kéo dài đơn điệu của em trở nên sắc nét, và đến hết hai năm anh không thể biết em quê ở đâu trừ phi em tức điên và để lộ giọng mũi Texas kiểu cổ.”
“Nghe nhiều việc kinh khủng,” Alex nói. “Hơn cả thời gian học nghề của anh. Đôi khi anh đã cho mình can đảm vì biết đủ để làm công việc của một người đàn ông mà sẽ không ai để anh làm những việc đó.”
“Câu chuyện chưa phải đã hết,” Barbara nói. “Em phải vào trường trung học - những lớp học đặc biệt dành cho những đứa con ngang ngược của phim ảnh, và tất nhiên em kiếm được giọng hát. Họ đưa em vào các lớp học nhảy, học đi, học tạo dáng. Em thật sự không biết tại sao họ bày ra lắm rắc rối đến thế, bởi vì hóa ra em chưa bao giờ hâm nóng được nơi trình chiếu. Em có hàng đống lớp học trong con người ngu độn của mình, anh nên tha thứ cho lối nói này, nhưng về mặt khác thì không có nhiều tài năng.”
“Em đã làm việc lúc nào? Anh muốn nói là làm việc thực sự ấy?”
“Khi em không đi học. Giờ đây mọi thứ hình như đều mơ hồ. Em chưa đủ già để được lưu danh - họ rất cẩn thận về chuyện này, vì họ vẫn còn nhớ đến Fatty Arbuckle. Song cũng không còn quá trẻ để trình diễn tất cả lũ bánh kẹo của em cho những máy quay phim pho mát một đôi ngày mỗi tuần. Một phần chi phí gián tiếp trả cho các bài học. Sid Polman - đại diện của em - chẳng lấy được gì của em trong thời gian học việc. Em chỉ là một phần của chiếc bưu ảnh bẩn thỉu lăn lóc. Đôi chân em đã nổi tiếng gần bằng Grable và ảnh em có nhiều ở những nơi công cộng ngang với Elsie Bò cái. Em đã là Hoa hậu Mọi thứ - Hoa hậu Khoai tây chiên, Hoa hậu Ăn nhiều sữa chua hơn - bất cứ cái gì mà Phòng Thương mại tuyên bố chiến dịch quảng cáo. Em có nhiều ảnh trên báo hơn Hitler. Em có trong nhiều tạp chí điện ảnh hơn Crawford lẫn Davis. Em đã làm mọi thứ nhưng chỉ là đóng vai. Cuối cùng em đã đến được tuổi mười tám - đủ an toàn để hẹn hò mà không bị mối nguy cưỡng hiếp đúng luật. Sau đó em có mặt trong các loại danh sách. Danh sách ủng hộ lính cứu hỏa. Danh sách ủng hộ họ hàng từ Chicago. Danh sách mang lại Nụ cười. Đó là lúc em học tất cả những đồn luỹ chiến đấu. Và nhờ một phép màu nào đó, gần như Đức bà, em đã bám vào hòn ngọc vô giá của mình cho tới tuổi mười chín đầy nhiệt huyết và suýt vỡ tung với sức sống bị kìm nén. Sau đó em cưới - Hollywood trong trắng, thời gian tìm hiểu vội vã, trốn đến Vegas - một trợ lý đạo diễn, người đã chỉ ra rằng đó là cách duy nhất để anh ta không bao giờ sa thải em. Cuộc hôn nhân không kéo dài song anh ta đã tìm thấy ở em đôi chân trong một bức ảnh đẹp, phần nhỏ ở một trong những Bogart tốt hơn và một cách bất ngờ em đã có nó ở Hollywood. Em đã bị phá trinh một cách hợp pháp, có được vài cột thông báo để dán vào sổ, và giò đây Sid đang đòi số tiền thực sự cho em.”
Alex Barr bước ra phía cửa sổ, chiếc khăn tắm bay phần phật quanh đùi anh.
“Bình minh đang sớm ửng hồng,” anh nói. “Anh phải nói là chúng ta đã làm cho đêm tối mất đi, anh chẳng thấy có cớ gì để cố ngủ bây giờ. Hãy uống thêm một ly nữa đi, rồi anh sẽ gọi cái gì đó để ăn sáng, điều gì xảy ra với người đàn ông nhỏ bé nghèo nàn đã tìm thấy em ở Galveston?”
Barbara nhún vai. “Chẳng có gì nhiều. Nó xảy ra như vẫn thường xảy ra. Sid đã an ủi anh ta một lát sau đó. Em đoán em là thứ duy nhất mà Shelley từng tìm được. Sid đã giữ anh ta ở văn phòng cho đến khi khóa học của em kết thúc. Em nghĩ việc bảo mẫu cho em là tất cả những gì anh ta đã thực sự làm - và sau đó sa thải anh ta. Em nghĩ người đàn ông nhỏ bé nghèo nàn đã phải lòng em, mặc dù chưa bao giờ anh ta thừa nhận. Sau đó em đã kiếm cho anh ta một công việc tốt - phó phòng quảng cáo ở lô Falcon, em không chắc là anh ta sẽ lên được chức trưởng. Chúng em vẫn ăn tối với nhau mỗi khi em ra biển. Anh ta đã cưới một cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào và có hai đứa con, một đứa mang tên Barbara.”
“Còn Polman? Anh ta đã lệ thuộc vào em?”
Barbara lại nhún vai và xòe tay ra.
“Không tồi hơn phần lớn, nhưng tốt hơn nhiều người. Anh ta kiếm việc cho em, và như em biết anh ta chưa bao giờ gian lận sổ sách. Văn phòng của anh ta giữ cho em khỏi những rắc rối thuế má và cấp cho em khoản tiền đều đặn trong những ngày đầu tiên tiền bạc khá béo bở. Tiện thể, ba em đã ra đi, mang theo khẩu súng lục của anh ta, nhưng đã chẳng tìm được điều gì lầm lỗi đủ để bắn vào một ai đó. Mẹ em trông nom để em lúc nào cũng có cái vẻ giàu có cho đến khi em đủ 19 tuổi và lấy chồng - vật có giá trị đầu tiên mà em mua là một bộ lông chồn cho mẹ. Sau đó bà trở về Kilgore để khoe về đứa con gái trong đám bà già nhàn rỗi. Họ vẫn sống ở Kilgore, trong cái được coi là một mái nhà tranh giữa vườn hồng. Họ là những con người đáng mến, thật đấy.”
“Ước gì anh cũng có thể nói thế về gia đình anh,” Alex lẩm bẩm. “Vậy...?”
“Mọi việc đều đơn giản đến mức cổ lỗ. Em chưa bao giờ phàn nàn về cả Shelley lẫn Sid. Họ đã tiêu khá nhiều tiền và họ rất trung thành với em. Sid đã bảo vệ em khá tốt trong những hợp đồng - có lẽ em chỉ tạo ra số kẻ bám theo bằng một nửa những diễn viên loại B, và em chưa bao giờ phải cố định đường đi của em theo một hướng, chưa bao giờ bị mắc kẹt vào những trận chiến bẩn thỉu của xưởng phim. Nhưng em cũng không bao giờ ở đỉnh cao tài năng. Sid già nua ốm yếu mang trong mình bệnh tim tồi tệ để những thân chủ của anh ấy ngày càng đẹp hơn. Nó đã giết chết Sid ngay sau Pearl Harbor. Em không tìm cho mình một đại diện riêng khác. Em bám lấy MCA và để họ lo liệu mọi vấn đề”.
“Anh nhớ là đã xem nhiều phim của em trong chiến tranh”. Alex nói. “Khi phim ảnh cuối cùng cũng tới được nơi anh sống lúc đó. Nhìn lại, dường như với anh, em phải trình diễn khoảng một lần mỗi tháng. Phải có tới tám triệu gã đàn ông yêu em điên cuồng. Anh biết anh đã phải lòng em. Vậy là quân Nhật. Chúng thường ngồi trên những đồi cao ở những nơi như Peleliu và xem phim qua ống nhòm. Nếu chúng không thích diễn viên, chúng sẽ vãi vài loạt đạn và bắn tới tấp vào màn ảnh. Chúng không bao giờ bắn thủng màn ảnh của em.”
“Chúng ta đã tạo ra một đống đồng nát vừa trai vừa gái để điều động nhanh,” Barbara nói. “Em đoán là những gã nước ngoài tội nghiệp sẽ mang đi mọi thứ. Em đã phát chán vì điều ấy, năm 1944, và đã gia nhập đơn vị USO. Ở đó em chẳng phải làm điều gì đặc biệt cả. Chỉ hát một bài, lắc hông một chút, nói đùa một câu. Được nhìn một cô gái với bộ đồ thật oách là tất cả những gì mà những gã trai tội nghiệp đó muốn. Mặc dù cái đó phần nào làm chậm lại sự nghiệp phim ảnh đang tụt dốc của em. Sau chiến tranh một loạt sắc đẹp trẻ trung xuất hiện. Và em không còn đủ trẻ để cạnh tranh với những sức đẹp mới hoặc là một diễn xuất đủ tốt để làm điều gì đó giật gân trên phương diện nhân vật. Em làm việc tốt hơn trên sân khấu, nơi em có một chút vải nào đó trên người. Chắc chắn thỉnh thoảng em vẫn đóng phim nhưng em sẽ không bao giờ là Jean Harlow với những vai gợi tình tuyệt vời hay bên bỉ như Bette Davis trong diễn xuất.”
“Có thể còn phải bàn. Em đói chưa?”
“Sắp! Này, anh yêu, sao anh không chợp mắt đi một chút. Em sẽ về phòng thu dọn các thứ. Sau đó xuống đánh thức anh rồi chúng ta đi ăn. Được chứ?”
Alex vừa nói vừa ngáp. “Được. Tự nhiên anh thấy rất rất buồn ngủ. Được chợp mắt một chút sẽ chẳng có hại gì cho anh. Cứ yên tâm và đánh thức anh. Thật là một đêm, một ngày tuyệt diệu. Barbara”
Barbara mỉm cười nghe tiếng ngáy vang lên khe khẽ khi cô thu dọn các thứ và nhón chân đi vào buồng tắm. Mặc quần áo, cô ngồi vào bàn, kiếm một tờ giấy, lấy cái bút trong túi áo khoác của Alex, và nguệch ngoạc viết lời nhắn.