← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 45

Nụ hôn mong manh của mùa xuân vẫn còn run rẩy ở Chapel Hill, mặc dù tháng Sáu nóng nực đã tới và trường đã nghỉ học. Alex cảm thấy tuyệt diệu khi được lượn vào tiền sảnh của khu nhà Delt trên chiếc xe bóng lộn của mình - anh đã dừng ở một trạm xăng ngoài thành phố và rửa sạch lớp bụi bẩn trên xe trong khi Amelia đi thăm phòng của các quý cô. Anh mặc bộ vét vải garbadin màu xanh mới (năm đó tất cả mọi người đều mặc vải gabardin) và trong chiếc vali khóa kín trên ghế sau là bộ vét dạ tiệc màu trắng hồ cứng, chiếc áo khoác thể thao kẻ carô cùng với chiếc quần vải flanen màu xám, chiếc áo cộc tay màu xanh dương và đôi quần vải gabardin trắng. Anh cũng mang theo nửa thùng rượu đủ loại. Anh có tiền trong túi, và một, cô gái xinh đẹp nhất sẽ bước vào buổi khiêu vũ từ chỗ ngồi bên cạnh anh. Cô mặc bộ đồ vải lanh màu vàng chanh - cô đã lấy hành lý ở phòng dành cho các quý cô và nhanh chóng thay bộ áo váy ngắn mặc đi đường - và trong đôi giày khiêu vũ màu nâu pha trắng là đôi tất nâu trên cặp đùi dài thon thả, Amelia làm dậy lên những tiếng huýt sáo tán thưởng từ hàng hiên phủ dây leo của khu ký túc. Jimmy James đặt ly lên cái lan can rộng và đi ra đón họ. Anh ta vẫn trắng trẻo, cao lớn và trễ nải như thường ngày.

“Chào Mele. Một cái hôn cho chàng sinh viên luật giản dị chứ?”

Alex cảm thấy rất khó chịu vì Jimmy James hôn lên môi Amelia - nhẹ thôi, nhưng vẫn là ở môi. Không phải là ghen, nhưng quyền sở hữu dậy lên trong lòng khiến anh phải ôm lấy Amelia trong khi bắt tay Jimmy James.

“Chào Jim,” anh nói, và thầm nghĩ anh nói câu đó thật lạnh nhạt. Anh cũng nghĩ là mình đã thấy trong ánh mắt người bạn cũ cùng phòng rằng anh ta đã hiểu. “Thật mừng được gặp anh, thật mừng được trở về đây. Anh có biết Amelia sẽ nghỉ ở chỗ nào không? Cô ấy muốn mang đồ lên gác.”

“Tớ sẽ trao cô ấy cho Liz,” Jimmy James mỉm cười. “Cậu chưa gặp Liz à. Một hội viên Pi Phi. Hình như mình không thể bỏ thói quen được.” Anh ta đón lấy cái valy mà Alex dỡ từ xe ra. “Mình sẽ quẳng cái này vào nhà, và bà quản lý sẽ xếp chỗ cho em, Amelia. Liz đang tắm hoặc chợp mắt hoặc làm cái gì đó. Em sẽ nhận ra cô ấy bởi...” anh ta khoát tay. “Vẻ ấn tượng.”

“Thế tớ ở đâu?” Alex lại có cái cảm giác thấp kém cũ khi Jimmy James một tay nắm lấy khuỷu tay Amelia và dẫn cô về phía cửa, còn tay kia xách chiếc valy.

“Chỗ ngã tư. Zeta Zip. Stant Roberts không ở lại dự buổi lễ đẫm máu này. Anh ta đã rất tử tế dành lại phòng. Vào một ngày đẹp trời nào đó từ cửa sổ phòng chúng ta có thể xem tất cả các cô gái thay quần áo. Đợi một phút để mình thu xếp chỗ ăn ở cho cô gái của chúng ta.”

Họ biến mất sau cánh cửa, còn Alex cáu kỉnh đứng lại ngoài hiên, cảm thấy bị bỏ rơi và cô đơn mặc dù anh có bộ quần áo mới, chiếc xe gần như mới, rượu whisky và tiền trong túi. Đó là cảm giác bất mãn cũ về quyền chiếm hữu ngay lập tức của Jimmy đối với Amelia. Alex nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu thư Mac!”, rồi một giọng phụ nữ nũng nịu trả lời. Jimmy hiện ra trước cửa, vẻ tươi cười rạng rỡ.

“Ơn Chúa, rất mừng được gặp cậu, nhà văn,” anh ta nói. “Và Amelia thì càng ngày càng xinh hơn. Mình đã bảo đó là cô gái dành cho cậu mà, phải không? Và mình nói đúng, phải không nào? Đi thôi, chàng trai, hãy quẳng mớ đồ này vào phòng của Stan, rồi chúng mình xuống quầy bar làm một tợp. Tớ tự hào về cậu đấy. Trông cậu giàu có - và phần nào có vẻ như sắp nổi danh. Đi thôi. Rượu whissky ngon không chờ ai cả, còn cô gái của cậu nói rằng cô ấy muốn có thời gian tắm rửa và sửa sang đôi chút.”

Alex cảm thấy sự oán giận trước đó tiêu tan dần. Trong anh lại tràn dâng cái tình bạn gần như là hợm mình xấc xược nhưng rất mực chân thành với người bạn cao lớn vàng hoe đó. Thật khó khăn khi lát sau họ đã ngồi trong quán bar mát mẻ đầy mùi mạch nha của khu ký túc - quán bar mà hồi còn là sinh viên anh có quá ít dịp để đến đó, vì cái nghèo rớt mùng tơi khi chưa tốt nghiệp và lòng tự trọng quá mức của anh - để hình dung lại hình ảnh đau đớn về một Amelia trần truồng quấn lấy một Jimmy trần truồng; bạn của anh, Jimmy, người đã tặng Amelia cho anh. Tặng Amelia cho anh, anh nghĩ với cảm giác cay đắng thoáng qua, như anh ta để lại đôi giày chơi gôn đang dùng dở hoặc chiếc vợt tennis đã cũ nhưng còn được yêu dấu.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi; mọi chuyện chắc chắn đã thay đổi, và cái làm thay đổi mọi chuyện là anh, chính anh, Alex Barr. Sự thay đổi đến từ bên trong; sự tự tin bừng sáng nơi anh như ngọn hải đăng ngoài biển cả. Anh nhìn người bạn cùng phòng cũ đẹp trai, phóng khoáng với khoản học bổng lớn và một công việc béo bở trong chính phủ sau này, với chiếc xe hai chỗ màu xám và quần là áo lượt - và thấy một sinh viên - một người học việc, vẫn còn non nớt trong nghề. Đúng thế; Amelia mới vào giường với một cậu học trò - cô ấy chưa vào giường với một người đàn ông.

Người đàn ông của Amelia là đây, anh ta vừa mở một chai whisky Scoth loại ngon mua từ Washington D.C, vừa hỏi ông bạn cùng phòng giàu có cũ: “Bao nhiêu sôđa?” trong cái quán bar được làm từ một quầy hàng cũ lấy trộm ở Carrboro - quán bar có tranh biếm họa của bác sỹ Seuss vẽ những con rồng ngái ngủ treo trên tường. Anh đã có quyền ngồi trong quán bar này; anh có rượu whisky của anh và bộ quần áo không phải của hiệu Hech Co mà là của hiệu Lewis và Thomas Saltz trên phố F.Street ở Washington D.C, thành phố mà Alex Barr đang sống cùng với Franklin D. Roosevelt.

“Trước hết chúng tớ muốn báo cho cậu biết,” Alex nói. “Cuối hè hoặc đầu thu này Amelia và tớ sẽ làm đám cưới.” Anh nhìn chằm chằm nét mặt người bạn cũ, chờ mong anh ta nói gì đó, và hầu như thất vọng khi chỉ thấy vẻ ngạc nhiên thành thật. Dù sao Alex cũng cảm thấy - gần như là hy vọng rằng Jimmy James sẽ choáng váng bởi lời thông báo đó. Thay vì vẻ vui mừng làm khuôn mặt giãn ra trong nụ cười rộng ngoác, và cái vỗ mạnh suýt làm sụn lưng Alex. Niềm hả hê chiến thắng đã tắt ngấm.

“Ơn Chúa, thật là tuyệt!” Jimmy James kêu to. “Điều này không thể xảy ra với một đôi tình nhân đẹp đến thế được. Tớ chỉ yêu cầu một điều duy nhất, hãy là người chồng tốt, vì đây trước hết là do lỗi của tớ!” Phải, mi vui mừng, Alex nghĩ thầm, mọi chuyện đều khá ổn. Mi đã lấy của ta đêm tân hôn. Nhưng ta lại có cô gái. Không có ai trong số những kẻ “Một ngày nào đó có lẽ tớ sẽ quay lại và cưới cô ấy” lại nhớ đến những gì mi đã nói khi mi đưa chúng ta đi ăn tối. Bữa ăn tối cuối cùng đó.

“Tớ đảm bảo mà, James,” Alex nói nhẹ nhàng. “Đừng có làm gãy lưng tớ, nếu không thì sẽ chẳng có đám cưới nào đâu. Tớ chưa xem ai là người chồng tốt ngoài cậu ra,” Không biết anh có nhấn mạnh quá vào từ tốt, và có phải là Jimmy hơi cau mày không? Không phải. Đó là bóng tối trong quán bar sực mùi rượu mạnh của Delt House.

Jimmy James nói với vẻ quan trọng.

“Cậu hẳn phải làm tốt hơn mình nghĩ nếu cậu định cưới Amelia sớm như thế. Cậu không thể hỏi một cô gái nào tốt hơn được - mình đã nói thế với cậu - nhưng chẳng lẽ cậu có thể lấy vợ với lương của một nhân viên tòa báo, Ý mình là cậu mới làm cho tờ The News được có sáu tháng. Lần trước mình nghe nói họ đuổi việc tất cả nhân viên trong ngày đầu tiên của tháng Giêng, tất cả trong ngày đầu tiên của tháng Giêng. Việc lấy vợ là một bước đi lớn, mà cậu thì vẫn còn trẻ quá, cậu bé ạ.”

“Tớ không còn quá trẻ để biết là tớ muốn gì,” Alex Barr nói. “Tớ không còn quá trẻ để biết tớ có thể làm gì. Và tớ cũng không quá trẻ để không biết rằng nếu có người nào đó bị đuổi việc thì người ấy không phải là tớ.”

“Tuồng như cậu hơi tức giận thì phải. Cậu tức cái gì chứ? Chắc cậu không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa tớ và Amelia, vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bọn tớ chỉ đi chơi và nói chuyện vui thôi.”

“Tớ không giận. Và tớ chẳng nghĩ gì đến những việc mà có thể Amelia đã làm trước khi gặp tớ. Nhân vô thập toàn. Tớ chỉ muốn ổn định cuộc sống để có thể bắt tay vào làm việc. Không phải chỉ làm báo, không phải mãi mãi chỉ làm báo. Tớ có một số dự định, Jimmy ạ, và chúng sẽ không thể thành hiện thực nếu tớ còn chạy quanh để uống món whisky mà người ta dọn cho nhân viên của tòa báo để làm cho đám nhân viên đó được vui. Tớ muốn có một công việc thực sự nào đó ngoài việc đánh máy.”

Jimmy James ngồi thẳng dậy và tiến gần vào quầy bar. Anh quay người, bàn tay tì vào mặt quầy và nhổm lên khỏi chỗ ngồi. Anh nhìn thẳng vào Alex Barr, cau mày và gãi tai.

“Tớ không thể tin được,” anh nói. “Tớ thật sự không thể tin nổi. Tớ đã để lại Washington một cậu bé ngu ngáo và ở đây, lạy Chúa, chúng ta có một trang nam nhi mạnh mẽ. Một trang nam nhi mạnh mẽ thật sự - với một ngoại lệ. Tớ vẫn nghĩ là có một chút ghen tuông trẻ con nào đó về chuyện giữa tớ và Amelia. Quên nó đi, chàng trai ạ. Tớ đã nói rồi: không có chuyện gì cả.”

“Tớ chưa bao giờ để ý đến điều đó,” Alex nói. “Cậu cả nghĩ quá.” Đột nhiên anh đập đập cái ly rỗng vào Jimmy James.

“Cho chúng tôi ly nữa,” anh nói. “Lưng tớ đau như dần vì chuyến đi, và mấy phút nữa tớ phải tắm rửa để dẫn cô bạn gái đến chào thầy Skipper Henry.”

“Sự trở lại của đứa con hoang tàng? Ngôi nhà với tiếng tù và.” Jimmy James dịch sát vào quầy bar và rót độ ba đốt ngón tay rượu mạnh vào cốc. Anh tỉ mỉ trộn với đá và sođa. Anh đưa cốc rượu cho Alex và nói nhanh:

“Có phải giờ đây cậu vẫn ổn khi cậu trở về với cái xe của cậu, cô gái của cậu và bộ vét mới của cậu để bảo rằng quỷ tha ma bắt tất cả bọn họ?”

Alex nhìn điềm tĩnh nhìn anh ta.

“Tớ vẫn ổn trước khi đi,“ anh nói. ”Cậu chỉ cần quay lại đó thì sẽ biết. Tớ sẽ không trở lại đây nữa. Nếu tớ còn cần cái gì ở đây thì tớ sẽ gửi thư yêu cầu.”