CHƯƠNG 56
Khói thuốc lá bốc lên khét lẹt từ chiếc gạt tàn, càng dày thêm do bén sang những mẩu đầu lọc khác, pha trộn với màu vàng lục của lớp vecni của chiếc khay, rồi xộc thẳng vào lỗ mũi Alex. Nó có mùi thịt nướng cháy âm ỉ, nó khiến Alex ngứa họng, ho và hắt hơi.
Anh hắt hơi liền một tràng mười bảy cái. Barbara, trong bộ vét màu sẫm, bước vào phòng khách.
“Anh sao thế? Cúm à?”
“Kia kìa.” Alex chỉ vào điếu thuốc đang bốc khói. “Nó đấy.” Anh hỉ mũi, lau nước mắt đang chảy ròng ròng. “Anh muốn xem xem em sẽ để nó cháy bao lâu. Vì lòng yêu Chúa, tại sao phụ nữ lại cứ phải để cho thuốc lá của họ hôi xì lên trong gạt tàn? Nếu em muốn hút cái quái quỷ gì đó, thì em cứ việc hút. Em chỉ cần ra ngoài khoảng năm phút, để đám lửa ấy cháy cho hết. Anh có thể theo dõi đường đi của em quanh nhà bằng cách đi dập những mẩu thuốc lá cháy lỗ chỗ ở bậu cửa sổ.”
“Em nghĩ anh cho mình là hoàn hảo lắm phải không?”
“Chúng ta không nói về chuyện liệu anh có phải là người hoàn hảo hay không. Chúng ta đang nói về những người châm thuốc lá rồi ném chúng vào gạt tàn để nó cháy âm ỉ, hôi hám và xông khói vào mặt người khác. Chúng ta đang nói về những người có thói luộm thuộm cẩu thả vô ý vô tứ.”
“Vậy em là người luộm thuộm, cẩu thả phải không? Và vô ý?”
“Nếu em đang nói về những điếu thuốc lá, thì đúng đấy, em là người luộm thuộm, cực kỳ luộm thuộm.” Alex nói thẳng thừng. “Và vô ý.”
Barbara đứng phắt dậy trong cơn thịnh nộ bắt đầu được châm ngòi.
“Còn anh là người nhỏ nhen cố chấp đầy thành kiến. Chẳng có cái gì trên đời là đúng, trừ anh. Anh có cái đầu đầy những ngăn cùng rãnh, và bất kỳ cái gì không vừa những cái chỗ chứa chật hẹp nhỏ xíu đó đều bị đào thải.”
“Ôi, Chúa ơi.” Alex lắc đầu. “Anh chỉ mới nói ba bốn trăm lần gì đó rằng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời nếu em hoặc hút thuốc hoặc vứt cái đồ quái quỷ ấy ở ngoài, thế mà bây giờ anh là người nhỏ nhen cố chấp, với những rãnh trong đầu. Ít nhất là những rãnh còn trong đầu anh. Ít nhất là anh không có buồng trứng để mà nghĩ đến.”
Barbara nhìn anh chằm chằm.
“Chúng ta lại quay lại đúng chỗ này - giả thuyết ưa thích của bác sỹ Barr về tư duy của phụ nữ thông qua công cụ sinh đẻ của họ, trong khi những người đàn ông cao quý là con người của trí tuệ. Hãy giảng tiếp cho tôi nghe đi, thưa Giáo sư.”
“Anh không muốn cãi cọ về những thứ vặt vãnh như điếu thuốc lá. Mà không hiểu sao chúng ta toàn cãi cọ về những thứ thật ngớ ngẩn. Hình như chúng ta chưa bao giờ cãi nhau về một cái gì đó đáng để cãi nhau. Chúng ta cãi nhau về tổng thống Roosevelt, về cờ bạc, về đấu bò, về bọn đồng tính, về Paul Roberson và Charlie Chaplin, về Frank Sinatra và Adlaid Stevenson. Chúa ơi, đến mức anh sợ phải mở miệng vì chỉ e em nổi khùng lên.”
“Tôi nổi khùng lên? Tôi mà nổi khùng lên ấy à? Chính anh mới là kẻ chuyện bé xé ra to, chứ không phải tôi.”
“Anh biết ngay mà,” giọng Alex dài ra châm chọc. “Đàn ông luôn luôn xấu, phụ nữ luôn luôn tốt. Đàn bà luôn luôn đúng, đàn ông luôn luôn sai. Điều đó lúc nào chả rõ như ban ngày.”
“Anh luôn biết cách chế nhạo tôi. Anh thích chế nhạo tôi. Ừ thì tôi là người lôi thôi cẩu thả đấy. Tôi tin là trên đời này cũng có một vài điều tốt đẹp, và mọi người khá là dễ chịu. Anh và cái tính giễu cợt thâm thúy của anh, chẻ sợi tóc làm tư, nhòm vào mọi gậm giường, nghi ngờ bất kỳ cái gì chân thật, tử tế...” Barbara bắt đầu khóc.
“Vâng, Amelia. Tất nhiên rồi, Amelia.” Alex nói tàn nhẫn. “Đúng như em vừa nói đấy, Amelia... khóc đi, Amelia. Olé, Amelia!”
“Và đừng có gọi tôi là Amelia!” Barbara nín khóc và quát lên. “Đừng có gọi tôi là Amelia!”
“Em biết không, sự giống nhau khá là rõ rệt,” Alex dài giọng. “Trừ việc Amelia không được thực hành nhiều như một diễn viên. Cô ấy không có kỹ năng bi kịch hóa bản thân...”
“Diễn viên? Chỉ vì tôi...”
“Đúng thế. Chỉ vì em... và anh có thể lấp đi khoảng cách, nếu em muốn,” Alex nói xen ngang. “Nếu em chịu khó nghe anh nói một phút anh có thể dẫn ra cho em một vài ví dụ mới đây nhất về chuyện đóng kịch. Tối hôm nọ em công kích một tác phẩm kỹ xảo màu hoàn chỉnh vượt qua cái khởi đầu là sự quan sát nhẹ nhàng về những kẻ lừa đảo là những kẻ lừa đảo, cho dù chúng có là bọn cờ bạc hay là chủ những câu lạc bộ ban đêm hay là bất kỳ loại nhãn mác gì với mái tóc cắt ngắn. Em đã nhắc đến điều này trong bữa tối, và em rời bàn ăn với một sông nước mắt và làm bẽ mặt Sarah Bernhard. Vì thế mà anh vẫn bị liệt là kẻ cố chấp, bảo thủ và kiêu căng.”
“Và tôi vẫn muốn nói về bọn cờ bạc. Tôi đã hơi bị choáng vì cuộc ly hôn thứ hai, và những người tốt với tôi chỉ là một đám ”lưu manh“ như anh gọi, và tôi biết những lúc khó khăn của việc trình diễn. Bạn bè của tôi ở Palm Spring và Acapulo không còn kính trọng tôi khi cái gã bạn cũ dựng lên toàn những điều tồi tệ, dựa trên những bằng chứng và cố lôi người bạn gái ra xa khỏi tôi, làm cô ấy ngoảnh mặt đi với tôi, khiến cô ấy tin toàn những điều bẩn thỉu...”
“Thế cái gã bạn cũ đó là ai vậy?” Giọng Alex thô lỗ. “Anh hơi khó nhớ ra những người bạn cũ nếu không có phiếu ghi điểm.”
“Anh biết rõ người bạn cũ ấy đấy, con người hay chế nhạo ạ. Chúng ta vẫn thường nói chuyện về hắn mà. Josh. Josh Lewis.”
“À, ừ. Nhà sản xuất. Để anh xem nào. Đầu tiên chúng ta có một trợ lý đạo diễn không hiểu chúng ta, rồi có một loại đạo diễn không hiểu chúng ta, và giờ chúng ta có một diễn viên hiện trong quá trình mất việc không hiểu chúng ta.”
“Và giờ đang trong quá trình mất tình yêu với một nhà văn kiêu ngạo không hiểu tôi, cũng như không hiểu bất kỳ người đàn bà nào khác!” Giọng Barbara the thé. Trong một khoảnh khắc nó rít lên như kim loại, và vì một lý do tò mò nào đó Alex tự hỏi phải cần bao nhiêu mồi bả để đưa cái giọng ngực trau chuốt của cô lên thành giọng mũi the thé của người Texas.
“Dù sao đi nữa chúng ta cũng đã tạo ra một vụ kiện có tính Liên bang từ lời tuyên bố thẳng thừng của anh rằng anh không quan tâm đến tình bạn của những kẻ lừa gạt, ngay cả khi chúng có điều hành sòng bạc đáng kính trọng nhất ở Las Vegas đi chăng nữa, và vì thế chúng ta đã làm hỏng buổi chiều nay.”
“Dù lừa gạt hay không, thì họ cũng có tình cảm. Họ là những người bình thường, tử tế, chứ không như...”
“À phải, họ là người tốt, bình thường, nhân hậu, tử tế. Anh đồng ý. Với các nghệ sỹ, ai mà chả có tình cảm. Anh đồng ý rằng họ có tình cảm tới mức nhờ họ em có được ít tiền và họ gửi vài tên giết thuê nào đó đến để đánh què chân em hoặc nâng điểm cho con cái em. Rồi sau đó chúng không còn là những người có bản chất nhân hậu, tử tế, bình thường, đáng yêu nữa. Chúng vênh vang. Ăn bám một cách bảnh bao, chấy rận một cách lịch sự, lừa gạt một cách tinh vi. Anh không thèm biết chúng làm chủ bao nhiêu khách sạn hoặc trả bao nhiêu cho một ca sĩ biểu diễn trong phòng của chúng, chúng vẫn là bọn lưu manh.”
Barbara đứng lên lồng lộn đi lại trong phòng, những ngón tay cô bóp vào nhau.
“Được, Bette Davis,” Alex lại nói một cách kinh tởm. “Tôi biết kiểu đi bộ. Cắt.”
Barbara quay lại đầy vẻ giận dữ, cặp mắt nheo lại, cô rít lên.
“Không biết tôi nhìn thấy cái gì ở anh kia chứ! Hẹp hòi, hằn học, láu cá, kiêu căng, hạ lưu, kinh tởm!”
“Anh thừa nhận,” Alex ngáp dài. “Anh là người không thể cải tạo được. Và anh thừa nhận anh dễ dàng phát chán với những cuộc trình diễn thường xuyên sự nổi nóng vì bị xúc phạm. Thật đáng thương hại cho những diễn viên được đào tạo trong hệ thống Phương pháp biểu diễn. Nó nuôi dưỡng xu hướng tự phụ, một sự mê hoặc chết người nếu dựa vào. Anh có thể dẫn ra chuyện ở tientas thử bê như là một ví dụ về việc...”
Barbara lại khóc. Cô loạng choạng đi đến tủ rót cho mình một cốc whisky và uống một hơi hết nửa cốc.
“Giờ thì cái ấy rất có ích đấy,” Alex dài giọng. “Khi nào gặp rắc rối, hãy nuôi người Ailen bằng rượu mạnh...”
Barbara hắt thẳng chỗ rượu còn lại vào mặt anh. Alex đứng lên, lau mặt và cầm lấy cái ly từ tay cô. Anh khe khẽ vỗ vào cổ tay cô, vẻ hơi chế nhạo.
“Hư nào,” anh nói. “Đừng lãng phí rượu whisky ngon như thế này. Đừng, khi nó sẽ nuôi lớn thêm vai kịch giận dữ. Nó không phải là điệu flamenco đích thực.”
“Ít ra là tôi đã thử. Ít ra là tôi cũng đã xuống đấu trường và thử sức. Tôi không ngồi một chỗ uống brandy và đổ nước lạnh lên niềm vui của người khác. Và tôi không thô lỗ với người chủ nhà chỉ mong tạo cho chúng ta một ngày vui vẻ. Mà còn cái câu chuyện ở bàn ăn đó nữa chứ, về chuyện cưỡi ngựa săn voi cùng sư tử - ít ra tôi không cố hạ nhục một người trước mặt những người khác.”
“Anh không cố hạ nhục người nào trước mặt những người khác.” Alex mệt mỏi nói. “Anh chỉ đơn thuần không thích cái kiểu bày hàng bán buôn phân ngựa ấy. Và anh bực tức với cái gã Tây Ban Nha bóng mượt đang cố quyến rũ em bằng cách làm cho anh mất hết bình tĩnh.”
“Có lẽ anh ta đã quyến rũ được tôi rồi đấy, vì anh đã vứt nó đi một cách dễ thương như vậy! Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta mời anh! Có lẽ anh ta ghen - hoặc chỉ đơn thuần là thất vọng vì tôi cứ quanh quẩn với một kẻ không hòa hợp được với cuộc sống của thành phố này, một kẻ chẳng thích thú gì cái công việc mà những người khác đang làm!”
“Tất cả là vì anh chẳng có tội nợ gì với lũ bò ngu xuẩn đó. Nếu anh có phải giẫm lên cái gì đó thì chí ít anh cũng hy vọng đó là một con voi, chứ không phải là một con bò cái vớ vẩn.”
“Anh và lũ voi chết tiệt của anh! Anh và lũ hổ báo của anh! Vâng, tôi không phải là một thợ săn da trắng. Sau ngày hôm đó, tôi thậm chí không biết liệu anh có bắn vào chính mình hay không. Và tôi không phải là chuyên gia trong bất kỳ cái gì, anh và cái vẻ kẻ cả của anh về đấu bò ở bàn ăn của một người đàn ông - anh và cái vẻ thông thái kinh tởm của anh với vợ anh ấy. Ước gì đã để anh ta...”.
“Lúc này đâu đã quá muộn. Một cú điện thoại ngắn. Mà dù sao đi nữa, anh chỉ nói...”
“Vâng, tôi biết anh đã nói gì, anh là một chuyên gia. Anh là tác giả của mọi thứ. Anh và Heminway. Những người luôn biết cách làm mọi thứ. Những người đàn ông với đám lông tự mọc trên bộ ngực văn chương. Tại sao anh không chọn ai đó khác để bắt chước? Tại sao bản thân anh lại chỉ là cái bóng mờ nhạt của một nhà văn nổi tiếng?”
Alex Barr tái mặt, tay anh nắm chặt lại thành quả đấm. Anh nhìn chằm chằm qua vai Barbara, cơ hàm anh giật giật.
“Thật sự tôi muốn tát cô vì lời nói đó,” anh nói. “Không may là tôi không giữ trong tay trường Noel Coward phụ nữ và cồng chiêng. Nên tôi sẽ tát cô một cách đơn thuần thô bỉ.”
“Đừng có dọa tôi, nhà văn ạ. Nếu anh muốn tát, cứ tát đi xem nào. Đây sẽ không phải là lần đầu tiên tôi bị đe dọa bởi một người đàn ông dũng cảm không dám thừa nhận sự thực. Nào, cứ đánh tôi đi, nếu điều ấy làm anh thấy dễ chịu hơn. Tất cả sẽ được giữ lại cho tác phẩm Người ta cảm thấy như thế nào khi đánh một người đàn bà, tác giả: Alexander Barr”...
“Cô biết không, cô thật sự là...” Alex nói. “Tôi đã không tin, tôi không thể tin được, nhưng cô thật sự là...”
“Tôi thật sự là cái gì?” Giọng Barbara hung dữ và gay gắt như một kẻ xa lạ thù địch. “Thật sự là cái gì nào?”
“Như những người khác, ở đây hình như chẳng có ngoại lệ nào.” Sự mệt mỏi lại quay trở lại trong giọng Alex. “Tất cả đều là ở buồng trứng. Đầu tiên là sự vui vẻ bạn bè và ánh rạng rỡ tươi vui. Sau đó là một cuộc chơi nghiêm túc. Rồi đến cái nhìn bới lông tìm vết của tình yêu. Rồi là sự hối hận cho tình yêu. Cảm giác cực đoan vì tình yêu. Nước mắt. Cãi cọ. Sự căm ghét lạnh lùng, Và kết cục là sự ồn ào chấm dứt. Tất cả đều nằm ở cái cơ quan sinh sản của đàn bà. Tôi thừa nhận; tôi không hiểu phụ nữ. Và tôi cũng không dám chắc liệu phụ nữ có hiểu được giới mình hay không.”
Trong một lát, một ánh lấp lánh gần như thích thú hiện lên trong mắt Barbara.
“Vậy là cuối cùng tôi cũng thừa nhận rằng anh đôi chút có lý. Nhưng anh đã thừa nhận là anh thích cãi cọ. Anh yêu cái giọng nói hợp logic, lạnh lùng của anh, đi từ điểm này tới điểm khác. Và anh thích có ai đó để châm chọc, đế họ nổi khùng lên với anh, và đem lại cho anh cái cảm giác say sưa về sự ưu việt của giống đực. Được lắm, tôi có tin cho anh đây. Tôi vui lòng lên giường với một gã lái xe tải, nếu anh ta tử tế. Tôi sẵn sàng cưới một thằng chăn vịt, nếu anh ta có một chút hiểu biết về phụ nữ là như thế nào.”
“Tôi không nghi ngờ điều đó,” Alex lẩm bẩm. “Không một chút nào.”
“Chính thế đấy, đấy chính là cái tôi muốn nói.” Sự thích thú thoáng qua đã biến mất, và giọng Barbara lại còn chua ngoa hơn. “Đó đúng là cái tôi định nói! Anh đâu có muốn nói chuyện, thực sự anh đâu có muốn cãi nhau, anh đâu có quan tâm đến cái gì. Anh chỉ đọc những trang sách của anh! Tôi là diễn viên ư? Này, tôi không thể mang cái khố của anh như một diễn viên được! Chưa bao giờ một diễn viên lại có thể sờ được vào một nhà văn!”
“Tôi sẵn sàng tranh luận về điểm này,” Alex nói khô khan. “Pha cho em một ly nhé?” Không đợi câu trả lời, anh rót rượu Scotch và nước vào hai cái ly.
“Không có người đàn bà nào lại không nói dối một cách hoàn hảo, gian trá và lẩn tránh những sự thật đau lòng kể từ cái ngày lần đầu tiên cô ta vòi vĩnh cha mình mua cho chiếc kem ốc quê thứ hai cho tới khi cô ta ngồi khóc lóc nỉ non bên cỗ quan tài trong bộ áo màu đen đẹp nhất mà cô ta có thể kiếm được,” Alex Barr nói, như thể đang nói với chính mình. “Bản chất đàn bà được xây dựng trên sự giả vờ có mục đích, không bao giờ chịu thừa nhận sự thực nếu sự thực đó xúc phạm tới bản thân, và luôn có thể chấm dứt cuộc cãi cọ bằng những tiếng la hét trong niềm oán giận chất chứa đã lâu và một suối nước mắt.”
“Anh sẽ viết sách về chuyện đó chứ? Hay chỉ viết bài để dành cho một cuộc đối thoại nào đó về sau này?”
“Không sách. Mà cũng chẳng có bài nào hết. Chỉ là sự thật đáng sợ. Từ cái cũi đến lần ở cữ đầu tiên, từ con búp bê đến việc mất trinh, từ cái tã đến cái chết, tất cả đều được thiết kế để làm nổi bật thực tế rằng đàn ông và đàn bà được tạo ra khác nhau, rằng cơn gió thổi đi chiếc váy và để lại nỗi cô đơn lạnh lẽo, rằng đàn bà là thứ đồ chứa miễn cưỡng những ham muốn của đàn ông. Sự oán giận không nhiều về chuyện cô gái có con, nhưng lại rất nhiều về chuyện cô ta không thể dễ dàng đi tiểu khi đang dự một buổi picnic. Bác sỹ tâm thần gọi đó là sự ghen tị dương vật. Còn anh gọi đó là ví dụ lớn nhất về quyền Tạo hóa kể từ khi Eve mồi chài được Adam bằng trái táo, hoặc một trái gì đó đại loại như vậy.”
Barbara cười to một cách giả tạo. Cô vỗ tay chế nhạo.
“Cứ tiếp tục đi, Giáo sư,” cô nói. “Anh đang nói những lời có cánh đấy. Anh thật sự ghét chúng tôi, phải không? Tôi thừa nhận là anh thật vĩ đại trong kiếm tiền, nhưng hãy thành thật một lần xem, hãy thú nhận đi. Anh thật sự ghét chúng tôi, phải không nào? Vì anh không thể hiểu được chúng tôi, anh căm ghét chúng tôi.”
“Không.” Giọng Alex trầm xuống và rất nghiêm trang. “Không, anh không ghét em. Anh chỉ không ưa một số điều ở phụ nữ - hầu hết những điều giả dối mà em thực hiện trong cuộc chiến đấu cá nhân chống lại giới đàn ông và thế giới. Một số làm anh buồn cười. Một số khác làm anh khó chịu. Phần còn lại khiến anh nổi giận, vì đàn ông không đề phòng những con đĩ chuyên nghiệp bắt đầu trên đống cát và cứ tiếp tục cho đến khi cha mình nằm xuống và di chúc được đọc”.
“Đó là một tuyên bố bao quát,” Barbara châm biếm nói. “Tôi cứ nghĩ tất cả những cô gái nhỏ đều được làm bằng đường và gia vị và vân vân.”
“Đó là điều khiến anh khó chịu nhất. Và tất cả các chàng trai đều không có những bộ móng hoặc những bím tóc riêng. Sự tự mãn này chọc tức anh - sự tự mãn thiển cận được nhồi nhét vào háng của em - em hãy lưu ý là anh không nói đến trái tim hoặc khối óc - vào háng của em từ khi em tập đi cho đến khi em lần đầu tiên ngã vào giường một gã đàn ông. Đó là tất cả niềm kiêu hãnh đàn bà, được truyền từ người mẹ sang con gái.”
“Tôi lo rằng anh đã lãng phí quá nhiều thời gian với chúng tôi nếu chúng tôi khủng khiếp đến thế. Hãy tặng cho chúng tôi thêm chút ít niềm kiêu hãnh nữa đi, Giáo sư, chuyện về nghề làm đĩ đó. Tôi đang học về cuộc đời đây. Tôi đang giỏng tai lên nghe đây.”
“Được thôi, cứ việc châm chọc đi,” Alex nói. “Nhưng anh nghĩ rằng sâu thẳm đâu đó trong cái ống rắc rối của bộ máy sinh sản, em biết là anh đúng. Em sẽ ngất xỉu trước một con chuột những lại giết chết cả voi bằng hai bàn tay không nếu con voi ấy đe dọa sự an toàn giới tính của em. Em sẽ thực hành cái lối duyên dáng ẻo lả cho đến khi một kẻ khốn khổ nào đó bị chết điếng bởi sự tiết dục, trong khi em tự hỏi bao giờ thì cái gã ngu ngốc đó mới đặt tay gã lên áo em. Em sẽ giả vờ còn trinh trắng khi một nửa thành phố đã nằm lên người em, và em sẽ ngọ nguậy với lòng nhiệt tình giả tạo được phóng đại chỉ bằng sự lừa dối máy móc của cái cơ quan vô cảm để cho kẻ khờ dại đáng thương kia vững tin vào tính ưu việt tuyệt vời của giống đực. Và khi tất cả đã thất bại - những mưu mẹo bẩn thỉu hơi đáng yêu mà em để cho hắn nghĩ rằng hắn, cái thằng cha xấu xa đó, đã chinh phục được em; những mưu mẹo kinh tởm như chướng ngại vật bảo vệ sức quyến rũ của em, khi có mối đe dọa tống tiền hoặc hối lộ - khi tất cả đã thất bại, luôn luôn có cơn thịnh nộ theo sau trận lũ nước mắt. Không có người đàn ông nào đủ can đảm chống đỡ với cơn thịnh nộ, nước mắt, sức quyến rũ e thẹn, cơn ngất xỉu. Tất thảy đều không thật. Tất thảy đều dối trá. Tất thẩy đều có sẵn. Không người đàn bà nào cần đến trường để học cách diễn kịch. Đàn bà là những diễn viên hoàn hảo kể từ cái ngày đầu tiên khi cô ta rúc đầu vào vú mẹ và khóc thét lên đòi bú.”
Barbara ngáp dài, cái ngáp được chuẩn bị công phu.
“Tôi chỉ ngạc nhiên là anh lại bận tâm tới chúng tôi, khi mà lòng kính trọng anh dành cho chúng tôi thấp đến thế. Tôi ngạc nhiên thấy anh không đi tìm những gã đồng tính luyến ái và để mặc chúng tôi. Cái đó hẳn sẽ thay thế cho niềm an ủi và sự giúp đỡ nhỏ bé thảm hại mà chúng tôi đã đem đến cho anh.”
Alex nhếch mép cười ngượng nghịu
“Không may là lại không như thế. Em có một góc trong khu chợ, và khi em không thể bỏ qua những mưu mẹo và quên đi việc đóng kịch, vẻ quyến rũ đó là không thể thay thể được. Khi em thành thật thì em là người tuyệt diệu. Còn khi em thổi phồng bản thân mình bằng thái độ giả dối của em, thì em thật kinh tởm.”
“Thật ra anh đâu có muốn chúng tôi thành thực,” Barbara cay độc trả lời. “Anh ghét chúng tôi nếu chúng tôi thành thực. Về một khía cạnh nào đó tôi đồng ý với anh. Chưa bao giờ có gã đàn ông nào dám đối mặt với ý nghĩ thành thực của người đàn bà của gã. Tất cả đàn ông đều là những đứa trẻ hư, và các người sẽ không giở trò chừng nào chúng tôi còn thủ thỉ vào tai các người rằng các người thật phi thường”, cô giễu cợt nói, “anh thật là người đàn ông vĩ đại mạnh mẽ thông minh đẹp trai tuyệt vời. Em xin hứa, anh yêu. Em không hiểu làm thế nào mà anh làm được tất cả mọi việc. Em hứa là em không. Tào lao. Toàn chuyện tào lao. Các người sẽ không thích nếu chúng tôi nói cho các người hay ý nghĩ thực của chúng tôi về cái vẻ vênh váo, điệu bộ và những nỗ lực thảm hại của các người để cố làm cho một cô gái nhỏ tin rằng cô ta hạnh phúc ở trên giường. Hạnh phúc?” Tiếng cười của cô là tiếng nức nở. “Không cần biết là chúng tôi phải giả vờ muốn điều đó. Không cần biết là chúng tôi phải giả vờ vẻ khoái lạc. Hạnh phúc? Đó là cái chết thì có.”
Alex mím môi. Anh gật đầu.
“Đúng. Anh đã đoán thế. Nó diễn ra theo đúng logic từ lời thoại đầu tiên, đoạn anh, muốn được thấy em thuộc về anh đôi mắt khép lại, tiếng rên rỉ khe khẽ và chiếc khăn trải giường nhàu nhĩ ướt nhèm của cuộc tình. Đúng. Tất cả là giả dối, và em chỉ đang cố tỏ vẻ biết ơn.”
“Ố, tất nhiên là em không ám chỉ mình anh. Em nói đến tất cả những gã đồ tể khác.” Mắt Barbara mở to. “Không bao giờ là anh. Đó là tất cả những kẻ khác - tất cả những gã chồng cũ, bạn cũ và người tình một đêm ở Chicago.” Cô ném câu cuối cùng này vào mặt anh. “Họ là những kẻ tồi tệ, những kẻ vụng về, những kẻ vớ vẩn, những kẻ nhút nhát. Chứ đâu phải anh, tình yêu của em.” Cô lắc đầu thật mạnh làm tóc xoã tung. “Không bao giờ là anh.”
Alex lấy điếu thuốc khác và chợt thấy tay mình đờ ra.
“Anh là đồ khốn nạn bẩn, thỉu!” Lần này Barbara ném mạnh cái ly, và Alex né tránh. Chiếc ly va vào tường. “Đồ khốn nạn thối tha! Tôi cảm thấy mình ô uế vì đã quen biết anh! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cô sầm sầm lao ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. Alex trầm ngâm gãi cằm, rồi bắt đầu tỉ mỉ thu nhặt những mảnh ly vỡ. Và trong khoảng thời gian tưởng như dài vô tận anh có thể nghe thấy tiếng chân cô đi xa dần.
“Mình đoán đây là kết thúc tất cả,” anh nói to, rồi đi pha cho mình một cốc rượu nữa. “Mình đoán đây là kết cục của Alexander Barr, người tình không được mong đợi.” Anh nâng ly tự chúc mình một cách cay đắng. “Một tâm hồn sôi sục không thanh thản. Chưa bao giờ được làm người yêu, ít nhất là trong một thời gian dài. Hoàn toàn chỉ là quá nhiều rắc rối.”
Anh ngồi phịch xuống ghế và thở một hơi dài. Đột nhiên anh cảm thấy mình lại được tự do - tự do như cái ngày anh bỏ Amelia trong cơn giận dữ vô nguyên cớ. Gánh nặng đã được cất bỏ. Anh không còn phải đóng vai con ngựa nữa. Anh không phải dạy cho những thằng cha mới những mưu mẹo cũ. Anh có thể quay lại với công việc, và rời bỏ sự giả trá mà anh chỉ là cậu học trò - Marc Mantell đã nói gì nhỉ? Một cậu học trò nhỏ khụt khịt sau mẫu đuôi đầu tiên.
Anh thấy đói. Gọi phục vụ phòng? Không. Anh muốn đi khỏi căn phòng này. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hài lòng thấy màn đêm tan dần và bình minh bắt đầu ló rạng. “Barr này, mi thật là kẻ chó chết vô phương cứu chữa,” anh lại nói to và đi về phía bàn viết có để quyển sổ. Anh ngồi xuống và nhanh chóng viết đầy hai trang thư. “Chưa bao giờ ngươi có thể nói khi nào ngươi cần đến một trận cãi lộn,” anh tự nói với chính mình. “Đó là vấn đề với hầu hết những chuyện trai gái. Những trận cãi vã không bao giờ được hoàn thành. Không ai biết cách cãi vã cho ra hồn. Những câu nói đưa đi đẩy lại và cuối cùng kết thúc bằng cốc chén bay vèo vèo và nước mắt; người ta dằn vặt lẫn nhau một cách tỉ mỉ, gần như là vui sướng nữa.”
Anh đẩy cuốn sổ ra xa, và ngừng tay một lát trên chiếc máy chữ. Ngày mai, anh nghĩ, mình sẽ làm việc trở lại. Mình sẽ quay trở lại nơi mà mình thuộc về - về Mỹ, về Jersey, về nhà của mình - và mình sẽ làm việc trở lại. Mình đang tự do, và mình cảm thấy thật thanh thản.