← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

Có lẽ Ben Lea là người bạn tốt nhất của Alex Barr, ngoại trừ Marc Mantell, người đại diện của anh. Anh có một cuộc hẹn ăn trưa khá muộn với Marc và Alex chỉ nghĩ đến đã thấy sợ. Anh sợ vì biết rõ điều mà Marc Mantell sẽ nói với anh, mà anh thì lại không muốn nghe, vì anh biết đó là sự thật. Vì thế Alex gọi điện cho Ben Lea, để củng cố lòng tin trước.

Lúc đó là buổi trưa và họ đang ngồi ở sân trong quán Marguery, mới qua ly rượu gin pha tonic đầu tiên. Ben Lea béo, mặt đầy tàn nhang và cặp mắt xanh vui vẻ. Ông có bộ tóc rễ tre màu hồng dựng đứng, húi cua một cách lố lăng. Ông đã từng là phó chủ tịch một hãng quảng cáo lớn, nhưng đã chuyển qua nghề viết - báo, tạp chí, phát thanh, và giờ đã thu xếp được một hợp đồng lâu dài, một tài khoản đắt giá, và khá nhiều cổ phần ở một trong những hãng thông tấn lớn nhất. Ông không bao giờ làm việc đều đặn, mà tùy hứng. Ông có một danh sách dài những bạn hữu cho bữa nhậu hàng ngày.

Ben Lea đã gần 60 tuổi, và tiến hành một cuộc chiến thân thiện với cái chai. Và ông cũng đã tham gia cuộc chiến tranh thân thiện và hạnh phúc - như một lính thủy đánh bộ đã quá tuổi. Ông đã cưới vợ năm lần, và bây giờ, ngay cả khi dấu tích của chiến tranh, hôn nhân và rượu ngày càng lộ rõ hơn, ông vẫn được khắp Manhattan coi là người tình đặc biệt.

Nhưng với đàn ông Ben Lea luôn kết hợp sự dí dỏm sắc sảo và tính khôn ngoan với lòng tốt không hề thay đổi. Bạn bè của ông thuộc đủ mọi thành phần. Ông chơi bóng chày với Toot Shor và George Jean Nathan; ông nói chuyện thơ (và viết một số bài) với Robert Frost; ông đi xem đấu bò và nói chuyện về bò tót với Rex Smith; còn với Alex Barr ông nói chuyện viết lách, đàn bà, bò tót, bóng chày, thơ và nhà hát. Lúc này thì ông đang nói chuyện đàn bà.

“Thành thật mà nói trông cậu như đang ở địa ngục ấy, Alex ạ”, ông bảo. “Cậu bị kiệt sức. Cậu bồn chồn kích động và không đứng được yên nữa. Đừng có nói với tôi về những vấn đề trong công việc. Tình yêu mới là vấn đề của cậu, cậu bé ạ. Cậu chưa được chuẩn bị để làm một tình nhân. Tốt hơn là cậu hãy về nhà với Amelia và tiếp tục sống theo nếp cũ.”

“Ai cũng bảo tôi hãy về với Amelia. Tôi không muốn về với Amelia. Trong đời tôi chưa từng bao giờ thấy hạnh phúc hơn. Tôi không kiệt sức. Tôi thấy hoàn toàn khỏe.”

Ben Lea ra hiệu cho người hầu bàn lấy thêm ly nữa. Ông thở dài. “Chúa ơi. Những Casanova nghiệp dư. Có lẽ đó là qui luật. Anh bạn ạ, cậu bắt đầu quá muộn để trở thành một người tình. Những người tình cơ bản là bẩm sinh, và phát triển từ sớm. Như tôi đây - tôi là một người tình đích thực và thuần khiết. Tình nhân là một công việc lúc nào cũng phải làm. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ mắc vào một công việc nào khác quá lâu.”

Alex mỉm cười. “Năm người vợ, mà ông vẫn là người tình?”

“Tôi đâu có nói dối cậu. Họ không bao giờ bỏ tôi. Tôi bỏ họ. Một người tình luôn bỏ đi, và anh ta chịu đựng sự bỏ rơi. Một người tình cũng luôn là kẻ đạo đức. Người tình không phải là loại đi săn đàn bà con gái. Anh ta nhắm cao, và thu được nhiều. Nhưng một người đàn ông đem lòng yêu diễn viên điện ảnh, nghệ sỹ ba lê và ca sỹ thì không thể mong chờ giữ được hôn nhân lâu. Cậu định cưới cái cô Barbara ấy để đặt mọi thứ dưới cặp mắt cậu phải không?”

Alex nhìn chằm chằm một cách vô ý thức vào đầu điếu thuốc lá.

“Tôi không biết, Ben. Rõ ràng là tôi không biết. Trước nay tôi chưa từng gặp phải chuyện như thế này - ông biết đấy, những khẩu súng sắp nổ, trần nhà sắp sụp còn sàn thì trôi đi cho đến khi chuông điện thoại reo và tất cả thói trẻ con. Nhưng tôi cảm thấy như tất cả đã kết thúc với tôi.”

“Như thế nào?”

“Vâng, với tôi như thể ngày nào chúng tôi cũng uống mười tám ly martini, rồi cãi cọ về cái gì đó, rồi làm lành, rồi chúng tôi lên giường và chưa kịp ngủ thì trời đã sáng, vì không thể lên ngay được cái giường có Barbara Bayne để ngủ. Khá rõ ràng, không phải đêm nào tôi cũng sống đúng với danh tiếng của mình. Những cái tôi viết ra hình như tôi viết khi Barbara có những điều không thể nói ra được. Tôi không nghĩ tôi thuộc típ người tình.”

“Cậu nói đúng. Cậu cần nghỉ ngơi. Cậu cần bị buồn chán trong hoạt động sáng tạo. Và cậu không giống tôi. Tôi thà chết còn hơn là phải ăn một bữa cơm gia đình. Cậu là con người của gia đình, bạn của tôi ạ, dù cậu có thích hay không.”

“Mọi người đều nói với tôi thế. Ông nói. Barbara nói. Trong nửa giờ tới Marc cũng sẽ nói thế. Để tốt cho tôi. Quỉ tha ma bắt nó đi, tôi phát ốm vì phải nghe những điều tốt cho tôi. Nhưng...”, Alex mỉm cười ngượng ngập, “tôi phải thừa nhận rằng cuộc sống ban đêm cuồng nhiệt ấy ăn mặc khá mỏng. Thượng đế ơi, ông có tin được rằng có buổi chiều tôi đã thấy mình ở cả Stork Club lẫn Morocco? Tôi đã trở thành khách sộp của đám hầu bàn. Thật kinh khủng.” Alex rùng mình.

Ben Lea cười phá lên một cách giả tạo

“Anh bạn khốn khổ của tôi. AlexBarr, một nhà văn trầm lặng. Một ẩn sĩ điềm đạm. Làm nô lệ cho tình yêu và bữa rượu đêm lúc ba giờ sáng ở P.J.Clarke. Làm sao mà cậu lại thế được. Rõ ràng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại làm thế. Đầu tiên đã xảy ra như thế nào?”

Alex lắc đầu.

“Thực sự tôi cũng không biết rõ. Tôi gặp Barbara rất tình cờ, trong một chuyến bay. Và một hôm, cách đây mấy tháng, tôi không thể ở nhà thêm được nữa. Tôi phải làm khoảng năm tài một lúc. Bản thảo được xuất bản. Tôi chết ngập trong đống bản in thử. Trời thì nóng. Tôi nhận được mấy lời từ chối. Cốt truyện thì bế tắc. Trời nóng. Amelia thì đang bắt đầu một trong những điệu cằn nhằn dai dẳng của cô ấy. Chúng tôi định đến ăn tối với Hazeltine. Tôi ra khỏi nhà trong tình trạng kích động thực sự, như thể đầu tôi bị bóp chặt và có quá nhiều người trong thang máy. Tôi đến Ritz. Rồi tôi gọi điện cho Barbara. Chúng tôi uống say khướt và đi đá vỏ lon, rồi tạt vào uống cà phê kiểu Ailen với một viên cảnh sát Do Thái. Chúng tôi ngã vào giường, và từ đó tôi không còn tự chủ được nữa.”

Ben Lea gãi gãi cái đầu húi cua màu hồng dựng lởm chởm. Ông tặc tặc lưỡi.

“Tôi không thể tin được. Cậu bé Barr trầm lặng của tôi. Đi đá vỏ lon? Hầu bàn, cho tôi một suất đúp rượu gin.”

Một lần nữa Alex lại mỉm cười hơi xấu hổ.

“Đột nhiên tôi thấy mình đang sống. Tôi đã làm nhiều điều mà tôi chưa bao giờ làm. Tôi đã gặp nhiều người mà ông biết nhưng tôi thì không. Diễn viên. Nhạc công. Những con người điên loạn. Những kẻ đứng đường ban đêm. Ca sĩ. Những kẻ cầm đầu. Những nhạc công piano da đen. Những kẻ nghiện ma tuý. Tất cả, thật vui nhộn. Bây giờ...” anh thở dài, “tôi nhớ những thói quen ngu ngốc cũ của mình. Và tôi đoán là tôi cũng nhớ Amelia.”

“Thế giờ cô ấy ở đâu? Ý tôi muốn hỏi là Amelia ấy?”

“Cô ấy sang châu Âu. Tây Ban Nha hay Ý gì đó. Tôi không có tin gì về cô ấy.”

“Hãy nghe lời khuyên của ta này, con trai. Hãy tìm xem Amelia đang ở đâu và đến với cô ấy một thời gian. Sau đó thì về nhà và quay trở lại công việc. Như những gì tôi thấy thì tôi thích tính cách cái cô Barbara ấy, nhưng cô ta mang điện áp quá lớn cho việc viết lách của anh. Anh sẽ trở thành một dấu cộng thêm vào những nhà văn lè nhè say xỉn, suốt ngày lê la trong quầy bar. Bọn họ đầy nhan nhản trong các quán rượu. Thôi đi, anh bạn ạ. Anh đã quá già để sống trụy lạc.”

“Nhưng tôi sai ở chỗ nào, Ben?” Giọng Alex có vẻ hờn dỗi. “Tôi là người bình thường. Tôi chỉ muốn được hạnh phúc. Nhưng tôi sẽ khổ sở nếu tôi ở nhà, với công việc, còn khi tôi bỏ mặc công việc và trình diễn những trò ngu ngốc ở khắp thành phố thì tôi lại có cảm giác mình bị xiềng xích bởi tự do như thể bị xiềng xích bởi nhà tù. Chúa ơi, Barbara còn là một người vợ hơn cả Amelia. Tôi luôn cảm thấy như có lỗi bất cứ khi nào tôi cần một đêm yên tĩnh để chợp mắt một lát hoặc để làm việc một chút. Tôi đã sai ở chỗ nào?”

“Con trai ơi, cậu là nhà văn, ” Ben Lea nói. “Không có một động vật nào trên đời giống như một nhà văn hạnh phúc. Một nhà văn chỉ thực sự hạnh phúc khi anh ta đau khổ - khi anh ta giam mình trong căn phòng với chiếc máy chữ và một tập giấy chưa viết được dòng nào. Rồi anh ta cằn nhằn, anh ta càu nhàu, và la hét về chuyện bị hành hạ, nhưng anh ta thật sự hạnh phúc. Anh ta là nhà văn. Các nhà văn không phải là những người đàn ông bình thường.”

“Có lẽ. Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi tôi ước ao kiếm được một nghề khác.”

“Vớ vẩn. Cậu sẽ đau khổ khi làm bất kỳ một nghề gì khác. Cậu có biết nhà văn là gì không? Anh ta là cái tệ hại nhất mà Chúa đã tạo ra. Anh ta luôn nói anh ta ghét việc viết lách, nhưng hãy nhìn xem: Khi anh ta ngồi xuống trước cái máy đó, anh ta là Siêu nhân trong bộ phim hay nhất của Nietzschean. Anh ta vừa là cha vừa là mẹ. Anh ta là Thượng đế vì anh ta đem lại sự sống. Anh ta là đấng tối cao, và số phận của anh ta nằm trong chiếc máy chữ.”

Alex gọi tính tiền.

“Tôi trả, ” anh nói. “Giờ thì tôi đi để nghe người quản lý nói lại với tôi cũng những điều ấy. Nhưng vì điều đó tôi sẽ mời ông ấy ăn trưa. Tôi mong là ông đúng, Ben. Tôi nghe nói đoàn múa thoát y đang trình diễn ở Montauk đấy. Ông có muốn cuối tuần này ta đi câu cá không?”

“Tôi sẽ theo anh tới địa ngục, anh bạn ạ. Tài khoản của tôi là tuỳ anh sử dụng. Nhưng tôi sẽ không đi câu với bất kỳ người đàn ông nào. Không, cảm ơn. Thay vì thế, hãy tới New Orlean và kiếm một cô nàng nào đó.”

Alex Barr rùng mình. Anh giơ tay lên.

“Xin mời, “ anh nói. “Không cần thế. Ơn Chúa vì loạt ngôi sao tuần tới. Một trận bóng chày ít ra sẽ làm đầu óc tôi thoát khỏi ái tình.”

“Hãy gọi cho tôi khi nào cậu làm việc ổn định trở lại, ” Ben Lea nói. “Đi thôi, tôi sẽ đi cùng cậu tới Rockefeller Plaza và cậu có thể thấy được hình ảnh phản chiếu lương tâm cậu dưới dạng ngài Mantell vĩ đại.”

“Tôi thà đi dặm đường cuối cùng lên ghế điện hơn, ” Alex nói. “Đi thôi, Guillotine, tôi phải đến đó.”