← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41

Cái đầu tiên thực sự đáng kể mà Alex Barr làm bằng khoản lương của anh - nhảy vọt từ mười hai đôla một tuần lên mười lăm đôla sau một đêm làm tạp vụ ở The Neius và sau đó tăng thêm mười đôla nữa lên tới hai mươi lăm đô - là mua một chiếc ôtô.

Đó là một cái xe Ford hai chỗ đã cũ, có ghế phụ, được mô tả là “sạch sẽ, mua lại”, sơn mới, số nhẹ và phanh ăn. Chiếc xe làm Alex mất ba mươi đôla trả góp mỗi tháng trong đúng mười tám tháng. Gánh nặng chi tiêu không còn bức bách nữa. Được che chở bởi cái mác phóng viên, Alex đã nhanh chóng kiếm được chân viết quảng cáo cho một khách sạn nhỏ và một câu lạc bộ ban đêm, nâng mức lương trung bình của anh lên tới con số hào phóng là năm mươi đôla một tuần. Từ mười hai lên năm mươi là bước nhảy chóng mặt. Đột nhiên thẻ tín dụng mua quần áo của anh được cửa hàng Kaufman và Hecht chấp nhận. Đột nhiên có đến hơn một đôi giày trong chiếc tủ ở căn hộ nhỏ hai phòng có sẵn đồ đạc mà anh đã thuê, để chiếm giữ một cách vẻ vang cho riêng mình. Đột nhiên trên người anh có cái sức nặng dễ chịu của vải len mới đắt tiền, trên da anh có cái mềm mại của vải pôpơlin mới. Anh giữ lại cái áo tơranhcốt sờn cũ, như một biểu trưng nghề nghiệp, nhưng cân xứng nó với cái khăn lông ôm lấy mớ tóc bất trị trong chiếc mũ của John Barry. Cà vạt của anh mới mua; và trong túi anh có tiền.

Đinh thúc kêu lách cách, áo giáp sáng ngời, gươm đao xủng xoảng, giáo mác sẵn sàng, Alex Barr lên ngựa. Anh phóng trên đường phố như một lá cờ, và con tuấn mã của anh rất năng nổ khi có nhiều xăng, nó được phủ bóng loáng bằng sáp ong. Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, đi kèm với toàn bộ quá trình học việc chán ngắt ở những chức vụ hạ đẳng, cuối cùng Alex Barr đã thành một người đàn ông, làm công việc của đàn ông để lĩnh khoản tiền lương của đàn ông. Những nếp nhăn ở bụng và ở trán đã biến mất, ít ra là tạm thời. Alex Barr đã là một phóng viên của một tờ báo ở thủ đô, cho dù đó là tờ báo nhỏ nhất và nghèo nhất trong thành phố.

Amelia Macmillian đang ngồi trên hiên nhà, đọc sách trong bóng mát của tấm rèm lay động, trong khi Alexander Barr, chàng hiệp sĩ giang hồ, tiến vào trong tiếng kèn trompet trên con tuấn mã cũ màu đen bóng loáng mới sơn lại. Hiệp sỹ Alexander Barr mang trên người bộ giáp mới tinh bằng vải sơviốt, đi trên con đường kết cờ hoa để đón chào bà Chúa của lòng anh. Anh mang theo tờ báo của mình, và anh có vẻ được hư cấu ra để đóng vai chính trong một bộ phim hạng B.

“Mang cho em số mới nhất,” anh nói. “Phải viết nhanh một bài cho mục tin vắn. Hôm nay bọn anh có một ít tin mới. Họ đã đăng nó trên trang nhất,” Anh thả rơi trang nhất tờ báo lên bậc thềm.

“Thật vui được gặp lại anh, Alex” Amelia nói. “Em cứ nghĩ anh đã đi khỏi đây hoặc đã chết hoặc gì đó cơ. Mùa thu năm ngoái anh đã hứa với em là sẽ gọi điện, nhưng anh chẳng gọi gì cả.” Cô không buồn nhìn đến trang báo đã được gạch đậm.

“Bận, bận kinh khủng,” Alex nói. “Bọn anh phải điều hành một tờ báo có quá ít người.”

“Ồ,” Amelia nói. “Em nghĩ tờ The Star có nhiều phóng viên đấy chứ.” Cô vẫn không liếc nhìn tờ báo, bài viết ba cột được đóng khung bên dưới trang nhất có gạch đậm Phóng viên Alexander Barr.

“Anh đã chuyển sang tờ The News,” Alex nói. “Nó tiến nhanh hơn. Không gia đình nào cản trở sự tiến bộ của nó.”

“Nhà em không xem The News. Ba em không đặt nó. Đó là lý do tại sao em không biết anh đang làm gì.” Lúc này cô nhìn xuống tờ báo. “Ôi, mà tên anh đây này! Tuyệt thật! Hẳn anh phải làm điều gì đó khá đặc biệt thì mới có tên trên báo, phải không? Mà lại còn trên trang nhất nữa chứ.”

“Không đặc biệt lắm đâu. Chỉ là may mắn thôi, anh cho là thế.”

Cô liếc nhìn cái ô tô.

“Cái xe đẹp quá,” cô nói. “Em có thể lái nó được không?”

“Chắc chắn rồi,” Alex nói. “Bọn mình tới Hot Shope uống một ly trà sữa hay gì đó đi. Anh mới mua xe và rẽ qua đây khi anh nhớ là em đã nói em sống ở phố này và nghĩ rằng có thể chào em. Em có tin gì của Jimmy không?”

Cô đứng dậy khỏi bậc thềm, vuốt lại váy rồi nhặt tờ báo lên.

“Em sẽ bảo mẹ là em đi ra ngoài,” cô nói. “Anh có thể gặp bà khi chúng ta quay lại. Không, em không được tin gì của Jimmy. Em nghĩ anh ấy đã kiếm được bạn gái mới ở Carolina rồi. Chắc anh ấy phải học hành khá bận rộn để trở thành luật sư.”

“Anh thật vui mừng vì tất cả việc học hành đã lùi lại đằng sau,” Alex nói. “Thật sự anh không hiểu nổi làm thế nào mà một người đàn ông trưởng thành lại có kiên nhẫn để đi học cùng bọn trẻ con.”

Amelia nhướn một bên lông mày và đi vào nhà.

“Em sẽ quay lại ngay,” cô nói.

Đó là những ngày đầu xuân ấm áp ở Washington, anh đào trổ hoa rực rỡ trong công viên Potomac, hoa sơn phù du trắng xoá như tuyết ở Rock Creek. Amelia mặc chiếc váy bằng vải lanh màu nâu với áo chẽn bằng lụa màu xanh hợp với màu mắt cô. Đôi chân trần của cô hơi rám nắng. Cặp hông cô chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển dưới lớp vải lanh màu nâu khi cô bước đi trên đôi giày gót thấp màu nâu pha trắng.

Alex nhìn cô đi khuất, và ngắm ngôi nhà cùng hàng hiên xung quanh mình. Đó không phải là một cơ ngơi sang trọng khiến người ta sửng sốt, nhưng nó có dáng vẻ - một dáng vẻ đứng đắn và vững vàng mà Alex khao khát khi còn là một đứa trẻ và ngay cả khi đã thành một thanh niên. Nó có vẻ thiết thực và sành điệu - bãi cỏ được xén gọn, hoa trường thọ vàng tươi và đầy sức sống, con đường nhỏ lát đá phẳng lì, ngay cả những phiến đá lát tường trông cũng có vẻ được cọ rửa sạch sẽ khi chúng hiện ra qua dàn cây leo màu xanh lấp lánh.

Và cũng tươi tắn, sạch sẽ và đầy sức sống như vậy, một người hầu gái nhẹ nhàng bước tới và dọn đi ly trà đá, một đĩa những miếng săng uých từ bữa ăn trước đó, hai cuốn sách và một tờ tạp chí. Cô ta lịch sự gật đầu với Alex Barr, người đang để ý tới khuôn mặt ngoan ngoãn và dáng hình gọn gàng trong bộ đồng phục màu đen có tạp dề trắng, chiếc mũ viền ren trắng muốt trên mái tóc được buộc nghiêm chỉnh. Trước đây Alex chưa bao giờ được nhìn tận mắt một người hầu da trắng; mối giao tiếp duy nhất của anh với những người hầu là bà Lil da đen to béo của thời niên thiếu và một lần thoáng thấy những người hầu trong bộ phim của Arthur Teacher.

Amelia đã hiện ra ở cửa.

“Mẹ muốn gặp anh,” cô nói. “Ba vừa mới ngủ, nhưng ông ấy sẽ tỉnh dậy khi chúng ta quay về. Giờ thì đi thôi và thử cái xe mới của anh xem nào.”

“Nó không thực sự mới đâu, em biết đấy,” Alex nói. “Anh còn chưa lên được đến mức mới.”

“Ồ, trông nó rất mới,” Amelia nói và ngồi vào xe với cái chạm khẽ vào đùi. “Thậm chí mùi của nó cũng mới. Em nghĩ đây là cái xe đẹp, Alex, có thật anh giỏi đến mức mua được một cái xe như thế này ngay khi mới bắt đầu đi làm không?”

Lúc ấy, chàng hiệp sĩ Alex Barr sẽ vui lòng lên đường đánh lại bất kỳ con rồng nào ở bất kỳ kích thước nào bằng hai bàn tay không. Thay vì thế anh kéo côn, và tình cờ nhận ra rằng trong nghề của anh, người đàn ông phải có chút ít râu ria, vì xã hội trông mong nó và bất kỳ ai đủ ngu ngốc để khao khát đẳng cấp Cadillac sẽ bị đuổi khỏi giới báo chí. Anh biết rõ vì anh đã đề cập tới sự mới lạ hào nhoáng của quần áo anh.

Họ vừa lái xe vừa trò chuyện bâng quơ về những điều đáng yêu trong buổi chiều đầu xuân ở công viên Rock Creek, và về khả năng Amelia sẽ tốt nghiệp trường đại học George Washington trong tháng Sáu này. Amelia không nhắc gì tới Jim James nữa, cho mãi đến khi Alex bảo rằng anh định đến chơi trường đại học trong vũ hội tháng Sáu - sẽ rất vui được gặp ông bạn cũ Jim James và: “Hội của anh có một bữa liên hoan ở nhà. Anh không biết ở đây bọn em làm như thế nào...” ngừng một lát để nhấn mạnh sự hợm hĩnh rất phù hợp với chiếc mũ phóng đãng và cái áo choàng sờn mòn có mục đích... “nhưng dưới đó bọn anh đuổi tất cả lũ bạn ra khỏi nhà - nhà của hội anh - và các cô gái đi vào. Người chủ trò sẽ dồn các cô gái lại, và tất cả đám bạn sẽ xông vào với Dekes hoặc KA hoặc KAPPA hoặc SAE dọc phố. Rất là vui.”

Chắc chắn là sẽ vui, Alex Barr thầm nhủ trong khi lái xe vào chỗ đậu xe có kẻ vạch của nhà hàng Hot Shoppe. Chắc chắn là sẽ vui nếu được quay lại khu nhà Delt cũ trên chiếc xe của riêng mình, với cô gái có lẽ là đẹp nhất của một gia đình nổi tiếng nhất ở một thành phố lớn như Washington D.C, với chiếc áo smoking mới, hàng hiệu và một số tiền trong túi - khoản tiền thật sự trong túi và nửa tá chai rượu mạnh thật ngon đặt trên ghế sau. “Đây là anh Barr, sinh viên cũ ở đây,” anh nghĩ lan man. “Anh thế nào, anh Barr? Tất cả những gì chúng tôi được biết là anh đã trở thành một phóng viên hàng đầu ở Washington, trên trang nhất, ngày nào cũng thế à?” Alex liếm đôi môi khô khốc.

Rồi anh nói nhẹ nhàng, với một chút khiêm tốn giễu cợt:

“Sẽ rất vui được quay lại trường cũ bây giờ khi anh đã có cái gì đó để nói hơn là công việc của một nhân viên văn phòng. Nhất là để gặp lại thầy Skipper Henry già. Em biết đấy, thầy là người đã kiếm cho anh việc làm đầu tiên trong tờ tuần báo của một thị trấn. Anh đã rất tự hào được nhận công việc ấy mặc dù tự nó chẳng nhiều nhặn gì. Thậm chí anh không phải là sinh viên báo chí chính quy và giáo sư Henry già đã cho anh cơ hội đầu tiên để làm việc. Nhưng anh không thể chịu đựng nổi công việc ở cái thị trấn tỉnh lẻ buồn như chấu cắn ấy, vì thế anh bỏ đi, nhảy lên một con tàu và đi sang châu Âu.” Giọng Alex gợi ý rằng một lý do sâu kín hơn, như làm cô gái khác có thai, là nguyên nhân sự ra đi của anh.

Amelia nhìn Alex với sự quan tâm mới nhóm.

“Em không biết - Jimmy chưa bao giờ kể cho em là anh đã sang châu Âu - cái đó rất thú vị,” cô nói. Người phục vụ đi đến. Amelia nhướn lông mày hỏi Alex. “Chúng mình dùng gì?”

“Tin anh đi,” anh nói. “Anh đã có một chuyến thám hiểm. Hai suất đúp nước cam, với thật nhiều đá,” anh nói với cô hầu bàn xinh xắn rồi nháy mắt với Amelia. “Anh không nghĩ là trời còn quá sớm để làm một ly,” anh nói, và thò tay vào ngăn đựng đồ của xe. “Anh có mang theo một chai gin. Bố mẹ có cho em uống rượu không?”

“Nói chung ở nhà em không dọn món này. Nhưng sau khi em lên năm thứ hai thì cha mẹ em không nói gì khi thỉnh thoảng em uống một ly nhỏ khi đi chơi. Trừ một đêm.” Amelia cười phá lên. “Em đi nhảy và về nhà khá cao hứng. Trong khi cởi quần áo em đã tìm được cách khóa trái mình trong phòng và mẹ em phải lên mở cửa cho em. Bà đã ca cẩm em suốt đêm đó.”

“Trong nghề của bọn anh người ta phải biết uống một chút,“ Alex dài giọng nói, gần như là trịch thượng. “Bọn anh không phải là học sinh trường chủ nhật, và có nhiều thời gian chờ đợi trong một câu chuyện bình thường. Cách này hay cách khác - ơn Chúa là ngài Roosevelt đã hủy bỏ lệnh cấm rượu, vì anh đã nhổ răng sữa bằng whisky ngô - bọn anh đã tìm cách tiêu khoảng thời gian rảnh rỗi đó trong những quán rượu thuận tiện nhất. Mặc dù nước Mỹ vẫn còn chưa văn minh về khoản uống. Ở London, Hamburg, Rotterdam, Antwerp, Paris và những nơi tương tự như vậy người ta coi chuyện uống rượu là điều hiển nhiên. Giọng anh lúc này đã trở nên tự mãn. ”Ở Washington thậm chí người ta không thể đứng ở một quán bar.”

“Thật sự anh đã đến tất cả nhưng nơi đó à?” Giọng Amelia đầy vẻ kinh ngạc dễ chịu.

“Không phải trên khoang hạng nhất. Nhưng chí ít là anh đã tới. Một số người có cha mẹ giàu có để tặng cho họ chuyến Viễn du lớn. Một số người khác thì đi dọn phân cừu và đứng canh bánh lái tám tiếng mỗi ngày. Anh đã đi dọn phân cừu và đứng canh bánh lái tám tiếng mỗi ngày. Nhưng anh đoán tất cả các cô gái đều giống nhau, không quan trọng việc em là người như thế nào ở đó.” Alex đã rất khó khăn mới kiềm chế được cái nháy mắt dâm dật, và câu nói thêm ngu ngốc kiểu như, “Em biết các cô gái trên khắp thế giới như thế nào rồi đấy.” May mắn là anh đã dừng được câu nói đó, hầu như chắc chắn biết rằng Amelia sẽ hỏi:

“Thế những cô gái ở Đức, Anh và Pháp như thế nào?”

“Ồ, em biết các cô gái trên khắp thế giới như thế nào rồi đấy,” Alex nói, không thể cưỡng lại được cách diễn đạt đó. “Một số thì xinh đẹp. Một số thì xấu xí. Một số thì...” anh nhún vai. “Một thủy thủ bình thường trên một con tàu lang thang thường không gặp được nhiều những cô gái thượng lưu.” Ôi, Alex nghĩ đắc thắng. Thế còn mình thì sao?

“Đó hẳn phải là một kinh nghiệm tuyệt diệu. Nếu không phải lập gia đình em sẽ cố thuyết phục ba mẹ cho em đi vào mùa hè này - nếu điểm số tốt và em tốt nghiệp với thứ hạng cao. Mấy năm vừa rồi em đã học khá tốt - chỉ cần chịu sức ép đủ để tạo ra Phi Beta Kappa thôi.”

“Đó là một sức ép khá dễ chịu,” Alex nói. “Anh cũng đã phải chịu loại sức ép ấy. Cũng chẳng dễ dàng gì.”

Cô hầu bàn mang hai ly nước cam đá tới. Alex trả tiền và cảm ơn, rồi đợi cho đến khi cái dáng mặc đồng phục màu vàng cam của cô ta khuất hẳn sau cái mê cung của Hot Shoppe, để biến mất vĩnh viễn như một lễ vật cho Minotaur[30], kẻ đòi hiến tế hằng năm những cô gái không xin được vào làm cho các cơ quan chính phủ. Sau đó Alex nhanh chóng rót rượu gin vào hai cốc nước đá màu xanh, và khuấy nó bằng cái ống hút dày của Hot Shoppe.

“Cái này sẽ đặt một mái tóc lên ngực em,” anh nhếch mép cười, rồi nói: “Xin lỗi em. Không có gì bí mật. Thế về chuyện cưới xin thì thế nào?”

“Lúc này thì chưa có người nào. Đó chỉ là một cách nói thôi.” Amelia cười, ngước nhìn lên qua cặp lông mi khi cô nhấp một ngụm. “Ồ, món này ngon đấy. Và nếu em muốn có một mái tóc trên ngực em”, từ này mang ý nghĩa châm chọc của “cặp vú”, “nếu em muốn có một mái tóc trên ngực em, thì em chắc là nó sẽ mang đến. Điều này chúng ta không phải kể với mẹ em.” Họ lại cùng mỉm cười đồng loã, và đột nhiên Alex có cảm giác tự mãn rằng anh có thể đặt bàn tay xuống dưới lớp vải lanh màu nâu kia, trên cặp đùi rám nắng chắc nịch kia, mà không bị cự tuyệt. “Dù sao thì chúng ta đã để lại dấu vết, giữa châu Âu và mái tóc trên ngực em,” anh nói, và lúc này trong giọng anh có cái vẻ trơ tráo ngang tàng. “Em có nghĩ là cha mẹ em sẽ không bằng lòng với việc em đi dự vũ hội tháng Sáu với một nhà báo tai tiếng hay không? Ý anh là như một phần của lời gợi ý về hướng châu Âu? Xem những người Mỹ hàng đầu chọn cái gì?”

Amelia nhấp một ngụm rượu, và lại mỉm cười, miệng cô chạm vào làn nước màu xanh, cô ngước nhìn lên qua hàng lông mi mà Alex sẵn sàng thề là được mạ vàng.

“Em nghĩ họ sẽ không để ý đâu. Em đã lớn rồi. Tháng Năm này em tròn hai mốt tuổi. Anh chẳng thể làm được gì nhiều với một cô gái tự do, da trắng, hai mốt tuổi và...”

“Đã sẵn sàng để được hôn?” Alex nói nốt câu.

“Em nghĩ là đúng như vậy,” Amelia hơi đỏ mặt. “Em muốn nói rằng em đã từng được hôn nhưng lúc này không có cách nào hoặc điều gì giữ em khỏi làm việc đó một lần nữa.”

“Chúng ta sẽ gặp nhau, chúng ta sẽ gặp nhau,” hiệp sĩ Alexander nói kiên quyết và táo tợn. “Chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau.”

“Vì thế em chỉ muốn biết nhỡ khi ba mẹ hỏi, anh không phải là người theo đạo Tin Lành đấy chứ”

“Không,” Alex Barr trả lời. “Anh là người vô thần”

[30] Minotaur: Quái vật mình người đầu trâu trong thần thoại Hy Lạp.