CHƯƠNG 25
Alex Barr đột ngột bước vào một cuộc sống mới lạ đối với anh như thể anh đang ở ẩn trong tu viện Timbetan - hay, anh nghĩ, đúng hơn, như thể anh được đưa tới Paris trong những năm hai mươi, khi mánh lới ưa thích của Fitzgerald được truyền tụng còn ở trong đầu ông, và Hemingway còn lúng túng vì tội để mình bị Morley Callaghan chỉ trích kịch liệt. Trong những ngày ấy không ai làm việc nhiều; uống rượu và tán gẫu về công việc chiếm phần lớn thời gian, và Alex có cảm giác bất kỳ phút nào Sylvia Beach cũng có thể gọi điện cho anh để nói rằng James Joyce không ở nhà với bất kỳ ai trừ Sylvia Beach.
Chiếc máy chữ, với Alex, luôn là một thứ thánh tích, nơi anh viếng thăm và cầu nguyện hằng ngày, nếu không Chúa trời sẽ giáng xuống sự trừng phạt khủng khiếp, và một thiên thần áo đen sẽ tới và cắt phăng của quí của Alex. Alex, ngay cả với dư vị Khó chịu hay cái lạnh khốn khổ, luôn có cảm giác tội lỗi to lớn trong những ngày anh không viết. Cho dù anh không đánh máy, thì anh lại đọc. Anh đọc tất cả mọi thứ trên báo từ Plato[14] tới Vogue[15] với mong muốn học được một cái gì đó, bất kể cái gì, có thể sẽ có ích cho một ngày nào đó.
Amelia đã từng nửa đùa nửa thật cằn nhằn Alex về chuyện anh ghi chép tỉ mỉ mọi thứ vào những cuốn sổ như một bà cô già, về việc anh cất giữ chúng trong những cái cặp vô dụng, và việc anh tha về hàng núi những cuốn sách chán ngấy mà anh chẳng bao giờ rờ đến. Cô cũng phàn nàn rằng anh chưa bao giờ thật sự cho phép mình đi dự một bữa tiệc hay thậm chí một chuyến đi ra nước ngoài; rằng anh không biết cách chơi, nhưng luôn đứng bên ngoài với vẻ chán chường như một khán giả, từ chối không nhập bọn.
“Anh không phải là người,” Amelia đã nói không chỉ một lần. “Anh là một cái máy chết tiệt. Anh không quan tâm đến việc người ta đang làm gì, tất cả những gì anh quan tâm là ý nghĩ của anh về việc tại sao người ta lại làm cái người ta đang làm. Vì Chúa, chẳng lẽ anh không thể chấp nhận một thực tế là một lúc nào đó người ta có thể bị táo bón, làm tình hoặc say xỉn mà không cần phân tích lý do?”
“Em yêu, anh đã bỏ phí một thời gian dài,” Alex luôn trả lời. “Tính cách của anh bị rối tung tất cả trên chiếc máy chữ đó. Chừng nào người ta còn làm ra những tờ giấy vàng và giấy than rẻ tiền thì anh còn là con người. Anh sẽ không - anh không thể để chiếc máy già nua cô đơn quá lâu. Nó nhớ anh, và anh nhớ nó.” Amelia sẽ lắc đầu.
“Không phải em lấy một người đàn ông. Mà em đã cưới một cỗ máy - một nửa là bút chì, nửa kia là máy chữ. Em có cổ phần trong một doanh nghiệp bột giấy thay vì một người chồng.”
“Em đã ký giao kèo với một nhà văn,” Alex nói. “Thuỷ thủ thì phải ra biển. Người bán hàng rong thì phải lang thang trên phố. Anh thì phải viết để sống, nếu anh không viết, anh sẽ không còn sống. Mà nếu anh không còn sống thì...”
“Em biết. Đừng có bao biện. Em trai anh sẽ không được học đại học. Bà mẹ già của em phải bán diêm dưới trời mưa tuyết. Ba em phải đi làm trở lại. Mẹ anh phải chấm dứt điều trị. Cha anh phải mua whisky. Em đã nghe tất cả chán ra rồi.”
Amelia bật khóc. Amelia trông không đẹp khi cô khóc. Một người đàn bà đang khóc, dù đẹp hay không, đều khiến Alex bực bội sâu sắc, và thay vì gợi nên sự thương cảm, nó lại làm dấy lên sự giận dữ.
“Chẳng có gì đáng phải khóc cả,” Alex cáu kỉnh nói. “Vì Chúa, tại sao đàn bà luôn khóc khi đuối lý?”
Amelia nín khóc ngay lập tức.
“Đó mới đúng là chồng tôi. Bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới sẽ ôm tôi hoặc chỉ cần nói: ”Vì Chúa, xin em hãy vì Chúa mà thôi khóc đi.“ Nhưng đó không phải là chồng tôi, một nhà văn. Anh ta sẽ nói, một cách lạnh lùng và tỉnh táo rằng, ”Tại sao đàn bà luôn khóc khi bị đuối lý?“. Em yêu anh, nhưng nhiều khi anh khiến em phát ốm. Mà hôm nay thì anh thực sự làm em phát ốm.”
“Cảm ơn,” Alex nói. “Thật vui khi biết là tôi có khả năng gây buồn nôn. Có lẽ tôi phải đóng chai nó và bán nó, rồi sau đó tôi sẽ không phải viết nữa, mà cô cũng sẽ không phát ốm, nhưng cô sẽ đói to nếu nó không bán được.”
“Thôi đoạn đối thoại ấy đi,” Amelia nói. “Hãy để dành nó cho cái máy chữ của anh. Anh biết gì không, con trai?”
“Cái gì?” Alex nói thờ ơ. “Con...”
“Đôi khi lúc chúng ta làm tình - em có cảm giác là anh không chỉ tính đếm những cái ve vuốt của anh, mà còn lập bảng kê cho mọi chuyển động mới về phần em. Điều đó thật sự khiến một cô gái sợ không dám cử động với sự nhiệt tình say đắm.”
“Em có một ngày rất tốt với một cô gái đang ốm đấy,” Alex nói “Có lẽ em phải là nhà văn trong gia đình. Anh nghĩ là em nên làm thêm cái gì đó cho bộ tóc của em. Em không có bộ mặt cho một cuộc hòa giải chó chết. Hẹn gặp em sau.”
“Ôi, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!” Amelia khóc to khi Alex nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Anh luôn cẩn thận để không làm cánh cửa sập mạnh.
[14] Plato: Nhà triết học cổ Hy Lạp.
[15] Vogue: Tạp chí chuyên về thời trang.