CHƯƠNG 52
Sau bữa tối kết thúc vào lúc hai giờ ba mươi họ đã tới ba tiệm nhảy flamenco khác nhau. Trong mỗi quán cà phê vỉa hè những khuôn mặt rạng rỡ lên khi họ bước vào, và lúc nào cũng vậy những người Digan nói “Hola! Senhorita Barbara!” hoặc chỉ đơn giản là “Olé! Barbara!” ở mỗi nơi mà họ tới, những guitarritas lập tức tới bàn họ để chơi những bài hình như là những bài hát ưa thích của cô. Những ca sĩ, cổ nổi gân căng phồng như cổ họng ếch, hét lên những bài hình như là bài hát ưa thích của cô. Hai lần, trong tiếng đề nghị ồn ào, cô đã biểu diễn cái mà đối với Alex hình như là một điệu flamenco đáng ca ngợi, với tiếng bật ngón tay tanh, tách và tiếng hò reo ồn ào “Olé” và “Ay, que tia!” phát ra từ những người biểu diễn cũng như từ một vài người đàn ông da nâu đang ngồi chống tay lên mặt quầy uống mamanilla. Ở bàn, cả đội quân những chai mamanilla đã biến mất khi những ca sĩ và nhạc sĩ ghi ta flamenco thực hiện xong màn trình diễn dành riêng cho Barbara, với những cái nhìn trừng trừng giận dữ từ cholo đứng đầu nếu nhóm đối thủ bắt đầu một bài hát cho bàn khác ở góc khác của quán.
Khi những cái ngáp của Alex gần như che khuất cả tiếng lách cách của castanhet thì đã là năm giờ.
“Hai mươi bốn giờ qua anh đã phải đi cả chặng đường dài,” cuối cùng anh nói. “Anh nghĩ đêm nay chúng ta đã nghe đủ những tiếng lích kích lách cách rồi, em nói sao?”
Barbara nhìn đồng hồ.
“Trời đất! Mà em phải dậy lúc sáu giờ! Bây giờ em không kịp vào giường nữa. Anh có thể mua cho em bữa sáng ở một chỗ khác mà em biết, rồi em sẽ đi tắm và thay quần áo làm việc. Anh có muốn đi dạo với em vào bình minh ngày mai - ý em là sáng- nay không?”
“Lạy Chúa, không,” Alex lại ngáp. “Tất cả những gì anh muốn, là được quẳng đống gân cốt rã rời này vào giường.”
“Giường em?”
Alex lắc đầu dứt khoát.
“Không. Với chuyến bay và chữ f - làm tình, thức ăn và flamenco, anh là cái mà lúc này em có thể gọi là 4F[37]. Hãy cho anh về Trece, dẫn anh về phòng anh, và anh sẽ cài then bên phía anh. Anh sẽ ngủ thẳng hai mươi tư tiếng.”
“Anh luôn thiếu sức chịu đựng,” Barbara nói. “Đi thôi. Chúng ta sẽ bỏ qua bữa sáng, em sẽ bảo người đưa trà và bánh mì nướng đến phòng anh, anh có thể ăn trong khi em thay quần áo.”
“Với ân huệ nhỏ này thì anh thật sự biết ơn,” Alex nói. “Anh có thể dùng món ghita trong phần lớn các bữa ăn, nhưng không phải với bữa sáng.”
Alex đã làm một chuyến vi hành trong buổi hoàng hôn và thề là sẽ không lặp lại nữa. Nó giống như cái thánh địa lố lăng Hollywood mà anh biết quá rõ, ngoại trừ việc nó diễn ra dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt và có nhiệm vụ làm bức ảnh được bôi dầu bóng ở Trung Đông. Nhưng người ta dễ dàng sử dụng những con lạc đà địa phương và mặc theo kiểu của người Andalusia trong những chiếc burnous[38] đã tạo ra một cảm giác nào đó. Dù sao thì người Digan cũng đều là người Morơ; những con lạc đà đến từ khu bảo tồn gần đó; cách ăn mặc có sức thuyết phục, và luôn có hàng đoàn người Tây Ban Nha cho các vai phụ. Tiếng ồn ào cũng giống thế. Cũng tiếng lộp cộp trên nền đá, cũng những cô đánh máy phiền nhiễu, cũng những ông đạo diễn cáu bẳn, cũng những tiếng ho vô ý trong dải ghi âm. Đôi khi lại một chiếc máy bay ù ù lượn xuống thấp và làm hỏng hết loạt cảnh quay, hoặc một chiếc xe gíp lại đi lẫn vào đàn lạc đà, nhưng dù sao đi nữa rồi người ta cũng làm ra được một bộ phim; một cung cách buồn tẻ để tạo ra cuộc sống, Alex nghiêm khắc nghĩ ; vì anh đã tuyên bố rằng từ nay trở đi anh sẽ ngủ dậy muộn, để chuẩn bị cho cuộc thử thách flamenco ban đêm, và có lẽ sẽ đi tham quan vào buổi chiều. Barbara không phản đối ý kiến đó.
“Em hiểu anh, anh yêu,” cô nói. “Với anh hẳn sẽ cực kỳ buồn chán nếu cứ đứng quanh quẩn ở đó trong khi bọn em hết quay cận cảnh lại đến quay tương xứng, quay trung cảnh rồi lại quay viễn cảnh và quay dự phòng và tất cả phần còn lại của những chuyện lặt vặt quan trọng này. Nhưng em có một vài tin vui cho anh. Cuối tuần này em được tự do: Svegali đã qua đây để ráp những cảnh của em, và ông ta sẽ tra tấn một ai đó từ thứ sáu đến thứ hai. Chúng ta có thể làm những gì chúng ta muốn. Không tuyệt vời sao?”
“Quả thực là rất tuyệt. Bấy giờ chuyến đi có thể được mô tả là đáng đồng tiền bát gạo. Dưới ánh sáng của cái tin mới tuyệt vời này, em có nghĩ là tối nay chúng ta có thể tặng cho những người chơi lích kích lách cách một chút nghỉ ngơi không, và chế nhạo phong tục địa phương bằng cách ăn trong phòng và đi ngủ sớm.”
“Tội nghiệp, tội nghiệp Alex,” Barbara nói và vuốt tóc anh. “Anh đã phải chịu đựng biết bao.”
“Anh không phiền gì về một số khía cạnh của cuộc sống đó,” Alex nói. “Nhưng anh thấy đã quá đủ việc ngồi thâu đêm với đám người Di gan mà không bị lũ lạc đà nhạo báng suốt cả ngày.”
[37] Chơi chữ 4F: female, flying, food, flamenco (đàn bà, bay, thức ăn, flamenco).
[38] Burnous: Áo trùm đầu của người Ả rập.