CHƯƠNG 51
Alex Barr đành phải thừa nhận rằng anh nhớ cô cồn cào. Cuộc sống đã rất ngọt ngào và gần như bình lặng với Barbara sau lần cãi cọ đầu tiên, và lúc này cô đã đi rồi - cô đến Tây Ban Nha để hoàn thành một bộ phim ở Andalusia. Alex thử làm việc ở khách sạn, và sau đó, trong cơn tuyệt vọng, ở phòng làm việc của anh trong căn hộ vắng lặng. Song chẳng có chỗ nào tốt cả; ở khách sạn thì anh bắt gặp nỗi ám ảnh bị giam giữ, và ở đó luôn có vẻ một mớ hỗn độn bất tận những bài báo bị thất lạc. Căn hộ thì quá lớn, quá trống trải, và chứa quá nhiều hình bóng Amelia. Dấu vết của Amelia để lại ở khắp mọi nơi. Ngôi nhà ở New Jersey luôn đặc trưng cho phần lớn sự vững vàng của anh - giờ đây, nó hình như đột nhiên ở quá xa những nơi quen thuộc của thành phố mà anh thường lui tới với Barbara. Anh đi ngủ - một mình - với Barbara và anh thức dậy - cũng vẫn một mình - với Barbara. Anh không thể, như vẫn thường cố gắng, tìm lại được thói quen viết lách theo thông lệ như trước kia, và cái anh viết ra, đối với anh, có vẻ được sáng tác hoàn toàn chỉ bằng ngón tay cái.
Rốt cuộc anh đành đầu hàng. Anh đánh điện cho Barbara ở Sevilla để đặt phòng khách sạn cho anh, và gọi đến TWA để mua vé đến Madrid và thu xếp chuyến bay tiếp đến Sevilla. Trong cảm giác giống một con chó săn hơn một con người, anh gọi điện cho Marc Mantell và nói dối trắng trợn rằng anh cảm thấy hơi cuồng cẳng và nghĩ nên làm một tuần đi săn hươu với một vài người bạn ở Texas.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Alex đến Tây Ban Nha, nhưng cái sân bay lóng ngóng ở Barajas chẳng có gì thay đổi, và cả cái sân bay nhỏ, trắng bóng, đầy hoa và cam ở ngoại ô Sevilla cũng thế. Cả những khuôn mặt Ả rập đen sẫm ủ ê của xứ Andalusia cũng chẳng thay đổi gì, ngoại trừ dòng tiền bạc của khách du lịch đổ vào ngày càng tăng và sự khởi đầu của ngành điện ảnh. Alex không đi tìm nét đẹp của người Tây Ban Nha hoặc nghĩ nhiều đến nền kinh tế. Anh thất vọng thấy Barbara không ra sân bay đón anh, mặc dù lý trí bảo anh rằng cô còn đang bận đóng phim; rằng đây là ngày làm việc, và cô không thể ngừng việc quay chỉ để ra đón người yêu. Tuy nhiên anh vẫn ủ ê trên suốt chặng đường dài đầy bụi vào thành phố. Anh cảm thấy mình tiều tụy, râu ria lởm chởm, áo quần nhàu nhĩ và ố bẩn vì máy bay và khi tiến đến chỗ lễ tân trong cái hang lạnh lẽo của khách sạn Alionso Trece anh đột nhiên có cảm giác hoảng sợ rằng viên quản lý sẽ nói ông ta chưa bao giờ nghe đến tên anh và sẽ quăng anh ra ngoài đường phố bụi bặm ẩm ướt.
Song ngay lập tức anh thấy hứng khởi lên khi người quản lý tiếp đón anh rất lịch sự, đưa cho anh lá thư của Barbara và gọi người phục vụ lấy hành lý cho anh. Alex đọc lá thư trên đường đi về phòng: “Anh yêu! Bọn em đang quay ở ngoài thành phố, ở Carmona, phải đến tám giờ em mới về được. Vậy tại sao anh không chợp mắt một lát và nghỉ ngơi đầy đủ cho em khi em quay về? Hy vọng phòng của anh ổn cả. Em đã đặt phòng cho anh ngay cạnh phòng em. Thật tuyệt vời khi có anh ở đây. Yêu anh với cả trái tim - B”.
Alex đã cảm thấy dễ chịu hơn. Anh gọi người mang đá, nước chanh, một chai rượu gin và một ít agua tonica, trút bỏ bộ quần áo đi đường bẩn thỉu và mất nửa tiếng đồng hồ dưới vòi tắm. Anh nằm dài trong bóng tối của căn phòng, nhấm nháp rượu gin và lắng nghe những âm thanh của đường phố, nhưng anh quá hào hứng đến mức không thể ngủ được. Anh nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ chiều. Anh đứng dậy, mặc quần áo và đi xuống thang gác gọi một chiếc xe ngựa để đi lang thang khắp các phố và thưởng thức mùi vị của bụi, dầu ăn và phân ngựa đặc trưng cho mọi thành phố Ả rập, và cảm thấy hăng hái hơn nhiều khi trông thấy Guadalquivir bẩn thỉu lờ đờ, đi qua trường đấu bò lớn trải cát vàng, và lọc cọc đi xuống những con phố lát đá hẹp và qua những ngõ nhỏ khai mùi nước tiểu bên ngoài những ngôi nhà của người Morơ có quả đấm cửa bằng đồng thau ngăn cách thế giới khỏi những bức tường mọc đầy hoa giấy che giấu những hành lang bí mật và chỉ có Chúa biết là bao nhiêu thế kỷ máu, dục vọng và âm mưu.
Ánh mặt trời buổi chiều xói vào lưng anh đau rát, vì thế anh bảo người đánh xe đưa đến cửa hàng bán mũ để mua một cái mũ sombrero Cordobés màu đen vành rộng của vùng này. Với cái mũ đội lệch che gần hết mặt, anh thấy mình ít giống khách du lịch, và chợt cảm thấy đói. Họ đi qua một quán cà phê trông có vẻ sạch sẽ, và Alex lại bảo dừng xe lần nữa. Lúc này họ đang ở Triana, một barrio của người Di gan. Alex cho cỗ xe đi, và kiếm chỗ ngồi ở một cái bàn râm mát. Anh đẩy cái mũ lên khỏi mắt, gọi một bình bia và một đĩa cigalas - một loại tôm lớn - một ít quả ôliu màu xanh teo quắt và một đĩa giăm bông Serrano cứng. Anh ăn ngấu nghiến, bia rất ngon, cho đến khi bàn sạch nhẵn và những giọt hơi ẩm biến mất khỏi chiếc bình. Sau đó anh gọi cà phê và rượu anis, và gửi người hầu mua một điếu xì gà. Với ly cà phê và anis trước mặt, cái mũ rộng vành Cordobés che mắt, puro trong miệng, Alex nhìn đám đông và đột nhiên thực sự cảm thấy tiếng nhạc flamenco. Anh thiu thiu ngủ, dựa người vào bức tường trắng lóa, khi thức dậy thì điếu xì gà đã tắt trong cái gạt tàn và đã gần bảy rưỡi. Anh gọi một cái xe ngựa khác và nó lại lọc cọc chở anh về lối cửa vào oai nghiêm của khách sạn Alfonso Trece. Để an ủi anh, viên quản lý nói rằng sênhorita[33] Baheen vẫn chưa từ chỗ shutin về nhưng chắc cô ấy sẽ về ngay. Alex lên gác và lại tắm lần nữa, ngẫm nghĩ rằng Bayne ở Tây Ban Nha cần nhiều sự kiềm chế, và phá lên cười với cái bóng của mình.
Anh đang bồn chồn đi lại trong phòng, khăn tắm quấn quanh thắt lưng thì chuông điện thoại reo:
“Em về rồi,” giọng nói quen thuộc cất lên. “Nhưng em không dám xuất hiện trước cặp mắt americano của anh khi chưa rũ hết nửa tấn bụi Andalusia khỏi người và trút được hết lớp phấn son hóa trang trên mặt. Chào mừng anh đã tới Sevilla. Chuyến đi xuôn xẻ chứ?”
“Không tồi. Anh đã thiếp đi được một lúc. Anh muốn được tươi mát và đáng yêu đối với em.”
“Vậy thì trong khi em làm mình tươi mát và đáng yêu đối với anh, sao anh không xuống quầy bar mà ngắm mấy xênhorita xinh đẹp. Em sẽ gặp anh trong nửa tiếng nữa. Bueno?”
“Được,” Alex nói hơi cáu kỉnh. Mình đã đi nửa vòng thế giới để gặp một quý bà và cô ta nói sẽ gặp mình ở quầy bar, rồi sau đó anh nghĩ, ngươi thật ngu ngốc, Barr, không người nào hay xúc động lại thấy dễ dàng trong những giờ đầu tiên sau một cuộc chia tay cho dù là ngắn ngủi, và đó là sự thành thực vụng về của mình khi hình dung cô ấy sẽ lăn vào giường ngay khi vừa trở về sau một ngày làm việc mệt nhọc. Mình cần tự điều chỉnh một chút.
Anh mặc quần áo và đi xuống bar, ngồi vào một góc yên tĩnh và nghe cuộc tranh luận ồn ào bằng tiếng Tây Ban Nha trong đó thỉnh thoảng có những từ như shutin, mà anh đoán là “shooting”[34], “buổi chiều”, “hai lần bấm máy” và “quét” lẫn vào hàng tràng tiếng pha trộn một nửa ngôn ngữ Adaluz. Alex nhận thấy tất cả những người đàn ông đều có ria mép được xén tỉa tỉ mỉ đến không thể tin được, hàm răng trắng bóng tương phản với khuôn mặt ngăm ngăm một cách không thể tin được. Tất cả đều có mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo, không có bộ quần áo nào lụng thụng, cũ kỹ, hoặc có vẻ đã ở trên người chủ nhân của chúng quá một phút.
Anh buồn rầu thầm nghĩ rằng mỗi khi cắt tóc, người ta đều hoặc làm trầy da anh hoặc để lại những vết xước, vết gợn và những mảng bờm xờm. Anh đang lơ đãng nhìn đám người kiểu cách - rõ ràng là các sênhorita còn chưa xuống, thì một đôi môi chạm nhẹ vào má anh. Đó là Barbara.
Anh lảo đảo đứng dậy, và họ ôm lấy nhau, một chút, không hôn, rồi anh đẩy cô ra để ngắm. Cô mặc chiếc váy dài màu trắng không tay giản dị, và cô có màu rám nắng của mặt trời Andalusia. Đôi môi cô tô đỏ chói, một đoá hồng đỏ cài trên mái tóc vàng, và sự tương phản giữa làn da nâu rám với đôi môi đỏ rực rỡ, đóa hoa hồng và chiếc váy trắng khiến người ta kinh ngạc.
“Chào mừng anh đến ngôi làng nhỏ của bọn em,” cô nói. “Có một số mùi vị lạ ở đây, nhưng bọn em gọi đây là nhà. Thật tuyệt là anh có thể tới đây được, anh yêu.” cô cầm lấy tay anh và nhún nhảy né người khỏi anh. “Đến đây, ngồi với em và kể cho em nghe mọi chuyện đi. Nhưng đầu tiên hãy mua cho em cái gì đó thật nhiều và thật lạnh. Em đang chết khô đây, cả ở trong lẫn ở ngoài.”
“Trông em đúng là người của thời Bizet,” anh nói. “Không có giày đỏ và cổ áo xếp nếp.”
“Đừng nghĩ là em không có. Và một cái váy có chấm đỏ. Em có thể nhảy hết sức mình điệu flamenco. Em chưa hỏi cái gì đã đưa anh tới nước Tây Ban Nha rực ánh mặt trời này. Nhưng điều đó phần nào hơi bất ngờ.”
“Chỉ có duy nhất một câu trả lời,” Alex nói. “Anh nhớ em khủng khiếp. Anh không thể nghĩ; anh không thể viết; thậm chí anh không thể đọc được nữa. Vì thế anh gọi điện và hy vọng có máy bay. Anh yêu em. Đó là cái đưa anh đến với nước Tây Ban Nha đầy ánh nắng.”
“Ôi, anh yêu,” cô nói, và siết chặt tay anh giữa hai bàn tay cô. “Em cũng nhớ anh lắm, nhưng họ bắt chúng em làm việc - cái gã đạo diễn chết tiệt đó - đến mức em không có thời gian để nhớ anh nhiều như em muốn. Bọn em phải dậy từ tờ mờ sáng, và chưa kịp đặt lưng xuống giường thì đã phải dậy. Ở thành phố này không ai ăn tối khi chưa quá nửa đêm, và rồi thường có ai đó gợi ý một tiệm nhảy flamenco mới ở một ngõ hẻm nào đó, và đến lúc đó người ta đã uống đủ vino[35] để thấy gợi ý đó thật thú vị và...” cô bỏ lửng câu nói.
“Anh e là anh sẽ thấy em miệng ngậm một bông hồng, chiếc lược mai rùa cài trên tóc và castanhet[36] giữa những ngón tay, nhảy trên mặt bàn giữa những tiếng gõ của các cây ghi ta Di gan.” Anh cười. “Anh đoán em chẳng thay đổi nhiều, New York hoặc Sevilla, vẫn khó ngủ yên trên giường vào ban đêm, phải không?”
Barbara nhìn anh bình tĩnh
“Em đã bảo anh rồi. Ở đây chẳng có ai ăn tối khi chưa đến nửa đêm, mà bây giờ mới hơn chín giờ. Nếu anh mua cho em thêm một trong số những cái cốc rất đẹp này nữa thì em sẽ cho anh một vài gợi ý về cách giết chút thời gian từ giờ cho đến nửa đêm.”
Alex bật ngón tay đánh tách với người hầu và mỉm cười.
“Anh nghĩ chúng mình có thể đi tìm một quán cà phê vỉa hè nào đó, nhưng anh đã làm việc đó chiều nay, mà trời thì tối quá rồi không thể đi tham quan được. Anh nghĩ là chỉ có một cách thay thế.”
“Anh nói đúng đấy,” cô nói và áp má vào vai anh. “Thực sự có quá ít thứ để làm ở Tây Ban Nha...”
“Đây sẽ là lần tắm thứ ba của anh kể từ khi đến đây,” Alex nói. “Và sẽ là lần thứ ba anh thay quần áo. Chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian, em biết đấy. Anh đã không mặc quần áo khi em gọi cho anh lần đầu tiên.”
“Cứ coi đó là sự bẽn lẽn kiểu con con gái,” Barbara nói. “Không thể thiếu màn chào hỏi được.”
Cô ngồi lên giường, và ngáp dài. “Em đã lần lượt cởi ra rồi, phải không nào? Sau khi...”
“Em gần như đã lần lượt cởi từ thắt lưng,” Alex cười. “Anh quyết định cho em một giờ nghỉ ngơi, để làm em thật sạch sẽ và sáng chói cho những tiệm nhảy flamenco.”
Barbara lại ngáp, và duỗi tay ra.
“Lại đây nào,” cô nói. “Nhiều người không ăn bữa tối trước một giờ sáng.”
[33] Sênhorita: Tiểu thư.
[34] Shooting: Quay phim.
[35] Vino: Rượu vang.
[36] Castanhet: Một loại phách của người Tây Ban Nha.