← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Amelia Macmillian kinh ngạc nhận thấy môi Alex Barr run run một cách đáng thương khi lần đầu tiên anh hôn cô. Trước đó chắc chắn Amelia đã được hôn, ai đó hoặc đâu đó, dưới cổng nhà, trên ghế sau, ngoài bãi biển, trong ký túc xá, và cô hầu như đã đánh mất sự trinh trắng cho một cầu thủ bóng rổ trong căn phòng tập không người ở trường College Park, Maryland. Nhưng trước đây cô chưa từng bao giờ được hôn bởi một thanh niên có cảm xúc rõ ràng là mong manh đến mức môi anh run rẩy khi anh hôn cô lần đầu tiên, làm mất đi vẻ kiêu ngạo giả dối vốn dĩ đặc trưng cho mối quan hệ đầu tiên của họ.

Nhưng Amelia Macmillian là một cô gái Washington, sinh ra và lớn lên ở đây, và gia đình cô luôn có hai chiếc ôtô không nhãn mác. Cha cô thường thanh toán nhanh chóng các hóa đơn của ông và thuộc về một số tầng lớp bí ẩn đem đến cho các thành viên trong gia đình họ kim cài áo có đính kim cương và những chiếc mũ lạ mốt trong ngày lễ. Mẹ cô được đặt vững vàng như cây cột trong nhà thờ; khi so sánh kiểu nhà thờ, mẹ của Amelia coi nhiệm vụ của bà với PTA[27] gần như là một loại kiến trúc Acsitrap. Nhưng những đôi môi run rẩy khi hôn là một điều lạ lùng với kinh nghiệm của Amelia với tư cách là thành viên của hội sinh viên Chi Omega, trường đại học George Washington. Đám con trai mà Amelia gặp gần đây ở Chi Omega thường bóp vào ngực cô trước khi ban cho một cái hôn phớt lịch sự vào miệng.

Washington có một con đường làm hư bọn con trai. Cấu trúc tế bào chính phủ là căn bệnh ung thư với đám nhân viên nữ xinh đẹp quê ở những thôn làng heo hút vùng Mississipi thời tiền sử và vùng Nam Dakota xa xôi. Họ sống cuộc đời cằn cỗi của đám phụ nữ cô đơn không chồng, một cuộc sống pha trộn giữa những bữa ăn trong quán, những căn phòng sống chung ba người ở những khu nhà ẩm mốc trên phố K và phố Mười sáu - những ngôi nhà xa xưa quý phái giờ đây sàn đã võng xuống và những bức tường chưa thăm dò được quây ván thành những lều săn dành cho những đứa con của chú Sam. Ở Washington, một người tị nạn đến từ Yemassee, Georgia, hay Butte, Montana đều dễ có khả năng mở khuy váy ra trước khi mở trái tim, mặc dù đó chỉ là sự chạy trốn khỏi cái thế giới tóc phi dê léo nhéo với những đôi tất ướt bất tận và những bộ quần áo lót ướt nhoèn trong nhà tắm có những cái chậu luôn phô ra lông mu của những kẻ vội đi tìm mồi. Không, Washington đảm bảo sẽ làm hư lớp thanh niên của nó - những gã ăn mặc bóng bẩy làm nhân viên chính phủ vào ban ngày để mua trả góp quần áo của công ty Hech Co., và chiếc xe hai chỗ hiệu Joe Cherner Ford, và tham dự những lớp học ở George Washington và Georgetown vào buổi tối để kiên trì tìm kiếm tấm bằng luật hoặc một chức vụ ngoại giao trong cơ quan nước ngoài. Phần lớn đám nam thanh niên sống trong sự ổn định tạm bợ, và luôn phải chia tỉ mỉ số tiền dành cho ăn và chơi của họ.

Do đó, vẻ tươi mát và nổi bật của Alex Barr đã gây ngạc nhiên cho Amelia Macmillian, đứa con duy nhất biết vâng lời của Walker và Besty Macmillian. Amelia được sinh ra trong ngôi nhà bằng đá vui vẻ ở Chevy Chase, ngôi nhà nửa gỗ kiểu Anh với những bức tường đầy cây dây leo Virginia mầu xanh sẫm và một phòng chơi cho trẻ con được thiết kế tốt trước thời kỳ phòng chơi cho trẻ con trở nên phổ biến. Walker Macmillian có quyền lực thực sự, với một hãng bảo hiểm đỡ đần ông, và đã đạt được địa vị cao của tư tưởng Babít[28] ở cái thành phố lớn duy nhất trên thế giới không bị mòn mỏi trầm trọng bởi sự buồn chán. Walker Macmillian là người đàn ông to lớn, cường tráng hồng hào, với chất giọng nam trung oang oang, nó lại được những bữa ăn trưa bàn công việc rèn luyện thành chất giọng opera chào mừng bất tận. Ông không chơi gôn, nhưng lại có tên trong ba câu lạc bộ gôn của thành phố vì những mối quan hệ mà họ tạo ra với ông trong công việc. Ông không đi lễ nhà thờ, nhưng Betsy Macmillian là giọng nữ cao chính của dàn đồng ca của nhà thờ và là thành viên không thể thiếu của buổi lễ tối và, theo kiểu ít bất nhẫn hơn, là cái giàn giáo kiên nhẫn cho mối quan hệ ngoại giao của ông chồng với các đối tác. Besty Macmillian là một Elizabeth không bao giờ bị gọi là Betty hay Liza hay Liz hay Bath. Bà gắn chặt với cái tên Besty từ cái ngày lần đầu tiên bà thủ thỉ với cha bà. Ánh mắt tươi sáng, làn da sạch sẽ, giọng nói trong trẻo, với bộ óc luôn đơn giản hóa mọi suy nghĩ rắc rối có thể làm phức tạp hình ảnh về gia đình, tôn giáo, giới tính và xã hội của bà. Nếu bà được sinh ra trong thời của mẹ bà, chắc chắn bà đã mang thai những đứa con dưới chiếc váy ngủ và gọi chồng là “ngài”, cho dù trong sự vui thích không được chấp nhận mà bà sẽ che giấu cẩn thận như một sự “không vui”, ở tuổi ngoài bốn mươi, mẹ Amelia vẫn thầm gọi cái chu kỳ theo mặt trăng của bà là tình trạng sức khỏe “không được tốt”.

Nhưng cha mẹ Amelia là một đôi hợp nhau, một đôi bao bọc tốt, ăn mặc tốt, cư xử tốt, với những cặp má hồng và sự tương đồng dễ chịu về mặt hôn nhân. Họ được sinh ra để là một đôi; người ta không thể hình dung được là họ lại không lấy nhau; và mọi người luôn nhìn họ như thể họ dùng chung phòng tắm. Chưa từng có ai gọi sau lưng họ là “Walker”, hay “Betsy”. Người ta gọi họ là “nhà Macmillian”, sử dụng ý nghĩa số nhiều để diễn tả dạng số ít. Tất nhiên họ yêu quí Amelia, cô luôn là cô gái nhỏ ngoan ngoãn, và giờ đây là cô gái lớn ngoan ngoãn - một cô gái lớn ngoan không bao giờ đi chơi quá khuya, và bạn bè là những chàng trai bảnh bao nhẵn nhụi với vết vòi hoa sen còn rõ trên mái tóc chải bóng mướt và khuôn mặt lịch sự chẳng có chút dấu vết nào của cả bộ râu lẫn trí tuệ.

Đám bạn trai này khi đến chơi nhà thường không được Walker Macmillian mời uống rượu, nhưng là người được giáo dục tốt họ luôn làm chính họ và Walker Macmillian phát ngán bằng cuộc nói chuyện xã giao lịch sự thường kéo dài độ nửa giờ để tỏ ra rằng họ không định liều lĩnh thọc tay vào trong áo lót của Amelia. Để đáp lại thái độ hòa nhã này, Amelia được phép âu yếm trên ô tô đúng nửa tiếng sau khi hết phim hoặc kết thúc buổi khiêu vũ - cho phép âu yếm, đó là, nếu xe của chàng trai được đỗ thẳng phía trước ngôi nhà, trong một khoảng cách dễ dàng nghe thấy từ căn phòng ngủ tối đèn của gia đình. Chính trong một chiếc xe đỗ như vậy lần đầu tiên Amelia đã để một chàng trai sờ soạng mình một cách sàm sỡ, và để cô ve vuốt lại anh ta như vậy. Cả hai đã hết hồn hết vía trước cái hậu quả đã làm vấy lên chiếc váy vải tuyn của cô một vết mà cô đã vào bếp lấy cà phê đổ lên để ngụy trang và cũng là để giải thích cho việc rửa ráy ồn ào của cô trong nhà tắm. Cậu con trai không kìm giữ nổi đã làm bẩn chiếc váy của cô không gọi lại cho cô nữa, có lẽ là xấu hổ vì đã không kiềm chế được, mặc dù nhiều khả năng hơn là do mối nghi ngờ cũ kĩ rằng nếu Amelia thực sự thạo dùng đôi bàn tay đến thế, thì hẳn là cô đã rất sành sỏi trước đó, và do đó không phải là người thích hợp cho hôn nhân.

Mọi người đều nói Amelia là bản sao của mẹ cô - cùng một làn da mịn màng màu nâu sáng, cùng mớ tóc nâu ánh vàng, cùng làn môi đầy đặn tươi thắm, chiếc mũi ngắn chun lại một cách đáng yêu, bộ ngực rắn chắc và đôi hông nảy nở với cặp chân dài đầy đặn. Cô là một cô gái cao lớn, và mẹ cô là một người đàn bà cao lớn, nhưng lớp mỡ chưa bao giờ làm hỏng những đường cong của bà, và việc sinh nở không làm xệ bộ ngực rắn chắc. Mẹ Amelia là người điềm tĩnh; nên Amelia cũng điềm tĩnh như vậy. Mẹ Amelia là người giỏi đối phó; Amelia cũng là người đối phó giỏi, bằng chứng là phản ứng nhanh chóng cố ý làm đổ cà phê.

Amelia là sự thông thái của bà mẹ; cô đạt điểm A ở tất cả các lớp, và được BestyMacmillian rèn giũa nghiêm khắc về phong cách tao nhã, lịch sự của gia đình. Amelia có thể đóng vai một cô gái vui tươi và khâu vá khéo; cô có thể nướng bánh anh đào, và cái giường thì như một góc bệnh viện. Căn phòng trinh bạch của cô là điều kỳ diệu của sự ngăn nắp hằng ngày; thân thể cô sáng lấp lánh nhờ sự sạch sẽ của Lifebuoy; hàm răng cô trắng bóng đến mức ngạc nhiên nhờ Ipana và hai lần đi khám nha sĩ mỗi năm; kinh nguyệt của cô chính xác như chiếc đồng hồ Patel - món quà tặng nhân dịp tốt nghiệp trung học mà cô đang đeo - ngoại trừ việc trái với Betsy Macmillian coi sự thấy tháng của bà là tình trạng “khó ở“, thì cô con gái bà có thể nói thẳng rằng cô không thể đi bơi vì cô ”off the roof”. Tóc của Amelia được chải hàng đêm bằng chín mươi chín cái vuốt mạnh và móng cả chân lẫn tay cô được đánh bóng tới mức lấp lánh. Những đôi tất của cô có móc giữ chặt và giày của cô không bị vẹt gót; đồ lót của cô không chê vào đâu được ngay cả trong trường hợp ngẫu nhiên, còn quần áo mặc ngoài của cô thì là hoàn hảo. Ở thời điểm gặp Alex, Amelia là cô gái đã được chuẩn bị còn hơn cả mức sẵn sàng để rời khỏi mẹ.

Đã ít nhiều được cai sữa bằng những chiếc áo khoác vải tuýt và những mái tóc rẽ ngôi bóng mượt, đã được ăn dặm bằng những gã nhân viên FBI trẻ tuổi, đã được sờ soạng bởi những trợ lý thượng nghị sĩ - đã ở trong những căn hộ đi mượn của người khác vào chiều chủ nhật trời mưa - Amelia kinh ngạc sâu sắc trước chàng trai Alex Barr. Alex Barr không ôtô, không tóc húi cua, không gia đình, không bạn bè chiều chủ nhật với những căn hộ, và một tương lai rất mỏng manh với một nghề nghiệp bất ổn nhất.

Alex Barr tự nhận một cách tội nghiệp là nhà báo, nhưng Amelia biết rằng sự khác nhau giữa một nhà báo thực sự và cái công việc mà Alex Barr đang làm là cả một đại dương bao la. Song cô không hề có ý định nhắc Alex Barr rằng anh chỉ là loong toong trong một tờ báo mà chưa có tờ báo nào đề bạt một loong toong lên làm nhân viên thực sự, cho dù chỉ để lấy tin một vụ xử án không đáng chú ý hoặc một bộ phim hạng hai. Alex Barr là một nhân viên văn phòng có bằng đại học. Anh khuấy hồ, chạy việc vặt, lấy cà phê và giúp phóng viên nhiếp ảnh mang các thiết bị chiếu sáng khi chụp các trận đấu bóng đá buổi tối. Anh lê bước cho tới tờ mờ sáng từ tòa báo của anh tới các báo buổi sáng khác, thu thập những ấn phẩm để tổng biên tập xem xét kỹ và viết lại sau đó. Trước khi làm loong toong, Alex đã làm chức vụ thấp nhất trong số các chức danh của một tờ báo - anh là người thường trực.

Anh làm việc ở ghi sê dưới tầng trệt, nhận những thông báo chết người và những quảng cáo đã được phân loại gửi qua điện thoại và qua giấy; anh lôi những makét quảng cáo trên đôi chân mỏi nhừ tới phòng lưu trữ và là người pha cà phê cho cả tòa nhà; anh bán báo qua cửa ghi sê và vào thời đại này của kỷ nguyên anh, lĩnh lương mười bốn đôla để làm việc mười hai giờ mỗi ngày và bảy ngày mỗi tuần. Alex Barr đã chấp nhận việc giảm mất hai đôla cho lời thề sẽ học nghề để có một cuộc sống đầy đủ và giàu có hơn của một người bán hàng quảng cáo. Anh đã ký hợp đồng nhận mười hai đôla để được đến gần hơn với những nhà tư tưởng văn chương sâu sắc luôn say sưa tuý lúy mà chức vụ loong toong sẽ đem lại cho anh.

Thật ra Alex Barr còn hơi nghi ngờ rằng một ngày nào đó anh sẽ leo lên được bức tường công trạng và đạt tới đích hai mươi lăm đôla mỗi tuần. Lúc này anh không hướng tầm mắt lên cao hơn; giấc mơ của anh về âm mưu ám sát Tổng thống đã mờ đi rõ rệt, và anh cũng không còn mơ tưởng tới giải thưởng Pulitzer hay Nobel nữa. Anh muốn trở thành một Nhân Viên, cho dù nó có bao gồm cả việc phải đi lấy tin về hoạt động của Hiệp hội Công dân ở Seat Pleasant, Maryland.

Trong khi chờ đợi anh phải chịu áp lực rất lớn của việc tắm giặt, ăn uống, nhà ở và sống. Anh khổ sở bởi lũ giun ký sinh không thể tẩy được, bởi sự đói sách và đám địch thủ của Somerset Maugham đã làm anh mất một năm không có bữa trưa. Hiện trạng kinh tế quả thực là xác xơ. Việc đi xe điện cần một đôla một phần tư mỗi tuần. Một nửa phần của anh trong căn phòng có đồ đạc làm anh tốn ba đôla rưỡi mỗi tuần. Ngoài khoản thu nhập đã bị hạ chóng mặt từ mười bốn đôla xuống còn mười hai đôla mỗi tuần, cơ hội để duy trì đàn ngựa đua hoặc dàn đồng ca các cô gái là một cái gì đó còn ít hơn cả con số không. Đôi khi, vì một lý do nào đó, bằng cách nhịn bữa sáng cũng như bữa trưa, anh góp nhặt được đủ tiền để mua một cuốn từ điển cũ của Hiệp hội Webster và tấm thẻ thư viện giảm giá. Một nửa galông rượu nho cần năm mươi xu, và vì thế Alex Barr dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của anh để đi kiếm nho California héo và ăn cơm với những cuốn sách thuê. Anh tự kiểm soát mình bằng cánh tay sắt; khi anh không biết từ nguyên của một từ, anh lấy từ điển và học thuộc dạng thu gọn của nó. Trong những ngày đẹp trời anh đến vườn bách thú.

Alex Barr, giờ đây hai mươi hai tuổi, đang phải chống đỡ với thời kỳ tan vỡ ảo mộng. Anh nhìn những người quanh mình trong tòa soạn và thấy toàn những kẻ làm thuê - những kẻ làm thuê say xỉn, những kẻ làm thuê tỉnh táo, những kẻ làm thuê trẻ và những kẻ làm thuê già. Trong lúc đi đến phòng sắp chữ anh đọc kỹ càng những bản thảo họ viết; những bản thảo trên giấy vàng thô ráp trông chẳng hơn gì khi nhìn chúng vào ngày mai trên tờ báo thực sự sau khi thợ sắp chữ và thợ đúc khuôn in đã thổi cho nó sự bất tử vào đúng một ngày. Alex Barr ngứa ngáy. Alex Barr bứt rứt. Anh ngứa ngáy và cháy bỏng mong muốn được tiếp cận với một chủ đề thời sự, một chiếc máy chữ riêng và một chức vụ chuyên nghiệp cho phép anh cất cao đầu khỏi chiếc máy và tiếng gọi “Này cậu chàng!” mà không phải nhăn mặt khi anh nghe thấy từ đó.

Ban đêm, khi đôi mắt đã cay xè vì đọc, đôi khi anh nhớ lại lời khuyên cuối cùng của Skipper Henry dành cho anh. Giờ đây, anh không tin là Skipper Henry biết được điều mà ông đã nói về những tờ báo ở thành phố lớn. Cho tới lúc này, như Alex có thể thấy, ban lãnh đạo của hai tờ báo lớn rõ ràng chẳng mảy may quan tâm đến việc đề bạt người thường trực đầy nhiệt tình của họ lên chức vụ tập sự.

Hằng tuần Alex vẫn thực hiện nhiệm vụ lượn quanh các tờ báo khác, mà ở Washington thì có rất nhiều báo. Phần lớn các tổng biên tập đều quá bận để gặp anh. Một lần, một gã Thụy Điển cáu kỉnh không rõ có phải do rượu, đã đuổi Alex ra khỏi tờ báo buổi sáng khoa trương nhất thành phố. Anh đã thử mục thể thao; một lĩnh vực gần gũi với góc thời sự. Anh thử viết kịch, anh thử viết mục tin địa phương, anh thử viết truyện, anh thử viết tất cả mọi thứ trừ trang phụ nữ. Và luôn luôn, luôn luôn - trừ với gã Thuỵ điển say khướt - anh nhận được những cái lắc đầu tử tế nhưng kiên quyết. Không. Xin anh hãy đến vào tuần sau. Nhưng lúc này thì... lắc đầu. Không có việc gì để làm cả.

Giữa thời kỳ thất vọng chán chường đó Alex gặp Amelia. Anh gặp Amelia qua người bạn cùng sống cùng nhà đã tới Washington từ miền cao nguyên Carolina Hills, và đang làm việc cho chính phủ để nhận một khoản lương tuyệt diệu là sáu trăm hai mươi đôla một năm; hay là gần ba lăm đôla mỗi tuần, có một chiếc áo khoác có đai lưng và chiếc xe hơi hiệu Ford màu xám còn nợ tiền với một ghế ngồi đằng sau. Người bạn vung tiền của anh ta, như một kẻ bảo hoàng trong thời kỳ kinh tế, cho phụ nữ. Jimmy James đang học luật ở trường buổi tối, vì mối quan tâm quá mức tới một cô gái đã làm anh ta phải ra khỏi trường luật ở Carolina, để đến với sự tức giận của một người cha cổ hủ và cũng là một quan tòa nghiêm khắc.

Lương tâm đã phát huy tác dụng tốt trong đầu óc của một luật sư lang bạt. Trong một thời gian rất ngắn anh chàng đã chấp nhận nghề công chức của mình, và đã kiếm đủ các chứng chỉ của trường buổi tối để được trở về với mảnh đất của người cha, nếu không phải trong niềm hân hoan chiến thắng, thì ít nhất cũng với sự đường hoàng đủ để có được sự xem xét tốt nhất ở trường đại học đã đuổi anh. Anh ta đã thông báo quyết định của mình cho người bạn cùng nhà, Alex Barr, với một vẻ đau khổ, và giải thích rằng việc học tập trung đã lại hấp dẫn anh ta, và rằng anh ta đang hướng ngôi nhà trên đồi về một vụ mùa sai lầm.

“Cậu chưa gặp Amelia, phải không?” Jimmy James hỏi người bạn nghèo Alex Barr khi nhét đống quần áo của mình vào chiếc túi đi đường.

“Ai cơ?” Alex Barr đang nằm đọc trên chiếc giường đơn ọp ẹp chiếm gần một nửa căn phòng hẹp. Anh lơ đãng nhìn lên, lấy ngón tay cái đánh dấu chỗ đang đọc. Cuốn từ điển mở tung trên chiếc ghế cạnh giường, và Alex Barr đã ghi đoạn mô tả nổi như một từ trái nghĩa với chìm. “Gặp ai cơ?”

Jimmy James thương hại lắc cái đầu tóc vàng trẻ trung, đẹp đẽ của một luật sư tương lai.

“Amelia. Tiểu thư Mac Macmillian. Cậu biết không, ít ra một người trong chúng ta thỉnh thoảng buổi tối nên ra khỏi nhà để đến với cái thế giới rộng lớn trải dài từ đại lộ Mười sáu đến phố U.”

“Chắc chắn rồi.” Alex gấp quyển sách lại, và đặt nó lên cuốn từ điển đang mở. “Đó là cái cô gái tóc vàng nhưng không ngây thơ mà cậu đã mang vết son môi. Tớ đã trông thấy cô ta đợi trong ô tô ở cửa khi cậu leo lên với một gói bao cao su.”

Jimmy James lắc đầu, chậm rãi quay từ sau ra trước như một con sư tử bị mắng. Anh ta bước lại chỗ cái chai Bốn Bông Hồng đặt trên cái bàn bằng gỗ thông sấu và tu một ngụm.

“Cậu không thể sửa được, ông bạn ạ, thâm căn cố đế rồi. Amelia sẽ giết cậu vì sự mô tả như vậy, và dù sao đi nữa, tớ cũng không leo lên dây với bất kỳ cái gì bằng cao su. Amelia không phải là loại con gái đó. Cô ấy là người để lấy làm vợ.”

“Tất cả bọn họ đều đĩ thõa, ” Alex Barr nói. “Sớm hoặc muộn, tốt hơn hay xấu hơn, tất cả bọn họ đều đĩ thõa.”

“Không đúng đâu, ông bạn cùng phòng cũ của tôi ơi, ” Jimmy James nói. “Một số ả thì thế, nhà văn ạ. Một số thi không. Và đây là một trong số những cô gái không thế. Nhưng quỷ tha ma bắt đi; tất cả những gì tớ biết về cô ấy thì đúng là một tiểu thư. Một ngày nào đó tớ có thể trở lại đây và cưới cô ấy khi tớ vượt qua được rào cản và cụ khốt già đang rèn tớ vào nền nếp của cụ. Tớ chỉ có ý định để cậu làm ý trung nhân tạm thời.”

Alex Barr ngáp dài. “Người Mêhicô có câu nói rất hay, ” anh nói. “Tớ đã đọc nó trong quyển sách tiếng Tây Ban Nha.”

“Thế người Mêhicô nói gì?”

“No me ayudes, por favor.”

“Nghĩa là gì, hả nhà thông thái?”

“Nghĩa là Đừng để tôi làm ý trung nhân. Tôi đã có đủ rắc rối rồi”. Alex lại cầm quyển sách lên. “Sao cậu không đóng gói nốt đi. Cậu làm tớ phát cáu.”

Jimmy James ngồi phịch xuống giường và giật quyển sách khỏi tay Alex.

“Cuộc sống đang trôi qua cậu đấy, chàng trai ạ, ” anh ta nói. “Cậu đang phí hoài và ở dưới cung trăng. Giờ thì hãy nghe ông bác James James của cậu đây. Tớ nhiều tuổi hơn cậu. Cậu đang mất trí vì mấy tờ báo ngu ngốc đó. Cậu sắp vượt qua được khó khăn. Gấp sách lại” - Alex đã giơ tay lên. “Gấp sách lại. Tớ biết cậu không có tiền. Nhưng đấy không phải là lý do để cậu sống như đi tu thế này. Và Amelia là câu trả lời cho những vấn đề của cậu.”

“Tớ chẳng có cơ hội trở thành nhân viên chính thức và việc tăng lương sẽ không giải quyết được gì, ” Alex Barr nói. “Tớ mệt mỏi vì phải làm cu li và chờ đợi một biến cố lớn. Mời anh quay lại vào tuần sau. Mẹ kiếp. Với khoản lương của tớ mà cậu còn muốn một tiểu thư đến với tớ hay sao?”

Giọng Jimmy James đầy vẻ kiên nhẫn

“Tớ chỉ cố nói với cậu, đồ cứng đầu ạ, ” anh ta nói. “Tớ chỉ cố nói với cậu rằng đó là một cô gái tốt cho cậu. Gia đình cô ấy khá giàu. Tủ lạnh đầy bia và những món ăn nguội ngon lành. Họ cũng cho cô ấy đi chiếc xe Mercury của mẹ. Họ có phòng trẻ, máy quay đĩa và radio. Họ là những người rất tốt. Họ là hội viên của nhiều câu lạc bộ của thành phố. Và Amelia là một cô gái đẹp. Nếu sẽ giúp gì được anh, thậm chí cô ấy sẽ đọc cho vui. Cô ấy luôn trích dẫn Dorothy Parker.”

“Đủ dây trói?” hay “Phát súng lúc hoàng hôn?”

“Hả?”

“Không có gì, ” Alex nói. “Hãy quay lại với tác giả cổ điển M'Naghten về sự quấy rối chết người. Tớ chỉ biết một người mặc nhầm áo. Xin lỗi. Tớ đã kể câu chuyện đùa mà cậu còn xa mới có thể hiểu được.”

Jimmy James lại lắc đầu.

“Tớ thực sự không hiểu cậu. Tớ không biết có chuyện gì xảy ra với cậu. Nhưng tớ sẽ cược với cậu một điều. Đó chắc chắn không phải là chuyện bình thường.”

“Đó là món quà tặng rất xinh đẹp, cho người bạn cùng phòng gần như là cũ, ” Alex nói. “Giờ thì hãy tống khứ cái chủ đề Amelia ấy đi, ngài luật sư ạ. Đúng ra thì cậu muốn gì?”

Jimmy James thở dài với vẻ rõ ràng là tức tối.

“Này cậu em ơi, ” anh ta nói. “Chẳng có gì cả. Quên nó đi. Tớ chỉ định giới thiệu cậu với một cô gái xinh xinh có cái tủ lạnh chật ních, một cơ ngơi lớn, những căn phòng rộng ở tầng dưới và hành lang. Đừng để ý nữa. Tớ sẽ để lại cô ấy cho một ai đó khác.”

Alex Barr ngồi dậy và vắt chân qua một bên.

“Cậu sẽ thành luật sư tồi nếu cậu không đủ nhạy cảm để nhận ra rằng một người như tớ sẽ không nhận sự ban ơn của bất kỳ ai - sẽ không muốn bất cứ ý trung nhân nào làm việc gì cho anh ta, và sẽ không, xin nhắc lại là không nhận lòng tốt của bất kỳ ai chừng nào anh ta chưa thể đền đáp lại gấp đôi. Cậu đã có một khoản trợ cấp ở trường đại học. Cái đó tạo ra sự khác nhau trong quan điểm cá nhân.”

“Đừng có ngớ ngẩn thế, chàng trai.” Jimmy James nói. “Cậu đâu có nghèo đến mức không thể nhận món quà vặt của một cô gái.”

Alex mỉm cười, hơi có vẻ xấu hổ.

Jimmy James vỗ vào lưng Alex Barr, rồi vuốt lại mái tóc anh, kéo cho nó rủ xuống mặt.

“Nhìn xem, đồ ngốc. Có lẽ cậu sẽ không còn có người bạn nào tốt hơn tớ đâu.” Anh ta lại vuốt qua loa mớ tóc phía sau. “Cậu đang trong thời kỳ khó khăn, Alex. Cậu đã đúng về việc tớ có khoản trợ cấp ở trường đại học. Nhưng dù giàu có hay không, cậu bé, tớ có một lời cần nói với cậu. Cậu không chua xót về sự buồn tẻ của nó trong khi cậu đang còn trẻ thế này hay sao. Một ngày nào đó cậu sẽ thấm thía điều này; một ngày nào đó cậu sẽ đập tung nó. Và ngày đó cậu sẽ nhìn ông bạn già James và tự hỏi làm sao cậu có thể chịu đựng được anh ta như một người bạn cùng phòng trong thuở hàn vi ở Washington. D.C. Chỉ xin đừng trở nên khó chịu với tớ. Được chứ?”

“Tớ nhận sự khiển trách này, ” Alex Barr nói. “Cứ để chúng ta đi gặp con búp bê xinh đẹp của cậu. Với điều kiện là chúng ta sẽ nói rõ sự bần hàn của tớ. Tớ không phải loại người mà ông già nhà tớ gọi là kẻ đào mỏ. Được chứ?”

“Đây là cậu bạn thân của anh, ” Jimmy James nói với Amelia vào buổi tối hôm đó khi họ dừng lại để đón Alex Barr. “Cậu ấy là thiên tài của nhóm. Không cần thử, nhưng được đề bạt rất nhanh. Cậu ấy đeo cà vạt của anh. Lúc này cậu ấy có hơi ít quần áo, nhưng có rất nhiều can đảm. Hãy quan tâm đến cậu ấy, Mele. Cậu ấy ít khi tức giận, cực kỳ nghèo, cực kỳ tự trọng, và thường là cực kỳ đói. Đói thực phẩm. Và đói những lời cổ vũ động viên”.

Amelia Macmillian nhìn Alex Barr và mỉm cười, chiếc mũi ngắn chun chun, cặp mắt cô nheo lại vui vẻ.

“Đó sẽ là niềm vui hiếm có, ” cô nói. “Một niềm vui thực sự.”

“Được rồi, ” Jimmy James đáp. “Giờ chúng ta hãy lên đường và lấp đầy buổi tối cuối cùng của tôi trước khi tôi trở về mỏ muối. May thay tôi có một ít tiền trong túi.”

“Không may là tôi lại không có, ” Alex Barr nói. “Đó là tình trạng mà cô sẽ quen, Amelia ạ. Với tôi đây là căn bệnh mãn tính.”

“Ngậm miệng lại đi, ” Jimmy James nói. “Tớ mệt mỏi vì sự nghèo khổ cao quý của cậu rồi, và tớ đoán là nó sẽ sớm chấm dứt. Nhưng giờ thì vì Chúa hãy để nó sang một bên.”

Alex Barr không thích đồ uống ở Hamilton. Anh không thích món antipasti của Papa Livera, món nấm phết bơ của Papa Livera, món mì ống của Papa Livera, món bít tết, salát giấm, bánh rưới rượu rum, rượu vang đỏ chua loét và cà phê nhạt phèo của Papa Livera. Anh ngắm Amelia Macmillian, và thấy bản chất bên dưới phong cách. Anh thấy một cô gái chưa bao giờ biết nỗi nhục gia đình; một cô gái chưa bao giờ phải nài nỉ trưởng phòng tài vụ về một khoản tiền vay; anh thấy một cô gái có gia đình được tự động ghi tên vào câu lạc bộ của thành phố với những khoản lệ phí không nhỏ. Anh thấy một cô gái có thể trả tiền cho chiếc áo váy của hiệu Garfunckel hoặc Woodward và Lothrop; một cô gái chưa bao giờ thiếu tiền đi taxi“.”

“Nếu tôi có thể ăn trộm được một ít vé xe điện ở chỗ chuyên mục tài chính thì tôi sẽ đến thăm cô sau khi vị luật sư này quay lại với đống sách vở của anh ta, ” Alex Barr nói. “Cô sống cách Chevy Chase bao xa?”

“Cách một cái vé xe điện ăn trộm được nếu anh không phiền khi phải đi bộ thêm vài khối nhà, ” Amelia nói. “Và nếu anh không muốn bắt đầu cuộc sống tội phạm, thì em sẽ cho anh vay tiền vé và anh có thể trả lại cho em khi anh đã giàu có và nổi tiếng. Tuần tối là lễ Tạ ơn. Liệu em có thể hy vọng anh sẽ đến ăn tối - thực ra nó là bữa trưa, nhưng đó là bữa chính. Mẹ em làm món gà tây rất tuyệt, và ba em thậm chí có thể mời chúng ta một ly để mừng ngày lễ.”

“Anh sẽ rất vui lòng nhận lời mời nếu như anh không phải làm việc, “ Alex Barr nói. ”Nhưng em biết đấy. Tin tức không chờ đợi ai bao giờ.”

“Tất nhiên là em hiểu, ” Amelia nói. “Tin tức sốt dẻo.”

“Đúng đấy, “ Alex Barr đáp. “Đôi khi họ cần tất cả mọi người hỗ trợ.” Rồi anh khổ sở tự hỏi liệu cô gái rực rỡ giàu có khỏe mạnh này có biết rằng thực chất công việc của anh bao gồm khuấy hồ, chạy việc vặt và ngồi đợi trong chuồng cho đến khi một nhân viên quèn nào đó cất giọng trơ tráo “Này cậu chàng!” để truyền đạt ý kiến rằng ”biên tập viên phụ trách trang thơ muốn có một cái bánh cho con chó nòi của hắn.

Amelia chăm chú nhìn Alex Barr. Cô thấy một chàng trai trẻ phờ phạc hốc hác với mái tóc được cắt rất tồi, mặc chiếc áo tơranhcốt đã ố bẩn mặc dù anh dám đương đầu với cả thế giới để đòi quyền được mặc nó. Cô thấy chiếc áo sơmi đã mòn xơ và chiếc cà vạt mượn của người khác, thấy cái miệng gợi cảm và bộ móng tay bị cắn nham nhở. Cô nhìn, cô nghĩ, một chàng trai đang sắp nổi giận, và tự hỏi một cách vu vơ rằng điều gì góp phần gây ra cơn giận dữ đó.

[27] PTA: Hội phụ huynh-giáo viên ở các trường trung học Mỹ.

[28] Babít: Nhân vật tiểu thuyết, trung thành với tư tưởng, lý tưởng tiểu tư sản, tự mãn với cuộc sống khá giả của mình.