CHƯƠNG 42
Walker Macmillian, đứng trước cái lò sưởi không đốt lửa, có vẻ cao đến gần mười phít so với Alex Barr khi anh bước vào phòng khách nhà Amelia. Walker Macmillian hợp với cái trần nhà bằng gỗ sồi trong sự toàn vẹn chắc chắn của nó, như Betsy Macmillian hợp với lớp vải bọc trên những đồ đạc bằng gỗ dái ngựa rườm rà. Tấm thảm Kirmanshah trên sàn gỗ màu vàng bóng loáng cũng không mịn hơn nước da của cha Amelia; những tấm rèm vải tuyn trắng cũng không mỏng manh hơn làn da trên má mẹ Amelia. Walker Macmillian đeo hình trăng lưỡi liềm thánh tích trên khuyết áo; Besty Macmillian mang một dải ren trắng xoá trước cổ.
“Bác gái bảo rằng cháu là một trong số những nhà báo,” Walker Macmillian nói oang oang, như thể chỉ ra một điểm không thể bàn cãi trước hội nghị thường niên của Câu lạc bộ Những người lạc quan. “Bác thấy họ theo lệ thường là một đám bạn khá tốt. Dù sao họ cũng luôn đối xử với bác rất dễ chịu mỗi khi họ viết về việc gì đó có bác tham gia. Có lẽ hơi không đúng lắm - nhưng bác có thể nói rằng một số trong số những người bạn tốt nhất của bác là những nhà báo.”
Alex Barr cố kìm mình để khỏi cười phá lên, tư tưởng của một số cuộc họp hội các công dân và những bữa sáng ở câu lạc bộ bạn thân mà anh thỉnh thoảng có tham dự, là sự cần thiết tai vạ đối với tiền lương của một nhân viên, khi anh làm việc cho bà mẹ chồng chính thức của Washington, tờ The Star. Ít phút sau Walker Macmillian lại nói:
“Bác cho rằng nhà báo có lương thấp, không giống như người làm quảng cáo. Bác luôn nhớ gửi một đôi bình vào khoảng lễ Giáng sinh. Cháu thường đi - e hèm - lấy loại tin gì?” Walker Macmillian nở nụ cười chào đón. Ông luôn thốt ra chính xác những từ ngữ thích hợp như một vị thánh đánh hơi thấy một vị thánh khác ở một thành phố xa lạ.
“Đủ mọi loại ạ, thưa bác,” Alex Barr nói. “Tất cả mọi loại từ cháy nhà đến”... anh nhanh chóng bỏ từ cưỡng hiếp và Câu lạc bộ những người lạc quan... tòa án quốc hội.
“Tất cả những cái đó rất thú vị”, Walker Macmillian lại oang oang. “Bác cuộc là cháu gặp toàn những người thú vị.” Ông nháy mắt, và liếc nhìn bà vợ với vẻ hài hước. “Bác nghĩ là lúc này không còn quá sớm để mời nhà báo đây một ly, phải không, mẹ nó?”
“Ôi, anh,” Betsy Macmillian nói. “Bác tuyên bố nhất trí.” Đột nhiên Alex biết Amelia đã học được cách nhìn ngước lên qua lớp rèm mi ở đâu. “Bác nghĩ chỉ một ly thì chẳng hại gì - cậu Barr đây là một phóng viên thực thụ kia mà.” Alex cảm thấy tầm vóc mình cao hẳn lên. Anh là một phóng viên thực thụ và có thể được mời uống một ly trong ngôi nhà không uống rượu hằng ngày nhưng đã dành ra một ngoại lệ vì anh là một phóng viên thực thụ. Một tay chơi sành điệu.
“Ồ, chàng trai,” Betsy Macmillian nói, và Alex thầm bổ sung thêm từ có lúm đồng tiền, và biết kiềm chế, bỏ qua từ kiểu cách. “Em nghĩ em chỉ có thể uống một chút xíu nên anh đừng rót quá nhiều và nếu con gái có uống với em...”
Bầu không khí đồng lõa bẩm sinh thật hoàn hảo. Ông Macmillian mang ra mấy ly, rượu bourbon đặc sẫm trên lớp sôđa nhạt màu, trừ ly của bà mẹ và cô con gái là rượu bourbon loãng nhạt trên lớp sôđa sẫm màu.
“Tôi nghĩ các quý bà đây sẽ thấy tốt hơn nếu họ uống với nhiều sôđa,” Walker Macmillian nói. “Nào, cạn ly”.
“Cạn ly,” Alex Barr nói, anh bỏ lại một phần tư ly rượu để theo đuổi trò giả dối. “Loại whisky này ngon thật.”
“Sipping whisky,” cha Amelia nói. “Một chai cũ mà tôi nhớ có từ hồi trước Luật cấm rượu, ủ chua. Gọi là Jack Dawson. Tôi không bao giờ uống loại nào khác. Những loại rượu hỗn hợp có thể giết chết cậu.”
“Cháu cũng nghĩ thế,” Alex nói và tự hỏi liệu đã từng có ai được ngồi trong ngôi nhà này. Amelia bắt được ý nghĩ đó.
“Đến ngồi cạnh em này, Alex,” cô nói. “Ba, mẹ à, anh Alex mời con tới dự bữa liên hoan ở trường đại học Nam Carolina khi con được nghỉ. Ba mẹ còn nhớ Jimmy James không? Bọn con sẽ gặp anh ấy - và bạn gái của anh ấy nữa”, cô nhấn mạnh chữ “bạn gái“, “anh Alex kể với con là buổi vũ hội ở đấy tuyệt vời lắm.”
“Thế con sẽ nghỉ ở đâu?” Bà Macmillian chuyển chỗ với vẻ duyên dáng cổ lỗ. “Ý mẹ là buổi tối ấy. Chắc không phải trong khách sạn rồi.”
“Ồ, xin lỗi,” Alex nói. “Amelia chưa nói với bác. Tất nhiên là trong khu nhà của hội sinh viên.”
“Alex là thành viên của hội Delta Psi,” Amelia nói nhanh. “Đấy là một trong những hội tốt nhất.”
Walker Macmillian nhíu cặp lông mày rậm. Alex bắt được cái nhíu mày ấy.
“Ồ,” anh nói, và mỉm cười theo cách anh nghĩ là có sức thuyết phục. “Nó rất nghiêm túc và đứng đắn. Những gì chúng cháu làm là giao nhà cho một số quý bà, và bà quản lý xua tất cả bọn con trai ra ngoài đường. Không thật sự là ngoài đường - nhưng bọn cháu phần nào có người thuê nhà của người khác. Và không ai được phép lên gác chừng nào tất cả các cô gái chưa ra khỏi nhà - ý cháu là nhà của cháu - và tất nhiên là bà quản lý luôn có mặt ngay khi cần. Bà ấy tên là MacPhail,” anh nói vội vã. “Bà MacPhail. Bà ấy là một góa phụ.”
Nét mặt Walker Macmillian sáng lên vì cái tên của người Scot.
“Tôi cho là bất kỳ nhà dòng nào với xơ tu viện trưởng có tên MacPhail đều không thể xảy ra điều tội lỗi, hả, mẹ nó?” Ông nháy mắt với bà vợ. “Chúng ta có một số MacPhail trong các cụ tổ trên cây phả hệ của gia đình.” Ông phá lên cười vì sự hóm hỉnh của mình. “Tôi phải nhớ lại những cụ tổ khác trên cây. Tôi biết chỗ có thể dùng nó.”
Lúc này cái cằm bóng loáng của ông chảy xệ xuống nghiêm trang.
“Alex này, hai bác chỉ có một đứa con gái”, ông nhấn mạnh. “Hai bác phải chăm sóc nó. Nhưng bác không thấy có lý do gì để nó không thể đến dự vũ hội với cháu, có phải không, mẹ nó?”
“Không, nếu ông đã nói thế, ba nó ạ,” Betsy Macmillian đáp. “Ông biết rõ những điều ấy mà”.
“Được rồi, vậy là đã thu xếp xong,” Walker Macmillian nheo nheo mắt nhìn Alex. “Bác không nghĩ là một ly nhỏ nữa lại có hại gì?”
“Ồ, chúng tôi không uống nữa đâu,” bà mẹ và cô con gái đồng thanh nói.
“Một thứ gì đó rất nhẹ cho cháu,” Alex nói. “Mai cháu phải đến tòa soạn sớm, cháu có thể uống hoặc cháu có thể làm việc, nhưng cháu không thể cùng làm việc và uống được.”
“Đúng lắm,” Walker Macmillian nói. “Bác cũng phải nhớ câu này mới được. Làm việc hoặc uống chứ không thể và.” Ông vỗ nhẹ vào vai Alex. “Đó là dạng tốc ký mà bác thường dùng để nhớ mọi chuyện trước khi ghi chúng lại.”
“Vậy là con có thể đi dự vũ hội hả mẹ?” Walker Macmillian đã xuống bếp để rót thêm đồ uống. “Đúng không ạ?”
“Nếu ba con nói thế,” Betsy Macmillian đáp. Bà nhìn Alex và chìa tay ra. “Bác chưa bao giờ lo lắng vì con bé này. Nhưng những ông bố thì... Cháu biết họ như thế nào khi họ chỉ có mỗi một đứa con cưng rồi đấy.”
“Tất nhiên.” Đây là lúc thích hợp cho một câu nói đùa thân mật. “Nếu cháu có một cô con gái xinh đẹp như Amelia thì cháu sẽ đặt súng máy trước cửa và bắn hết bọn con trai lảng vảng quanh đó.”
“Bác nghĩ một khẩu súng lục là đủ cho đứa con gái này,” Walker Macmillian vừa trở ra vừa nói. “Giờ thì, cậu bạn trẻ, đã bao lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa cơm gia đình thực sự kiểu cổ?”
“Lâu lắm rồi,” Alex Barr thành thật nói. “Thật sự là lâu lắm rồi.” Chúa ơi, anh nghĩ, mình không nghĩ là mình đã từng có cái mà ông ấy gọi là một bữa cơm gia đình thật sự, không, nếu tính đến những bữa cơm ảm đạm mà mẹ mình và bà Lil đã xoay xở để vất vả nấu ra.
“Trong trường hợp đó,” Walker Macmillian nói, “bác nghĩ là cháu nên ở lại và dùng bữa tối với gia đình bác. Trông Alex có vẻ chịu đựng được một chút chất dinh dưỡng đấy, phải không, mẹ nó? Bác nghĩ là họ bắt cháu phải làm việc khá vất vả ở tờ báo - giờ giấc thất thường và vân vân?”
“Vâng. Bọn cháu làm việc khá vất vả, và giờ giấc thì khá thất thường. Cháu phải dậy lúc năm rưỡi - bọn cháu khóa sổ bản in đầu tiên vào lúc tám giờ ba mươi - và đôi khi công việc khiến cháu phải đi đến nửa đêm. Mặc dù không thường xuyên như thế. Thường thường cháu tan giờ làm lúc bốn giờ chiều.” Anh nhìn Amelia, tìm kiếm sự đồng tình.
“Về chuyện bữa tối... cháu... cháu... hình như Amelia có việc gì đó cần làm, một cuộc hẹn hay cái gì đó?”
“Em có hẹn,“ Amelia nói. “Nhưng mãi đến tám rưỡi cơ, mà nhà em ăn vào lúc bảy giờ. Em rất mong anh ở lại dự bữa tối”, cô nhấn mạnh từ ”bữa tối“, ”liệu anh có phiền không nếu sau bữa ăn em đi một lát. Em xin lỗi, nhưng em có cuộc hẹn này từ một tuần nay rồi.”
Alex nhìn chằm chằm nắm tay mình.
“Cháu rất vui được ở lại... thưa hai bác, nếu các bác chắc là cháu không gây phiền. Cháu không định...”
Walker giơ bàn tay có móng được gọt giũa sáng bóng, với chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón tay số ba lên.
“Tất nhiên là không phiền gì rồi. Hai bác không có nhiều cơ hội gặp bạn bè của Amelia, và bữa ăn thì luôn đủ hoặc thừa cho một người. Hai bác người gốc Virginia và vẫn bày bàn ăn theo lỗi cũ. Cả bác gái và bác đều xuất thân từ những gia đình mà người ta dễ có tới sáu anh chị em họ cùng ngồi ăn tối.” Ông thân mật vỗ vai Alex. “Bác sẽ chỉ cho cháu chỗ rửa tay,” ông nói. Khi họ đi khỏi, ông nháy mắt. “Và nếu bác cháu ta không kể lại chuyện này cho cánh phụ nữ thì bác cháu ta có thể dừng ở bếp và nhấm nháp một chút trước khi vào bàn.”
Cô hầu gái da trắng lúc này thậm chí nom còn thanh khiết hơn trong bộ đồng phục đen trắng diêm dúa. Còn bàn ăn thì được bày biện rất đẹp, với đồ ăn bằng bạc và một bình hoa hồng đặt. Đồ uống ngoài nước ra là trà đá. Có món tôm trộn rưới nước sốt màu đỏ để khai vị, tiếp theo là thịt bò nướng với một chút khoai tây lấm chấm màu nâu, và những đĩa củ cải đường, đậu tây, dưa hấu dầm, và món nước sốt làm từ ngô chua. Alex tròn mắt ngạc nhiên trước món đậu và củ cải đường, vì vào mùa này trong năm còn quá sớm để có rau tươi.
Betsy Macmillian để ý thấy cái nhìn đó.
“Bác vẫn muối chúng trong vại cho mùa đông,” bà nói nửa như ngượng ngùng. “Đấy là một thói quen cũ mà bác không thể bỏ được.”
“Cháu hy vọng là bác sẽ không bỏ,” Alex nhiệt tình nói, trước đó anh đã nhai rau ráu món bánh qui nóng phết đẫm bơ. Đậu và củ cải đường cũng được tắm trong bơ, còn thịt bò nướng, trong khi được làm kỹ cho khẩu vị của anh, trở nên mềm đủ để cắt được bằng dĩa.
“Đây là món dưa hấu dầm ngon nhất mà cháu từng được ăn,” Alex nói. “Bác tự làm chúng đấy à?”
“Bác e là vậy,” bà nói. “Bác e là bác đã dành quá nhiều thời gian trong bếp.”
“Bác không thể giữ bà ấy ở xa cái bếp được,” Walker Macmillian nói oang oang. “Các bác có một người hầu và một đầu bếp, nhưng bác gái luôn nghĩ là họ không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của bà ấy. Có lẽ là bà ấy đúng. Bác đã từ bỏ việc cố làm cho bà ấy thay đổi. Bà ấy rất ương ngạnh trong một số việc, bao gồm những buổi tụ tập chơi bài poker dành riêng cho đàn ông.” Walker Macmillian phá lên cười, và vợ ông xấu hổ phát khẽ vào vai ông.
Amelia nói rất ít trong bữa ăn, cô chỉ gảy gảy xuất của mình, nhặt ra không thương tiếc chỗ khoai tây và ăn chủ yếu món xa lát cải bắp và cà chua.
“Con chẳng động tới món nào cả, con gái,” cha cô nói. “Con không khỏe à?”
“Ồ, con khỏe mà. Con nghĩ con chỉ hơi hồi hộp một chút, hoặc cái gì đó. Đừng để ý tới con.”
“Cháu nghĩ là cháu ăn đủ cho cả hai bọn cháu,” Alex nói, cố đánh lạc hướng sự chú ý của cha mẹ Amelia. “Cháu hy vọng các bác không phiền nếu cháu ăn uống thô lỗ như thế. Nhưng đây là bữa cơm ngon nhất mà cháu được ăn, ít nhất là từ sáu năm nay. Với số tiền mà cháu kiếm được từ khi tốt nghiệp đại học - cho mãi tới gần đây - người ta thường chỉ dùng cái đĩa màu xanh giá ba mươi xu ở cửa hàng trên phố. Còn hồi cháu đi biển - xin lỗi vì cháu nói điều này ở bàn ăn, thì chúng cháu phải đập gián ngoài gói bánh qui.”
“Thật kinh khủng, cậu bé tội nghiệp,” Betsy Macmillian nói và rung chuông gọi cô hầu dọn thêm món thịt bò nướng. “Nó hẳn phải rất dễ sợ. Thế làm sao mà cậu lại đi biển?”
Alex nở nụ cười rầu rĩ thành thục nhất của anh.
“Cháu không có nhiều sự lựa chọn. Cháu không có việc làm, một con tàu ghé đến và cháu may mắn kiếm được việc trên đó. Công việc thì khủng khiếp và thức ăn thật tồi tệ nhưng nó đã đưa cháu tới nhiều vùng đất lạ mà cháu sẽ không thể nhìn thấy ở đâu khác”.
Lúc này Amelia lên tiếng, làm giảm sự chú ý của bố mẹ tập trung về phía Alex.
“Anh Alex đã ở tất cả mọi nơi,” cô nói. “Anh ấy đã kể cho con lúc chiều nay. Những nơi như Lon don, Antwerp, Hamburg và nhiều nơi khác nữa.”
“Ồ, bác nghĩ việc ngắm nhìn thế giới là rất tốt ở những nơi đó,” Walker Macmillian nói. “Nhưng có nhiều nơi ở ngay cái nước Mỹ già cỗi nhỏ bé này mà bác gái và bác chưa được tới. Mùa hè này nhà bác sẽ đi California xem tục rước Thánh - xem Yosemite và những thắng cảnh khác ở đó. Xem cây tùng bách và vân vân. Mùa đông năm ngoái các bác đã đi Florida. Bác chắc là đã rất mừng được về nhà. Bác thích cái lạnh mùa đông của chúng ta hơn. Có vẻ trái tự nhiên khi thấy mọi người mặc đồ cộc đi trên đường vào tháng Hai với vạt áo sơmi bay phần phật ngoài quần. Có lẽ một ngày nào đó gia đình bác sẽ đến châu Âu, nhưng bác cuộc là Amelia sẽ giục bác tới đó, ê, con gái?”
“Đó là âm mưu và kế hoạch của con,” Amelia nói, giả bộ tươi nét mặt. “Có lẽ Alex có thể nói cho ba mẹ rằng những cô gái nhỏ không bị bán làm nô lệ ở Paris và London.”
“Cháu không thấy cảnh ấy,” Alex nói nhanh, nhớ lại rằng anh chưa gặp bất kỳ cô gái nào ở cách xa bến cảng hơn cái quán rượu gần nhất của khu cảng. “Nhưng thực sự cháu không thấy người nào lại không đi châu Âu nếu họ có điều kiện làm việc đó - ý cháu là về mặt tài chính. Trước khi chiến tranh bùng nổ.”
“Sẽ chẳng có cuộc chiến tranh nào hết,” Walker Macmillian nói, như thể đã dứt khoát hòa giải được nó. “Bác nghĩ gã Hitler là tốt cho nước Đức. Họ cần được đánh thức trở lại sau cuộc chiến tranh trước. Nếu không có Hitler thì lúc này bọn cộng sản và bọn Do Thái đã chiếm nước Đức rồi. Bác vừa mới đọc hôm nọ.”
“Ôi, ba nó ơi, đừng nói chuyện chính trị ở bàn ăn,” Betsy Macmillian nói. “Anh biết là cái đó không tốt cho tiêu hóa mà.”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào một dịp khác, Alex, không có mặt các quý bà,” Walker Macmillian nói, với cái nháy mắt thứ tư của buổi chiều hôm đó. “Cháu có thể kể cho bác nghe về các cô gái Pháp và những chuyện tương tự.” Ông cười với vẻ tinh quái, và nhận miếng bánh táo phủ kem từ cô hầu ăn mặc gọn gàng.
“Nghiêm túc mà nói thì anh nghĩ gì về nước Đức?” Amelia hỏi. “Em luôn muốn tới đó - thậm chí còn hơn cả Pháp và Anh.”
“Ồ, đó là một đất nước có kỷ luật và được điều khiển tốt,” Alex nói và nghĩ đến trận đánh nhau tại quán bar Ngôi sao Phương Nam ở Hamburg, một trận đánh nhau say xỉn mà sau đó anh thấy mình nằm dưới cái bàn chổng ngược, quật vào những cái mắt cá chân đi qua bằng một cái chân ghế gãy, với những cái chai vỡ và tiếng chửi rủa của bọn gái điếm rít lên khi chúng cào rách mặt nhau bằng móng tay. Joe lớn, gã đầu bếp da đen, đã châm ngòi cuộc ẩu đả khi cãi nhau với một gã da trắng của tàu khác để tranh ả gái điếm đẫy đà vùng sông Ranh có hai bím tóc màu hoe buông lủng lẳng trên cặp vú như hai trái dưa hấu...
“Vâng, đó là một đất nước có kỷ luật, và có vẻ rất thịnh vượng. Tất cả mọi người đều có việc làm. Thức ăn rất tuyệt, đường phố sạch sẽ và hàng hóa phong phú. Tất nhiên là người ta sẽ trông thấy nhiều bộ quân phục, và tất cả mọi người đều diễu hành ở tất cả mọi nơi. Em hãy hiểu là anh không đi chơi được nhiều trong đất liền. Bọn anh không bao giờ cập bến lâu ở một nơi nào. Đó là con tàu nhanh quay mũi ra khơi.”
Chúa ơi, Alex nghĩ, họ sẽ choáng váng nếu mình kể cho họ nghe về cái đêm mình uống say khướt trong quán Two Mark Allee ở Saint Pauli, nhìn thấy một người đàn bà xinh đẹp ở cửa sổ, lảo đảo đi vào và trong bóng tối họ đã tráo cho mình một mụ phù thủy già, và mình không nhận ra cho mãi đến khi tỉnh rượu. Có lẽ mình kể cho họ nghe mình đã lo lắng chờ bệnh lậu phát ra trong suốt một tuần, rồi lại lo lắng về sòng bạc trong hai...
“Nhưng chyến đi xuống Elbe từ Hamburg tới Bremerhaven rất thú vị. Cháu đã tới quán bar do em gái của Max Schmeling điều hành.” Và cô ta mới béo làm sao, nếu quả thật cô ta là em gái của hắn, Alex nghĩ. Ông bà có thể có loại phụ nữ Đức mà tôi đã nhìn thấy. Toàn vú, hông và khuôn mặt bò cái.
“Một điều có thể nói,” Walker Macmillian hăng hái, “là chắc chắn Hittler sẽ xua hết lũ Do Thái. Đến lúc đó, chúng ta có thể sử dụng nhiều đứa trong số chúng hơn.”
Alex nghiến chặt răng, và tự hào về Amelia khi cô nói:
“Ba, con sẽ không ngồi đây để nghe loại chuyện đó đâu. Con đã nói và luôn nói là con...”
“Được rồi, được rồi, đừng làm om sòm trước mặt khách,” Walker Macmillian nói. “Cháu cũng biết là trong số những người bạn tốt nhất của bác có nhiều người Do Thái. Đặc biệt là ở Shriners. Chỉ có điều khi ta để họ tập trung quá đông họ sẽ cố chiếm lĩnh và điều khiển mọi chuyện để phù hợp với chính họ và người da trắng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Được rồi, được rồi...” Ông giơ bàn tay có những chiếc móng màu hồng được đánh bóng lên. “Ba hứa. Ăn một miếng bánh nữa chứ, Alex”
“Cảm ơn bác,” Alex nói, và ăn ngấu nghiến miếng bánh thứ hai với cặp mắt dán chặt vào đĩa.
Họ uống cà phê nóng và khá loãng ngay tại bàn, sau đó Amelia xin lỗi, nói rằng cô phải mặc quần áo để đến chỗ hẹn. Alex nghe thấy tiếng chân cô bước nhẹ nhàng trên sàn gác trải thảm. Walker Macmillian nói:
“Hôm nay ngoài trời khá ấm áp. Bác cháu mình ra ngoài hiên hút điếu xì gà đi. Bác gái không thích bác hút thuốc trong nhà. Cháu thích xì gà chứ?”
Alex mỉm cười, anh nghĩ, thẳng thắn.
“Thực ra cháu cũng không biết. Cháu chưa bao giờ đủ tiền để hút chúng. Một bao thuốc lá mỗi ngày là tất cả những gì cháu có thể xoay xở được cho mãi tới gần đây.”
Walker Macmillian đưa cho anh điếu xì gà lấy từ cái hộp da Moroccan được chạm trổ kỳ lạ.
“Thử điếu này xem. Xì gà Havana chính hiệu đấy. Bác luôn hút một điếu sau bữa ăn. Rất tốt cho tiêu hóa.”
Ông nhìn Alex châm điếu thuốc, rồi nói:
“Cháu biết không, có một điều bác thích ở cháu. Cháu không làm bộ làm tịch. Cháu nghèo - cháu đã từng nghèo - và cháu không xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Cháu không giấu giếm điều đó như nhiều thằng tốt mã giẻ cùi đang lượn quanh Amelia. Như cái thằng Tin Lành đến đây tối hôm nay. Từ dáng vẻ của hắn người ta có thể nghĩ bác hắn là Giáo hoàng, hoặc ai đó, và bác sợ là Amelia coi trọng hắn.”
Alex định nói, nhưng Walker Macmillian ngăn anh lại.
“Đợi một phút đã nào. Bác biết cháu nghĩ rằng thật khá lạ lùng là bác lại nói như thế về con gái với một chàng trai mà bác mới chỉ quen biết được ít giờ. Nhưng bác là người quyết định rất nhanh”, ông dừng lại để mỉm cười với vẻ khẩn nài giả dối. “Bác là người nhận xét rất nhanh, và bác thích cháu. Bác nghĩ đầu óc cháu vững vàng. Và biết cháu không phải là người Tin Lành vì bác đã hỏi Amelia.”
Ông phả một luồng khói vào màn đêm mùa xuân mềm dịu.
“Gia đình bác rất quý cậu bạn Jim James của cháu. Đó là một chàng trai tốt, nhưng hơi phóng túng. Uống rượu hơi nhiều. Hai bác đã hy vọng có việc đi lại tìm hiểu giữa cậu ta và Amelia. Nhưng giờ thì cậu ta đã quay lại trường Luật, như cháu biết đấy, và...” Walker Macmillian nhún vai. “Cháu cũng biết bọn con gái là như thế nào rồi. Hai hoặc ba năm chờ đợi là khoảng thời gian quá dài”.
“Nhưng thưa bác, cháu... bác chưa biết nhiều về cháu mà,” Alex bối rối nói. Xì gà có mùi hôi. Alex thèm có một điếu thuốc lá.
“Bác không cần biết nhiều về cháu,” Walker Macmilian nhổ ra mẩu thuốc ướt, và cái cằm bóng mỡ của ông run lên. “Bác biết cái đầu nào là chín chắn ngay khi gặp. Cháu thích con gái bác, phải không?”
“Vâng. Bác biết là cháu thích mà.”
“Tốt, vậy thì, nếu cháu thích con Amelia nhà bác, bác muốn cháu năng lui tới đây. Bác nghe nhiều người nói rằng các phóng viên báo thường phóng đãng như lũ thỏ đực và uống quá nhiều, nhưng cháu không có vẻ phóng đãng và bác thích cái cách cháu uống rượu. Bác tin người đàn ông không uống rượu cũng như bác tin mình có thể lột da một con ngựa. Có điều gì đó bất bình thường ở người đàn ông không uống rượu. Anh ta che giấu sự yếu ớt. Bác muốn gặp cháu nhiều hơn. Chủ nhật tới cháu hãy đến đây ăn trưa.”
Alex cảm thấy hơi choáng váng vì lời đề nghị.
“Cháu rất thích, nhưng... nhưng cháu không biết liệu Amelia...”
“Amelia sẽ vui mừng được gặp cháu. Hai bác chưa bao giờ mời một chàng trai nào đến ăn trưa vào ngày Chủ nhật. Đó là bữa cơm thuần tuý gia đình. Cháu sẽ đến chứ?”
“Vâng. Cháu sẽ rất vui, nếu bác chắc là...”
“Bác đảm bảo đấy. Cháu có thích điếu xì gà của cháu không?”
“Cháu không dám chắc. Cháu nghĩ là cháu thích. Mặc dù nó có vị gì đó thật kinh khủng, phải không ạ?”
Walker Macmillian cười phá lên, vỗ vào lưng Alex.
“Điều đó khá đúng. Cháu giỏi đấy, Alex. Bác chắc là chúng ta sẽ trở thành những người bạn. Vào nhà thôi”, ông liệng điếu xì gà còn một nửa lên bãi cỏ, nó vẽ lên một vệt lửa đỏ. “Vào với các quý bà nào.”
Họ trở vào trong nhà, vừa lúc Amelia, trong bộ vét mùa xuân bằng vải garbadin màu xanh với cổ áo sơmi trắng làm nổi bật cái nơ màu xanh thẫm, đi xuống thang gác. Cô đi giày cao gót và tất mỏng, mái tóc được kéo qua tai và túm lại trên đỉnh đầu. Trông cô thật tươi tắn và đáng yêu, Alex nghĩ và thầm ghét kẻ sẽ đưa cô đi chơi đêm nay, để làm... để làm gì?
“Alex sẽ đến ăn trưa Chủ nhật,” Walker Macmillian tuyên bố thẳng thừng. Alex nhìn Amelia với vẻ gần như là phân bua. Đó không phải là ý anh, ánh mắt anh thầm nói.
“Sao lại không nhỉ,” cô nói với vẻ ngạc nhiên vui mừng. “Và bọn con có thể đi chơi xa hoặc đi xem phim hoặc làm cái gì đó vào buổi tối, được chứ, anh Alex?”
Sự tuyệt vọng của Alex biến mất. Chủ nhật chỉ còn cách có ba ngày nữa. Anh quyết định không thúc giục vận may của mình; khoảng cách ba ngày là tốt nhất. Rồi anh nhanh chóng đổi ý. Tốt hơn là né tránh ngay lúc này.
Anh mỉm cười, cái cười thành thật trẻ con.
“Cháu không muốn các bác phát ốm và mệt vì cháu trước khi cháu bắt đầu,” anh nói. “Và cháu biết là các bác rất bận vào tối thứ bảy. Nhưng nếu em không bận, Amelia...” anh hướng câu hỏi của mình qua vai cô tới cha cô, “nếu em không bận, anh rất muốn được đưa em đi chơi. Ở Cocoanut Grove có buổi trình diễn rất hay, hoặc chúng mình có thể đi Maryland tới Beverly Farms. Ở đó có một ban nhạc rất đặc sắc...” anh bỏ dở câu nói.
“Phần nào em cũng đã có hẹn rồi,” Amelia nói. “Nhưng em nghĩ em có thể thu xếp được. Vâng, em rất thích đi chơi, Alex. Nếu không có vấn đề gì với...” cô quay sang cha mẹ.
“Tất nhiên,” Walker Macmillian nói oang oang. “Và chẳng có gì khiến chúng ta vui thích bằng được gặp gỡ nhiều người, có phải không, mẹ nó?”
“Tất nhiên rồi. Thế cháu sẽ đến ăn trưa Chủ nhật chứ, Alex? Nhà bác ăn cơm vào lúc một giờ.”
“Dù sao thì cũng hãy đến uống một ly rượu bạc hà sau khi đi lễ,“ Walker Macmillian nói. ”Cháu có thường đi lễ không, Alex?
Alex vội vã nghĩ.
“Khi cháu có thể,” anh nói. “Bất kỳ lúc nào cháu có dịp.”
“Một chàng trai tốt. Đi lễ chút ít chẳng bao giờ có hại cho ai, cho dù người ta không tin vào những gì cha xứ nói. Chúng ta sẽ gặp cháu vào Chủ nhật, và tối thứ bảy đừng về muộn đấy. Bác không muốn con gái bác đi lễ với bộ mặt ngái ngủ.” Ông lại nháy mắt vẻ buồn tẻ.
Alex sốt ruột ngọ ngoạy.
“Cảm ơn hai bác,” anh nói. “Cảm ơn vì bữa cơm tối tuyệt vời. Bây giờ cháu phải đi đây. Cảm ơn hai bác vì tất cả. Chúc hai bác ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon,” cha mẹ Amelia cùng nói. “Sớm trở lại nhé.” Mặc dù họ chưa được hứa chắc về lời mời kia.
Amelia đi theo Alex ra cửa trước, tắt đèn ở hiên, đóng cửa lại, khoác tay Alex, và cười khúc khích.
“Anh đã làm gì với ba em vậy?” Cô thì thầm. “Em chưa từng thấy ông đối đãi người bạn nào của em như thế này bao giờ. Thường thì ông thậm chí không tỏ ra lịch sự với họ nữa kia.”
“Quỷ bắt anh đi nếu anh biết được,” Alex nói. “Amelia, anh không muốn…”
“Đừng có ngớ ngẩn thế,” cô nói, hôn khẽ lên má và siết chặt tay anh. “Và đừng quá để ý đến ba. Ông ấy không tồi như ông ấy nói về người Do Thái và tất cả. Đó là cái người ta dạy họ ở Rotary hoặc gì gì đó.”
Cái bóng sẫm màu của chiếc ô tô hiện rõ trên con đường lát đá.
“Ồ,” cô nói. “Em có hẹn ở đây. Vậy mấy giờ thứ Bảy nào?”
“Khoảng tám giờ có được không?”
“Tuyệt lắm. Gặp anh sau. Tạm biệt”. Cô siết chặt tay anh lần nữa và chạy trở lại vào nhà.
Alex chậm rãi bước trên con đường lát đá uốn khúc. Khi tới vỉa hè hướng về phía chiếc xe, anh vượt qua cái bóng sẫm màu của một gã thanh niên.
“Xin chào,” gã nói cộc lốc.
“Xin chào,” Alex nói và tiến đến chỗ chiếc Ford lúc này đột nhiên có vẻ rất nhỏ bé và thảm hại tương phản với chiếc Buick mui trần bóng loáng đang đỗ ngay sau gã ta. Anh ngồi vào xe, và nhìn qua bóng tối tới chỗ gã thanh niên đang sốt ruột đứng chờ trong ánh sáng của ngọn đèn ngoài hiên mà Amelia đã nhanh chóng bật lại khi nghe tiếng chuông.
Gã thanh niên người cao lớn, vai rộng, eo thon. Thậm chí ở khoảng cách này Alex cũng có thể nhìn thấy cái dáng thanh nhã của chiếc áo cộc tay trên chiếc quần bằng vải flanel màu sáng. Thậm chí đằng sau cái cổ của gã thanh niên trông cũng có vẻ ngạo mạn, với mái tóc cắt ngắn bóng mượt như lông thú trên đầu.
“Ta sẽ trả thù gã Tin Lành chó đẻ đầu tóc bóng mượt này,” Alex Barr vừa nói vừa kéo côn và bật đèn pha. “Ta sẽ trả thù hắn trước khi hắn biết cái gì đã đánh trúng hắn.”
Khi lái xe trong đêm xuân thơm ngát của Washington, anh nghĩ tới Amelia; nghĩ tới việc được vuốt ve khắp người cô. Anh có thể ngửi được cô, anh nghĩ, ngửi được mùi hương đàn bà của cô, và chắc chắn anh biết cô sẽ như thế nào, mềm mại và trẻ trung dưới bàn tay anh. Anh nghĩ thật khá kỳ quặc khi cha cô nêu thẳng vấn đề như vậy, gần như thiết tha nhờ cậy Alex, như thể Amelia là một con vịt xấu xí được bán cho người trả giá đầu tiên. Rồi anh gạt đi ý nghĩ về cha Amelia, và để trí tưởng tượng của anh quay về cuộc nói chuyện giữa anh và Jimmy James.
Jimmy nói rất đúng về một điều. Chắc chắn Amelia Macmillian là người bày bàn ăn rất khéo, mà anh thì thậm chí, không có nổi một chai bia và đồ ăn nguội trong tủ đá.